Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 91: Bọn hắn còn phải tạ ơn ta

"Chương 91: Bọn hắn còn phải tạ ơn ta
“Trình Đông, còn không mau chút tới quỳ xuống!” Tây gia Lệ quát lớn một tiếng, Đông ca bị đánh cho đầu giống hệt như đầu heo, lảo đảo đi tới, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Trần Dương.
“Trần tiên sinh, tôi sai rồi, cầu xin ngài tha cho tôi một mạng.” Trình Đông vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ: “Đây đều là Tần Đức Lý bảo tôi đối phó ngài, chuyện không liên quan đến tôi, tôi cũng chỉ là lấy tiền của người khác để trừ tai họa cho người thôi.”
Hắn không chút do dự đem Tần Đức Lý bán đứng, bởi vì hắn biết nếu không phải Trần Dương giữ lại hắn có ích, hắn đã bị Tây gia giết chết rồi. Trong giới Tây khu, ai mà chẳng biết Tây gia tâm địa ngoan độc? Không chỉ đối với người của mình hung ác, mà đối với thuộc hạ lại càng tàn ác hơn. Nếu như làm trái quy củ mà Tây gia đặt ra, thì nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì bị chôn sống. Cũng chính bởi vì biết sự tàn nhẫn của Tây gia, nên khi biết Trần Dương đã đánh bị thương cả người nhà họ Tây, Trình Đông đã sợ, đêm hôm đó liền dẫn người nhà bỏ trốn. Ngay cả đàn em cũng không buồn để ý tới, càng không cần nói đến chuyện xử lý những tài sản cố định kia. Đáng tiếc là, vẫn không thể trốn thoát, lại bị chính tên đàn em thân tín nhất bán đứng. Hắn chạy, bị bắt trở về, nếu Trần Dương không tha cho hắn một lần, thì Tây gia nhất định sẽ giết hắn. Bây giờ, hắn chỉ còn một tia hy vọng sống sót, hy vọng Trần Dương có thể nương tay mà cho hắn giữ lại một mạng.
Mà khi nghe được Trình Đông xác nhận chính mình, Tần Đức Lý cũng thất thểu ngồi bệt xuống đất, hắn cũng chẳng dám chạy đi đâu. Sáu cổ đông còn lại thì liều mạng nháy mắt ra dấu cho Tần Đức Lý, ý muốn hắn một mình gánh hết tội về mình.
“Đưa tới đây.” Trần Dương phất phất tay.
“Vâng!” Tây gia đi tới, đích thân ra tay, túm lấy Tần Đức Lý, đem tên này lôi mạnh qua: “Quỳ xuống!”
Tần Đức Lý nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, sắc mặt xám ngoét. Bại rồi, triệt để thất bại rồi. Thuê người giết người, lại còn bắt Giang Yến Ny trong phòng họp, điều này đã làm cho hắn…
“Tần cổ đông, ngươi còn lời gì muốn nói sao?” Trần Dương đứng trên cao nhìn xuống, vẻ mặt trêu tức nhìn Tần Đức Lý.
“Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, tất cả chuyện này đều do một mình tôi làm cả.” Tần Đức Lý lạnh lùng nói.
“Đúng là cứng đầu đấy, ta thích.” Trần Dương cười càng tươi hơn, hắn quay sang nhìn Trình Đông đang quỳ: “Giết Tần Đức Lý, ngươi sẽ được sống.”
“Thật sao?” Trình Đông giống như người chết đuối vớ được cọc.
“Đương nhiên!” Trần Dương gật đầu.
“Vâng.” Trình Đông xoay người, nhìn chằm chằm Tần Đức Lý: “Vậy thì đừng trách tôi.”
“Không...” Tần Đức Lý nhìn thấy vẻ mặt hung ác trong mắt Trình Đông, lòng sợ hãi tột độ, hắn vội vàng cầu xin Tây gia: “Tây gia, xem như nể tình nhiều lần uống rượu với nhau, xin anh giúp tôi một tay.”
“Giúp ngươi ư? Mới uống với ngươi hai chén rượu thôi mà ngươi đã đi rêu rao khắp nơi là ta với ngươi có giao tình bạn thân, không đánh chết ngươi xem như là ngươi may mắn đấy.” Tây gia mặt hằm hằm: “Bây giờ còn dám đắc tội với Trần tiên sinh, đúng là tự tìm đến cái chết mà!”
Tần Đức Lý cảm nhận được sát ý của Tây gia, liền rụt cổ lại, rồi nhanh chóng ôm lấy đùi Trần Dương: “Trần Đổng, nếu ngài có thể tha cho tôi một mạng, tôi nguyện ý đem hết cổ phần bán lại cho ngài, tôi xin bàn giao hết mọi chuyện.”
“Giờ còn muốn bán à? Nhưng ta không có ý định mua đâu.” Trần Dương cười.
“Không... không cần tiền, tôi... tôi nguyện ý đưa cổ phần cho Trần Đổng.”
“Sao không làm thế sớm đi.” Trần Dương phất phất tay, quát lui Trình Đông, rồi quay sang nhìn Lâm Vân. Lâm Vân còn chưa kịp phản ứng, thì Giang Yến Ny đã nhắc nhở một câu, nàng lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng lấy ra hợp đồng thỏa thuận. Bất quá, khi nhìn thấy hợp đồng, nàng lại ngẩn người ra: “Trần Đổng, tôi không có chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng.”
Nàng không nghĩ tới không cần phải mua, nếu như biết trước, thì nàng đã sớm chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng rồi.
“Vậy cô đi chuẩn bị đi.”
“Vâng!” Lâm Vân rời phòng họp, đi chuẩn bị hợp đồng.
“Tối hôm qua, ai là người bỏ tiền ra?” Trần Dương hỏi.
“Bọn hắn đều có góp tiền, mỗi người một triệu.” Tần Đức Lý khai chi tiết.
Sáu cổ đông còn lại trong nháy mắt sắc mặt đen như than. Người bị mắng chửi thậm tệ nhất lại là Trình Đông: “Mẹ kiếp, thằng con bà nó quả thật lòng dạ độc ác, mới cho có một triệu thôi.”
Bọn chúng đã ăn chênh lệch quá nhiều rồi, mà sắc mặt của Hướng Lư Văn đám người thì lại càng đen hơn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Đức Lý. Một mặt là do tên này không ngoài dự đoán đã bán đứng bọn hắn, mặt khác tự nhiên là số tiền mà bọn hắn đã đưa, thế mà lại bị Tần Đức Lý nuốt riêng mấy triệu rồi.
Tần Đức Lý cúi gằm mặt xuống, không dám thở mạnh.
“Trần Đổng, chúng tôi đều nguyện ý dâng cổ phần cho ngài.” Hướng Lư Văn là người đầu tiên lên tiếng.
“Chúng tôi cũng nguyện ý tặng cho ngài.” Mấy người còn lại cũng vội vàng phụ họa theo.
“Ha ha ha...” Trần Dương đột nhiên cười lớn, tiếng cười tùy ý vang vọng khắp phòng họp, “Có một câu chuyện là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, bây giờ các ngươi đã được tự mình trải nghiệm rồi đấy hả?”
“Hối Phong đầu tư cho các người tám trăm triệu, để vực dậy Tô thị tập đoàn đang trên đà phá sản.”
“Các ngươi không những có giá trị bản thân tăng cao theo sự đi lên của công ty, mà thậm chí mỗi cổ đông đều dùng quyền lực để mưu lợi riêng, vơ vét không ít chỗ tốt từ công ty.”
“Hối Phong một đồng lợi nhuận chia hoa hồng cũng không thấy, các người thì ngược lại từng người đều béo tốt, no nê cả.”
“Vậy mà các ngươi chẳng những không biết ơn, chẳng hề quan tâm đến sự phát triển của công ty, mà còn muốn quay lại đối phó với ta.”
“Ta đã cho các ngươi rất nhiều cơ hội như vậy, bảo các ngươi từ bỏ quyền cổ đông, về nhà an hưởng tuổi già, mà các ngươi lại không chịu.”
“Ra giá muốn mua cổ phần của các ngươi, các ngươi vẫn không muốn, thậm chí các ngươi còn muốn đối phó ta.”
“Bây giờ một đồng tiền cũng không lấy được, có phải là thấy thoải mái hơn không?”
Bảy người đều cúi đầu xuống, đúng là bọn hắn thấy thoải mái, suýt chút nữa thì sung sướng mà chết ngất. Nhưng bọn hắn không còn cách nào khác, nếu chỉ là Trần Dương nắm được điểm yếu của bọn hắn, thì bọn hắn tình nguyện ngồi tù còn hơn là không công mà đem cổ phần dâng cho Trần Dương. Bọn hắn cũng không tin là Trần Dương dám đối phó với người nhà của bọn hắn. Thế nhưng, bây giờ Tây gia xuất hiện ở đây, hắn còn đối với Trần Dương cung kính như thế, vậy thì Tần Đức Lý cùng bọn hắn là không có cách nào để phản kháng. Tây gia vốn là người của giới xã hội đen, là đám đầu đường xó chợ, những chuyện bọn hắn làm đều phi pháp, chắc chắn là đám người giết người không chớp mắt, vậy thì thực sự cái gì cũng có thể làm được. Nếu bọn hắn không đem cổ phần đưa cho Trần Dương, thì e là Tây gia thật sự sẽ ra tay, khiến cho những người nhà của bọn hắn không được yên ổn. Nhưng mà, tại sao Trần Dương lại quen biết Tây gia, sao có thể sai khiến Tây gia giống như sai con chó vậy chứ? Thật sự là quỷ quái. Nếu mà sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước lại làm vậy cơ chứ?
“Trần Đổng, hợp đồng đã chuẩn bị xong.” Lâm Vân nhanh chân bước tới.
“Đưa cho bọn hắn ký tên đóng dấu đi!” Trần Dương phất phất tay.
Lâm Vân đưa cho bảy cổ đông, bảy người không do dự gì, ào ào ký tên đóng dấu.
“Trần Đổng, đã ký xong.” Lâm Vân thu lại, cung kính đưa cho Trần Dương.
“Cô ký đi!” Trần Dương nhắc nhở lần nữa.
“A? Tôi ký sao?” Lâm Vân ngẩn người ra nói.
“Ừ!”
“Thế nhưng là...” Lâm Vân do dự, có vẻ hơi sợ.
“Tiểu Tây sẽ phái người bảo vệ con gái cô, cô không cần lo lắng đâu.” Trần Dương nghiêm mặt nói.
“Vị tiểu thư này, nếu con gái cô mà xảy ra chuyện gì, thì ta sẽ giết hết cả bảy tên này, để người nhà của bọn chúng cũng phải chôn theo cùng con cô.” Tây gia vỗ ngực bảo đảm nói.
Sáu người còn lại sắc mặt thay đổi lớn, cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.
“Cái này… cái này…” Lâm Vân vẫn còn khiếp sợ, không dám ký tên.
“Bản thân cô có cổ phần, thì sẽ càng cố gắng làm việc cho công ty, chẳng phải sao?” Trần Dương nghiêm mặt nói: “À, đúng rồi, đem phần cổ phần của Tần Đức Lý, cho Giang trợ lý đi, xem như phí tổn thất tinh thần vừa rồi Tần Đức Lý đã hù dọa Giang trợ lý.”
“Đa tạ Trần tổng.” Giang Yến Ny vội vàng cảm ơn, rồi nhắc nhở Lâm Vân: “Cô mau ký đi, Trần Đổng nhà ta không để ý đến chút tiền đó đâu.”
“Vâng, cảm ơn Trần Đổng, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc thật tốt.” Lâm Vân cảm kích nói xong, tay run rẩy viết lên chữ ký của mình vào sáu bản hợp đồng.
“Các người còn ở lại đây làm gì?” Trần Dương đứng dậy, nhìn về phía bảy cổ đông kia: “Cút ra khỏi công ty của ta!”
“Đa tạ Trần Đổng ân không giết.”
“Đa tạ Trần Đổng ân không giết!”
“…”
Bảy người chẳng những chạy đi, mà trước khi chạy còn phải cảm tạ một câu.
“Trần tiên sinh, tên này thì xử trí như thế nào?” Tây gia nhìn Trình Đông đang quỳ trên mặt đất hỏi.
“Cứ tha cho hắn một mạng đi.” Trần Dương lạnh lùng nói.
“Vâng!”
“Tạ Trần tiên sinh, tạ ơn Trần tiên sinh.” Trình Đông vội vàng dập đầu.
“Ngươi phái một cao thủ nhất phẩm đi bảo vệ Lâm Vân.” Trần Dương lên tiếng dặn dò.
“Vâng!” Tây gia cung kính đáp.
“Cút đi!”
“Trần tiên sinh, Thường mỗ hôm nay xin phép cáo từ! Sau này có chỗ nào cần Thường mỗ, cứ việc phân phó, Thường mỗ nhất định muôn lần chết cũng không chối từ.”
Tây gia mặt mày nịnh nọt. Trần Dương mất kiên nhẫn phất tay, Tây gia liền nhanh chóng bước chân rời đi.
“Từ bây giờ trở đi, cô chính là tổng quản lý, cứ dựa theo sự sắp xếp trước đây của ta mà làm là được.” Trần Dương nhìn Lâm Vân: “Gặp khó khăn gì, cứ gọi điện thoại cho ta.”
“A?” Lâm Vân lúc này vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ. Đầu tiên là cổ phần, bây giờ lại là tổng quản lý sao? Thật sự giao hết cho nàng sao? Nàng còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, chỉ đợi đến khi nàng kịp phản ứng thì Trần Dương cũng đã đi rồi.
"
Bạn cần đăng nhập để bình luận