Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 51: Tại sao phải tìm cảm giác tồn tại
"Hàn Yên, chờ chút..." Quý Vân Hàng bước nhanh đuổi theo, ngay tại cửa nhà hàng chặn Tô Hàn Yên lại, "Hàn Yên, chúng ta không cần thiết rời đi mà, làm vậy chẳng phải tỏ ra là chúng ta sợ hãi sao?"
Tô Hàn Yên giật mình, hình như đúng là vậy. Chuyện này vốn đã là chuyện cũ rồi, mấy ngày nữa, là có thể làm thủ tục ly hôn, hoàn toàn chấm dứt mọi quan hệ. Trần Dương cũng đâu có nói dối, cớ sao nàng lại tức giận? Chẳng lẽ là vì còn thương nhớ hắn sao? Không, không thể nào, mình đã sớm quên hắn rồi, tức giận chỉ là vì cái tên kia dùng giọng điệu lạnh lùng mà thôi. Sáu năm tình cảm, hắn chỉ dùng một câu "chuyện cũ rồi" để kết thúc, tên này quả thật quá lạnh lùng vô tình. Năm đó mình đã nhìn lầm hắn rồi. Tô Hàn Yên đang giận chính bản thân mình, chứ không phải giận Trần Dương.
"Trần Dương chính là một người vô tình như vậy, còn hèn hạ nữa, vậy mà đi lừa gạt mấy cô em gái chưa trải sự đời." Quý Vân Hàng tiếp lời: "Chúng ta nhất định phải vạch trần bộ mặt xấu xa của hắn."
"Trở về!" Tô Hàn Yên quay người lại hướng phía trong nhà ăn đi vào, nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước mặt Trần Dương. Người đáng giận phải là hắn, không phải nàng, sao nàng phải bỏ đi? Nực cười!
Hai người lần nữa trở lại chỗ ngồi, Tô Hàn Yên vờ chăm chú ăn cơm, cũng cố gắng không để ý đến Trần Dương ở đối diện. Nhưng Trần Dương cùng Thẩm Quân hoàn toàn không quan tâm việc bọn họ trở về, đang nói chuyện rất hào hứng. Điều làm nàng càng kinh ngạc là, Thẩm Quân cũng là sinh viên chuyên ngành Hán ngữ của Đại học Hàng Thành, còn đang học năm thứ 4, thế là hai người lại càng có nhiều chủ đề chung hơn, quả thực là nói chuyện không dứt. Hèn hạ, vậy mà lại đi quyến rũ một học sinh còn chưa tốt nghiệp. Tô Hàn Yên thầm mắng trong lòng.
Càng khiến Tô Hàn Yên tức giận hơn là, mỗi một tiếng "Dương ca ca" của Thẩm Quân đều như chiếc búa vô hình đập vào ngực nàng. Đến mức khi ăn, nàng cũng chẳng để ý đến cách bày trí, suýt chút nữa đã gắp cả hoa lên ăn. Quý Vân Hàng nhìn cảnh này, nắm đấm cũng siết chặt lại, hắn biết, trong lòng Tô Hàn Yên vẫn còn tình cảm với Trần Dương. Điều này khiến hắn ghen ghét.
"Hàn Yên, nghe nói trước kia mỗi tháng em đều cho hắn tiền sinh hoạt, cho bao nhiêu?" Quý Vân Hàng hỏi.
Lần này hắn cố ý không lớn tiếng, chỉ vừa đủ để mấy bàn xung quanh nghe thấy là được. Tô Hàn Yên vốn không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng khi nhìn Trần Dương cùng cô nữ sinh kia tình tình tứ tứ, nàng vẫn là trả lời: "Ít nhất 50.000, có khi 100.000."
"Hắn cũng chỉ lo việc giặt quần áo nấu cơm, mỗi tháng lại có thể có mười vạn tệ tiền tiêu vặt?" Giọng Quý Vân Hàng lạnh lùng nói.
"Dương ca ca, anh còn biết nấu ăn à?" Thẩm Quân tò mò nhìn Trần Dương.
"Biết!"
"Mẹ em nói người đàn ông biết nấu ăn là người có trách nhiệm, cẩn thận, quan tâm người khác, tính tình cũng tốt, gia đình sẽ hạnh phúc viên mãn."
Thẩm Quân trả lời: "Trước kia mẹ em ưng ba em cũng vì ba em có tài nấu ăn tuyệt vời."
"..." Quý Vân Hàng cùng Tô Hàn Yên đều á khẩu không trả lời được, rõ ràng là lời gièm pha, cô nữ sinh này lại biến thành ưu điểm. Quý Vân Hàng cười, cười đầy giễu cợt: "Có trách nhiệm thì thế nào? Cả đời cũng không làm nên trò trống gì, không thể cho con cái tài nguyên tốt nhất và sự giáo dục tốt, cả đời chỉ có thể đứng ở dưới đáy xã hội, bị người ta giẫm dưới chân."
"Người đàn ông như vậy chính là phế vật, chỉ có nhà mấy người mới coi như bảo bối, thật nực cười, thật đáng thương!"
Thẩm Quân cũng không phản bác, mà thuận theo lời này nói tiếp: "Đúng vậy, Thẩm gia bọn em đúng là nực cười đáng thương, nhưng lại rất hạnh phúc, em thích như vậy hơn."
"Không biết vị Quý tiên sinh này, gia đình có mỹ mãn không?"
"Dĩ nhiên là hạnh phúc rồi!" Quý Vân Hàng trả lời dứt khoát.
"Vậy à? Sao em nghe nói ba mẹ anh ly hôn rồi?"
"Sao cô biết?" Quý Vân Hàng đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Dương.
"Thôi đi Quý tiên sinh, Dương ca ca tuyệt đối sẽ không giống như anh, ở sau lưng người khác mà nói xấu."
Thẩm Quân khinh bỉ nói: "Em không chỉ biết ba mẹ anh ly hôn, còn không chỉ một lần gặp ba anh nữa."
"Thậm chí ông ấy còn nhắc đến anh với em mấy lần, nói anh là niềm tự hào của ông, đáng tiếc là..."
"Đáng tiếc cái gì?" Quý Vân Hàng nheo mắt lại.
"Đáng tiếc là hiện tại nhìn, anh hoàn toàn không phải là niềm tự hào của ông ấy." Thẩm Quân lắc đầu nói.
"Cô gặp ba tôi? Rốt cuộc cô là ai?"
"Tôi tên Thẩm Quân, cháu gái của đại cô Thẩm Niệm Từ!"
"Thẩm viện sĩ?" Quý Vân Hàng đương nhiên biết cái tên này, đây là đồng nghiệp của ba hắn, cũng là một trong các viện sĩ.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Ông của cô là Thẩm Nam Thiên?"
"Đúng vậy, ông em cũng có tài nấu ăn tuyệt vời."
Khóe miệng Thẩm Quân khẽ nhếch: "Không chỉ có ông em, mà ba em, nhị thúc em, đều có thể nấu những món ăn ngon, xem ra trong mắt anh, cả nhà em đều là phế vật!"
"Quý tiên sinh, em nhất định sẽ giúp anh chuyển lời này."
"Không, không thể nào, sao cô có thể là cháu gái của Thẩm Nam Thiên?" Quý Vân Hàng lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt biến đổi lớn, đầu ong ong nổ vang.
Người Hàng Thành ai dám nói Thẩm Nam Thiên là phế vật? Đây chính là vị đại lão thực sự đã từng chinh chiến ở chiến khu, ai dám nói ông là phế vật, chẳng phải là những người có địa vị thấp hơn ông đều là phế vật sao? Nếu chuyện này mà truyền ra, sẽ đắc tội với bao nhiêu người? Viện sĩ phụ thân của hắn có lẽ còn không bảo vệ nổi hắn, thậm chí có thể sẽ đích thân đánh chết hắn.
Ngay cả Tô Hàn Yên đứng bên cạnh cũng kinh hãi, đương nhiên cô cũng đã từng nghe đến Thẩm Nam Thiên, người Hàng Thành, gần như ai ai cũng biết đến Thẩm Nam Thiên. Mồ hôi lạnh trên trán Quý Vân Hàng túa ra.
Không ngờ cháu gái của Thẩm Nam Thiên lại xuất hiện ở đây, mà lại ăn mặc giản dị như vậy. Thật ra hôm nay Thẩm Quân đã coi như là cố gắng trang điểm một chút rồi, nhưng cô ấy cũng không thích ăn mặc quá lòe loẹt, cũng chỉ là mặc một chiếc váy hoa liền thân, trang sức nhã nhặn, tóc buông xõa trên vai. Trông giống hệt một cô em gái nhà bên, thanh thoát, không hề có dáng vẻ con em nhà đại gia tộc.
Nhưng Thẩm Quân trông không hề giống như đang nói dối, cũng không có mấy ai dám giả mạo cháu gái của Thẩm Nam Thiên. Vậy chắc chắn là thật rồi. Nhưng tại sao Trần Dương lại quen biết với một người phụ nữ như vậy? Nhìn tình hình này, rõ ràng là Thẩm Quân đang theo đuổi Trần Dương, mà Trần Dương hình như còn chưa mấy mặn mà. Quả là gặp ma! Điều càng kinh khủng hơn chính là, Quý Vân Hàng đã sỉ nhục người của Thẩm gia.
Tô Hàn Yên vội vàng lay lay Quý Vân Hàng đang ngơ ngác, sau khi hoàn hồn, Quý Vân Hàng lập tức xin lỗi: "Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi đã nói bậy, mong ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi lần này."
Thái độ và giọng điệu của hắn đều vô cùng thành khẩn, chưa từng thành khẩn như vậy.
"Quý tiên sinh, hà tất phải như vậy? Chúng ta đang trò chuyện vui vẻ mà, có chuyện gì đâu."
Thẩm Quân thở dài: "Chẳng lẽ anh nhất định phải tìm cảm giác tồn tại, bây giờ vừa lòng rồi chứ?"
Quý Vân Hàng cúi đầu, nửa chữ cũng không dám nói, trông chẳng khác gì một đứa trẻ phạm lỗi.
"Lần trước ở tiệc tối gây quỹ, anh hẳn là đã khắc sâu đạo lý họa từ miệng mà ra, mà anh vẫn không rút kinh nghiệm, thật sự muốn làm mất hết mặt mũi của cha anh sao?"
Thẩm Quân dạy bảo.
"Vâng, tôi đã biết, về sau nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."
"Dương ca ca, anh nói xử trí hắn như thế nào?" Thẩm Quân nhìn về phía Trần Dương hỏi ý.
Quý Vân Hàng lập tức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giao cho Trần Dương xử trí, chẳng phải xong đời rồi sao? Trần Dương chắc chắn sẽ trả thù hắn.
"Làm gì phải so đo với hạng người này? Tha cho hắn lần này đi." Trần Dương trả lời.
Quý Vân Hàng lập tức ngạc nhiên khó hiểu, Tô Hàn Yên cũng không rõ.
"Nghe anh." Thẩm Quân nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ nhắn hiện ra trên má: "Dương ca ca, chúng ta tiếp tục ăn cơm."
"Ừ!" Trần Dương gật đầu.
"Tha cho hắn lần này? Ai lớn lối vậy, để ta xem."
Giọng nói trêu tức từ bên ngoài vọng vào, một gã công tử bột dẫn theo hai vệ sĩ, nghênh ngang bước tới.
Tô Hàn Yên giật mình, hình như đúng là vậy. Chuyện này vốn đã là chuyện cũ rồi, mấy ngày nữa, là có thể làm thủ tục ly hôn, hoàn toàn chấm dứt mọi quan hệ. Trần Dương cũng đâu có nói dối, cớ sao nàng lại tức giận? Chẳng lẽ là vì còn thương nhớ hắn sao? Không, không thể nào, mình đã sớm quên hắn rồi, tức giận chỉ là vì cái tên kia dùng giọng điệu lạnh lùng mà thôi. Sáu năm tình cảm, hắn chỉ dùng một câu "chuyện cũ rồi" để kết thúc, tên này quả thật quá lạnh lùng vô tình. Năm đó mình đã nhìn lầm hắn rồi. Tô Hàn Yên đang giận chính bản thân mình, chứ không phải giận Trần Dương.
"Trần Dương chính là một người vô tình như vậy, còn hèn hạ nữa, vậy mà đi lừa gạt mấy cô em gái chưa trải sự đời." Quý Vân Hàng tiếp lời: "Chúng ta nhất định phải vạch trần bộ mặt xấu xa của hắn."
"Trở về!" Tô Hàn Yên quay người lại hướng phía trong nhà ăn đi vào, nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước mặt Trần Dương. Người đáng giận phải là hắn, không phải nàng, sao nàng phải bỏ đi? Nực cười!
Hai người lần nữa trở lại chỗ ngồi, Tô Hàn Yên vờ chăm chú ăn cơm, cũng cố gắng không để ý đến Trần Dương ở đối diện. Nhưng Trần Dương cùng Thẩm Quân hoàn toàn không quan tâm việc bọn họ trở về, đang nói chuyện rất hào hứng. Điều làm nàng càng kinh ngạc là, Thẩm Quân cũng là sinh viên chuyên ngành Hán ngữ của Đại học Hàng Thành, còn đang học năm thứ 4, thế là hai người lại càng có nhiều chủ đề chung hơn, quả thực là nói chuyện không dứt. Hèn hạ, vậy mà lại đi quyến rũ một học sinh còn chưa tốt nghiệp. Tô Hàn Yên thầm mắng trong lòng.
Càng khiến Tô Hàn Yên tức giận hơn là, mỗi một tiếng "Dương ca ca" của Thẩm Quân đều như chiếc búa vô hình đập vào ngực nàng. Đến mức khi ăn, nàng cũng chẳng để ý đến cách bày trí, suýt chút nữa đã gắp cả hoa lên ăn. Quý Vân Hàng nhìn cảnh này, nắm đấm cũng siết chặt lại, hắn biết, trong lòng Tô Hàn Yên vẫn còn tình cảm với Trần Dương. Điều này khiến hắn ghen ghét.
"Hàn Yên, nghe nói trước kia mỗi tháng em đều cho hắn tiền sinh hoạt, cho bao nhiêu?" Quý Vân Hàng hỏi.
Lần này hắn cố ý không lớn tiếng, chỉ vừa đủ để mấy bàn xung quanh nghe thấy là được. Tô Hàn Yên vốn không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng khi nhìn Trần Dương cùng cô nữ sinh kia tình tình tứ tứ, nàng vẫn là trả lời: "Ít nhất 50.000, có khi 100.000."
"Hắn cũng chỉ lo việc giặt quần áo nấu cơm, mỗi tháng lại có thể có mười vạn tệ tiền tiêu vặt?" Giọng Quý Vân Hàng lạnh lùng nói.
"Dương ca ca, anh còn biết nấu ăn à?" Thẩm Quân tò mò nhìn Trần Dương.
"Biết!"
"Mẹ em nói người đàn ông biết nấu ăn là người có trách nhiệm, cẩn thận, quan tâm người khác, tính tình cũng tốt, gia đình sẽ hạnh phúc viên mãn."
Thẩm Quân trả lời: "Trước kia mẹ em ưng ba em cũng vì ba em có tài nấu ăn tuyệt vời."
"..." Quý Vân Hàng cùng Tô Hàn Yên đều á khẩu không trả lời được, rõ ràng là lời gièm pha, cô nữ sinh này lại biến thành ưu điểm. Quý Vân Hàng cười, cười đầy giễu cợt: "Có trách nhiệm thì thế nào? Cả đời cũng không làm nên trò trống gì, không thể cho con cái tài nguyên tốt nhất và sự giáo dục tốt, cả đời chỉ có thể đứng ở dưới đáy xã hội, bị người ta giẫm dưới chân."
"Người đàn ông như vậy chính là phế vật, chỉ có nhà mấy người mới coi như bảo bối, thật nực cười, thật đáng thương!"
Thẩm Quân cũng không phản bác, mà thuận theo lời này nói tiếp: "Đúng vậy, Thẩm gia bọn em đúng là nực cười đáng thương, nhưng lại rất hạnh phúc, em thích như vậy hơn."
"Không biết vị Quý tiên sinh này, gia đình có mỹ mãn không?"
"Dĩ nhiên là hạnh phúc rồi!" Quý Vân Hàng trả lời dứt khoát.
"Vậy à? Sao em nghe nói ba mẹ anh ly hôn rồi?"
"Sao cô biết?" Quý Vân Hàng đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Dương.
"Thôi đi Quý tiên sinh, Dương ca ca tuyệt đối sẽ không giống như anh, ở sau lưng người khác mà nói xấu."
Thẩm Quân khinh bỉ nói: "Em không chỉ biết ba mẹ anh ly hôn, còn không chỉ một lần gặp ba anh nữa."
"Thậm chí ông ấy còn nhắc đến anh với em mấy lần, nói anh là niềm tự hào của ông, đáng tiếc là..."
"Đáng tiếc cái gì?" Quý Vân Hàng nheo mắt lại.
"Đáng tiếc là hiện tại nhìn, anh hoàn toàn không phải là niềm tự hào của ông ấy." Thẩm Quân lắc đầu nói.
"Cô gặp ba tôi? Rốt cuộc cô là ai?"
"Tôi tên Thẩm Quân, cháu gái của đại cô Thẩm Niệm Từ!"
"Thẩm viện sĩ?" Quý Vân Hàng đương nhiên biết cái tên này, đây là đồng nghiệp của ba hắn, cũng là một trong các viện sĩ.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Ông của cô là Thẩm Nam Thiên?"
"Đúng vậy, ông em cũng có tài nấu ăn tuyệt vời."
Khóe miệng Thẩm Quân khẽ nhếch: "Không chỉ có ông em, mà ba em, nhị thúc em, đều có thể nấu những món ăn ngon, xem ra trong mắt anh, cả nhà em đều là phế vật!"
"Quý tiên sinh, em nhất định sẽ giúp anh chuyển lời này."
"Không, không thể nào, sao cô có thể là cháu gái của Thẩm Nam Thiên?" Quý Vân Hàng lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt biến đổi lớn, đầu ong ong nổ vang.
Người Hàng Thành ai dám nói Thẩm Nam Thiên là phế vật? Đây chính là vị đại lão thực sự đã từng chinh chiến ở chiến khu, ai dám nói ông là phế vật, chẳng phải là những người có địa vị thấp hơn ông đều là phế vật sao? Nếu chuyện này mà truyền ra, sẽ đắc tội với bao nhiêu người? Viện sĩ phụ thân của hắn có lẽ còn không bảo vệ nổi hắn, thậm chí có thể sẽ đích thân đánh chết hắn.
Ngay cả Tô Hàn Yên đứng bên cạnh cũng kinh hãi, đương nhiên cô cũng đã từng nghe đến Thẩm Nam Thiên, người Hàng Thành, gần như ai ai cũng biết đến Thẩm Nam Thiên. Mồ hôi lạnh trên trán Quý Vân Hàng túa ra.
Không ngờ cháu gái của Thẩm Nam Thiên lại xuất hiện ở đây, mà lại ăn mặc giản dị như vậy. Thật ra hôm nay Thẩm Quân đã coi như là cố gắng trang điểm một chút rồi, nhưng cô ấy cũng không thích ăn mặc quá lòe loẹt, cũng chỉ là mặc một chiếc váy hoa liền thân, trang sức nhã nhặn, tóc buông xõa trên vai. Trông giống hệt một cô em gái nhà bên, thanh thoát, không hề có dáng vẻ con em nhà đại gia tộc.
Nhưng Thẩm Quân trông không hề giống như đang nói dối, cũng không có mấy ai dám giả mạo cháu gái của Thẩm Nam Thiên. Vậy chắc chắn là thật rồi. Nhưng tại sao Trần Dương lại quen biết với một người phụ nữ như vậy? Nhìn tình hình này, rõ ràng là Thẩm Quân đang theo đuổi Trần Dương, mà Trần Dương hình như còn chưa mấy mặn mà. Quả là gặp ma! Điều càng kinh khủng hơn chính là, Quý Vân Hàng đã sỉ nhục người của Thẩm gia.
Tô Hàn Yên vội vàng lay lay Quý Vân Hàng đang ngơ ngác, sau khi hoàn hồn, Quý Vân Hàng lập tức xin lỗi: "Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi đã nói bậy, mong ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha thứ cho tôi lần này."
Thái độ và giọng điệu của hắn đều vô cùng thành khẩn, chưa từng thành khẩn như vậy.
"Quý tiên sinh, hà tất phải như vậy? Chúng ta đang trò chuyện vui vẻ mà, có chuyện gì đâu."
Thẩm Quân thở dài: "Chẳng lẽ anh nhất định phải tìm cảm giác tồn tại, bây giờ vừa lòng rồi chứ?"
Quý Vân Hàng cúi đầu, nửa chữ cũng không dám nói, trông chẳng khác gì một đứa trẻ phạm lỗi.
"Lần trước ở tiệc tối gây quỹ, anh hẳn là đã khắc sâu đạo lý họa từ miệng mà ra, mà anh vẫn không rút kinh nghiệm, thật sự muốn làm mất hết mặt mũi của cha anh sao?"
Thẩm Quân dạy bảo.
"Vâng, tôi đã biết, về sau nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."
"Dương ca ca, anh nói xử trí hắn như thế nào?" Thẩm Quân nhìn về phía Trần Dương hỏi ý.
Quý Vân Hàng lập tức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giao cho Trần Dương xử trí, chẳng phải xong đời rồi sao? Trần Dương chắc chắn sẽ trả thù hắn.
"Làm gì phải so đo với hạng người này? Tha cho hắn lần này đi." Trần Dương trả lời.
Quý Vân Hàng lập tức ngạc nhiên khó hiểu, Tô Hàn Yên cũng không rõ.
"Nghe anh." Thẩm Quân nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ nhắn hiện ra trên má: "Dương ca ca, chúng ta tiếp tục ăn cơm."
"Ừ!" Trần Dương gật đầu.
"Tha cho hắn lần này? Ai lớn lối vậy, để ta xem."
Giọng nói trêu tức từ bên ngoài vọng vào, một gã công tử bột dẫn theo hai vệ sĩ, nghênh ngang bước tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận