Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 194: Tô Lăng Vi cự tuyệt
“Phụ thân, rốt cuộc gia gia gặp phải địch nhân nào?” Bước ra khỏi sân, Trần Dương lại hỏi điều nghi ngờ trong lòng.
“Chờ con đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, ta sẽ cho con biết.” Trần Trọng đáp.
Trần Dương lái sang chuyện khác: “Phụ thân, thân phận của lão già mặc áo đen đã ra tay với con lần trước, đã tra ra chưa?” Gia gia vừa nói để hắn cả đời này không tranh giành vị trí gia chủ, hắn biết gia gia muốn nhắc đến chuyện người đã ra tay với Trần Dương lần trước, là do người của nhà đại bá. Gia gia không muốn xảy ra chuyện anh em tranh giành, nên mới nhân lúc có mặt phụ thân và đại bá bọn họ, bắt Trần Dương phát thệ. Nếu gia gia biết người nhà đại bá coi Trần Dương là địch nhân mà còn muốn lấy mạng, thì hẳn là sẽ cho cả nhà đại bá biết, Trần Dương sẽ không tranh vị trí gia chủ với họ, đừng ra tay nữa. Đây cũng là cách gián tiếp bảo vệ Trần Dương, nếu không thì đại bá bọn họ sẽ tiếp tục âm thầm ra tay, Trần Dương vẫn sẽ rơi vào nguy hiểm. Gia gia cũng chỉ là bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này. Thực tế thì, Trần Dương không có hứng thú với vị trí gia chủ này. Nhưng vì gia gia đã nói vậy, tạm thời hắn cũng sẽ không tính sổ với nhà đại bá.
Bất quá, lão già áo đen đã làm hại Tô Lăng Vi, khiến nàng suýt mất mạng, đến giờ vẫn còn là phế nhân. Món nợ này phải tính, Trần Dương nhất định phải giết lão già áo đen kia.
“Vẫn chưa có tin tức.” Trần Trọng lắc đầu: “Con về xem mẹ con đi.”
“Dạ!” Trần Dương không hỏi nhiều, những chuyện nên cho hắn biết, rồi cũng sẽ cho hắn biết. Bây giờ chưa nói, có lẽ là do thực lực của hắn còn quá yếu. Hắn quay người đi về hướng Nam Viện, mùa đông ở Yến Kinh rất lạnh, trên trời còn đang rơi bông tuyết lớn. Cảnh tượng không thấy được ở Hàng Thành, hắn đã hơn sáu năm không đến đây, nhưng mọi thứ đều không thay đổi, vẫn quen thuộc như vậy.
Vào trong phòng, một mùi thơm bay tới, là mùi cháo đậu đỏ mẹ tự tay nấu. Mẹ biết hắn đến Yến Kinh, bởi vì hắn từ Nam Dương trực tiếp bay đến Yến Kinh, không về Tô Thành, cũng không qua Trung Hải. Tào Ngưng Tuyết và người nhà đã về Tô Thành rồi. Trần Dương vừa xuống tàu, sau khi nghe tấn hiệu thì phát hiện điện thoại bị đánh nát. Hắn gọi cho cha một cuộc điện thoại, mới biết gia gia bị trọng thương, lúc này mới vội vàng đến ngay.
Đi đến bên cửa sổ, nhìn vào trong, mẹ đang ở đó, Tô Lăng Vi cũng ở đó. Mẹ đang dạy Tô Lăng Vi thêu thùa. Trần Dương thấy cảnh này, trong lòng đầy áy náy. Vốn mẹ làm việc trong công ty của gia tộc, nhưng bây giờ lại ở nhà rảnh rỗi. Chuyện này cũng là do tự tiện đầu tư vào Tô Thị Tập Đoàn mà ra. Không chỉ cha đã mất đi vị trí gia chủ, mẹ cũng mất việc ở công ty, chỉ có thể ở nhà.
Còn Tô Lăng Vi…cũng là do Trần Dương tự tin thái quá, sau khi đối phó Từ Hoằng Nghĩa xong, hắn không đáng để Tô Lăng Vi trở về, cứ để nàng ở lại nhà tại Trung Hải. Nếu không trở lại Hàng Thành, Tô Lăng Vi cũng sẽ không phải hứng chịu một kích của cường giả Tiên Thiên thay hắn, dẫn đến bây giờ ngay cả kiếm cũng không cầm lên được. Trần Dương vẫn còn nhớ lời mẹ Tô Lăng Vi nói, bảo hắn không cần cưới Tô Lăng Vi. Hắn thật sự vẫn không biết phải nói chuyện này với Tô Lăng Vi như thế nào. Thực ra bây giờ hắn cũng chưa thể cưới Tô Lăng Vi, bởi vì chuyện của Nam Cung gia vẫn chưa giải quyết xong, hắn vẫn chưa đột phá lên Tiên Thiên cảnh giới. Hắn có hiệp ước với gia chủ Nam Cung gia trước đây, trong vòng ba năm, nếu hắn không đột phá lên Tiên Thiên, thì mặc Nam Cung gia xử trí. Việc xử trí này là giết hắn, hoặc là để hắn cưới Nam Cung Vân Khanh, vẫn chưa chắc chắn. Nếu chuyện này còn chưa chắc chắn, thì không thể nào trước hết kết hôn với Tô Lăng Vi được. Làm vậy thì chính là kẻ nói không giữ lời.
“Tê….” Tô Lăng Vi kêu một tiếng, nhìn kỹ lại thì thấy ngón tay bị kim đâm.
“Không sao chứ?” Trần Dương bước nhanh vào phòng, nắm lấy tay Tô Lăng Vi.
“Anh về rồi à?” Tô Lăng Vi lạ lẫm nhìn Trần Dương.
“Ừ, về rồi.” Trần Dương gật đầu.
“Đã qua thăm gia gia chưa?”
“Qua rồi mới đến đây.” Trần Dương gật đầu.
“À.” Tô Lăng Vi liếc nhìn mẹ mình ở bên cạnh, thẹn thùng rút tay về.
“Mẹ.” Trần Dương lúc này mới quỳ xuống trước mặt mẹ: “Con trai bất hiếu, liên lụy đến mẹ rồi.”
“Đứa ngốc, bây giờ mẹ rất khỏe mà.” Mẹ cười nói: “À, mẹ nấu cháo đậu đỏ con thích nhất, mẹ đi múc cho con.”
“Mẹ cứ ngồi đấy, để con đi.” Trần Dương đứng lên, để mẹ ngồi lại vị trí cũ, hắn xoay người đi múc cháo đậu đỏ, múc cho mẹ một bát, rồi lại múc cho Tô Lăng Vi, cuối cùng mới đến mình.
“Vẫn là hương vị này.” Trần Dương vừa ăn vừa khen ngợi.
“Nóng, con ăn chậm thôi.” Mẹ có chút không vui trách mắng.
Trần Dương cười cười, rất lâu không được mẹ trách mắng, trước kia hắn chắc chắn không nhịn được, bây giờ lại cảm thấy quá thân thiết.
“À… chuyện đại bá, anh biết chưa?” Tô Lăng Vi hỏi.
“Vẫn chưa biết, sao vậy?” Trần Dương nghi hoặc nói.
“Ông ta lại phái người muốn đi thu mua Hoành Huy Tập Đoàn, tông sư Chung gia đã đánh họ lui.”
“Quả nhiên là vẫn chưa từ bỏ ý định.” Trần Dương nhíu mày. Có lẽ Tô Trung Tín và La Sâm cho rằng Trần Dương leo lên Lai Tây Hào rồi thì hẳn là sẽ chết không nghi ngờ gì nữa, nên lại đánh chủ ý lên Hoành Huy Tập Đoàn. Nhưng có lẽ Tô Trung Tín không biết rằng các gia tộc lớn ở Hàng Thành, trừ Chung Gia ra, thì những nhà còn lại đã đầu phục Trần Dương, đã trở thành gia tộc phụ thuộc của hắn. Còn Chung Gia thì cũng là người cùng chung chí hướng với hắn, dám đụng vào Hoành Huy Tập Đoàn, thì chính là đụng vào Chung Gia. Chỉ dựa vào một La Sâm, muốn lấy Hoành Huy Tập Đoàn, là không thể.
“Cha ta đã nghiêm khắc cảnh cáo ông ta, em hi vọng anh có thể cho bọn họ thêm một cơ hội.” Tô Lăng Vi khẩn cầu.
“Được thôi, lần này anh sẽ không so đo với bọn họ.” Trần Dương xòe tay ra, “à…vết thương của em còn có hy vọng khôi phục không?”
“Đã tìm không ít bác sĩ, nhưng bọn họ đều bó tay.” Tô Lăng Vi lại không có vẻ gì quá thất vọng, trải qua một thời gian dài, nàng đã nghĩ thông, “thật ra cứ như bình thường có lẽ cũng rất tốt, qua một thời gian nữa, em định về rồi.”
“Về?”
“Ừ, mẹ em nhớ em.”
“Cái…anh đã nói với mẹ em rồi, muốn cưới em, có thể không về được không?”
“Nghe anh nói vậy, em đã mãn nguyện rồi, nhưng em không thể gả cho anh.” Tô Lăng Vi lắc đầu.
“Vì sao? Chẳng lẽ em cảm thấy mình bây giờ là phế nhân thì tự ti sao?”
“Không phải.”
“Là do chuyện của Nam Cung gia sao? Anh sẽ giải quyết tốt, nhiều nhất là hai năm, anh nhất định có thể bước vào Tiên Thiên cảnh giới.” Trần Dương tràn đầy tự tin nói.
Bây giờ kinh mạch của hắn đã đả thông một phần ba. Thực ra nguyên nhân chính vẫn là do linh khí quá mỏng manh, nếu linh khí đậm đặc, có lẽ chỉ vài ngày là hắn đã có thể đả thông toàn bộ kinh mạch, một bước lên Tiên Thiên cảnh giới.
“Cũng không phải là chuyện của Nam Cung gia, chỉ là em đối với anh không có tình yêu, chỉ có lòng cảm kích.” Tô Lăng Vi nghiêm túc nói.
“Không, chắc chắn không phải vậy.” Trần Dương còn muốn hỏi tiếp, nhưng mẹ lắc đầu với hắn, ra hiệu không nên hỏi dồn dập, như vậy sẽ có tác dụng ngược.
“Tiểu Dương, mấy ngày này con cứ dẫn Lăng Vi đi đây đó chơi.” Mẹ nghiêm túc nói.
“Vâng.”
“Chờ con đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, ta sẽ cho con biết.” Trần Trọng đáp.
Trần Dương lái sang chuyện khác: “Phụ thân, thân phận của lão già mặc áo đen đã ra tay với con lần trước, đã tra ra chưa?” Gia gia vừa nói để hắn cả đời này không tranh giành vị trí gia chủ, hắn biết gia gia muốn nhắc đến chuyện người đã ra tay với Trần Dương lần trước, là do người của nhà đại bá. Gia gia không muốn xảy ra chuyện anh em tranh giành, nên mới nhân lúc có mặt phụ thân và đại bá bọn họ, bắt Trần Dương phát thệ. Nếu gia gia biết người nhà đại bá coi Trần Dương là địch nhân mà còn muốn lấy mạng, thì hẳn là sẽ cho cả nhà đại bá biết, Trần Dương sẽ không tranh vị trí gia chủ với họ, đừng ra tay nữa. Đây cũng là cách gián tiếp bảo vệ Trần Dương, nếu không thì đại bá bọn họ sẽ tiếp tục âm thầm ra tay, Trần Dương vẫn sẽ rơi vào nguy hiểm. Gia gia cũng chỉ là bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này. Thực tế thì, Trần Dương không có hứng thú với vị trí gia chủ này. Nhưng vì gia gia đã nói vậy, tạm thời hắn cũng sẽ không tính sổ với nhà đại bá.
Bất quá, lão già áo đen đã làm hại Tô Lăng Vi, khiến nàng suýt mất mạng, đến giờ vẫn còn là phế nhân. Món nợ này phải tính, Trần Dương nhất định phải giết lão già áo đen kia.
“Vẫn chưa có tin tức.” Trần Trọng lắc đầu: “Con về xem mẹ con đi.”
“Dạ!” Trần Dương không hỏi nhiều, những chuyện nên cho hắn biết, rồi cũng sẽ cho hắn biết. Bây giờ chưa nói, có lẽ là do thực lực của hắn còn quá yếu. Hắn quay người đi về hướng Nam Viện, mùa đông ở Yến Kinh rất lạnh, trên trời còn đang rơi bông tuyết lớn. Cảnh tượng không thấy được ở Hàng Thành, hắn đã hơn sáu năm không đến đây, nhưng mọi thứ đều không thay đổi, vẫn quen thuộc như vậy.
Vào trong phòng, một mùi thơm bay tới, là mùi cháo đậu đỏ mẹ tự tay nấu. Mẹ biết hắn đến Yến Kinh, bởi vì hắn từ Nam Dương trực tiếp bay đến Yến Kinh, không về Tô Thành, cũng không qua Trung Hải. Tào Ngưng Tuyết và người nhà đã về Tô Thành rồi. Trần Dương vừa xuống tàu, sau khi nghe tấn hiệu thì phát hiện điện thoại bị đánh nát. Hắn gọi cho cha một cuộc điện thoại, mới biết gia gia bị trọng thương, lúc này mới vội vàng đến ngay.
Đi đến bên cửa sổ, nhìn vào trong, mẹ đang ở đó, Tô Lăng Vi cũng ở đó. Mẹ đang dạy Tô Lăng Vi thêu thùa. Trần Dương thấy cảnh này, trong lòng đầy áy náy. Vốn mẹ làm việc trong công ty của gia tộc, nhưng bây giờ lại ở nhà rảnh rỗi. Chuyện này cũng là do tự tiện đầu tư vào Tô Thị Tập Đoàn mà ra. Không chỉ cha đã mất đi vị trí gia chủ, mẹ cũng mất việc ở công ty, chỉ có thể ở nhà.
Còn Tô Lăng Vi…cũng là do Trần Dương tự tin thái quá, sau khi đối phó Từ Hoằng Nghĩa xong, hắn không đáng để Tô Lăng Vi trở về, cứ để nàng ở lại nhà tại Trung Hải. Nếu không trở lại Hàng Thành, Tô Lăng Vi cũng sẽ không phải hứng chịu một kích của cường giả Tiên Thiên thay hắn, dẫn đến bây giờ ngay cả kiếm cũng không cầm lên được. Trần Dương vẫn còn nhớ lời mẹ Tô Lăng Vi nói, bảo hắn không cần cưới Tô Lăng Vi. Hắn thật sự vẫn không biết phải nói chuyện này với Tô Lăng Vi như thế nào. Thực ra bây giờ hắn cũng chưa thể cưới Tô Lăng Vi, bởi vì chuyện của Nam Cung gia vẫn chưa giải quyết xong, hắn vẫn chưa đột phá lên Tiên Thiên cảnh giới. Hắn có hiệp ước với gia chủ Nam Cung gia trước đây, trong vòng ba năm, nếu hắn không đột phá lên Tiên Thiên, thì mặc Nam Cung gia xử trí. Việc xử trí này là giết hắn, hoặc là để hắn cưới Nam Cung Vân Khanh, vẫn chưa chắc chắn. Nếu chuyện này còn chưa chắc chắn, thì không thể nào trước hết kết hôn với Tô Lăng Vi được. Làm vậy thì chính là kẻ nói không giữ lời.
“Tê….” Tô Lăng Vi kêu một tiếng, nhìn kỹ lại thì thấy ngón tay bị kim đâm.
“Không sao chứ?” Trần Dương bước nhanh vào phòng, nắm lấy tay Tô Lăng Vi.
“Anh về rồi à?” Tô Lăng Vi lạ lẫm nhìn Trần Dương.
“Ừ, về rồi.” Trần Dương gật đầu.
“Đã qua thăm gia gia chưa?”
“Qua rồi mới đến đây.” Trần Dương gật đầu.
“À.” Tô Lăng Vi liếc nhìn mẹ mình ở bên cạnh, thẹn thùng rút tay về.
“Mẹ.” Trần Dương lúc này mới quỳ xuống trước mặt mẹ: “Con trai bất hiếu, liên lụy đến mẹ rồi.”
“Đứa ngốc, bây giờ mẹ rất khỏe mà.” Mẹ cười nói: “À, mẹ nấu cháo đậu đỏ con thích nhất, mẹ đi múc cho con.”
“Mẹ cứ ngồi đấy, để con đi.” Trần Dương đứng lên, để mẹ ngồi lại vị trí cũ, hắn xoay người đi múc cháo đậu đỏ, múc cho mẹ một bát, rồi lại múc cho Tô Lăng Vi, cuối cùng mới đến mình.
“Vẫn là hương vị này.” Trần Dương vừa ăn vừa khen ngợi.
“Nóng, con ăn chậm thôi.” Mẹ có chút không vui trách mắng.
Trần Dương cười cười, rất lâu không được mẹ trách mắng, trước kia hắn chắc chắn không nhịn được, bây giờ lại cảm thấy quá thân thiết.
“À… chuyện đại bá, anh biết chưa?” Tô Lăng Vi hỏi.
“Vẫn chưa biết, sao vậy?” Trần Dương nghi hoặc nói.
“Ông ta lại phái người muốn đi thu mua Hoành Huy Tập Đoàn, tông sư Chung gia đã đánh họ lui.”
“Quả nhiên là vẫn chưa từ bỏ ý định.” Trần Dương nhíu mày. Có lẽ Tô Trung Tín và La Sâm cho rằng Trần Dương leo lên Lai Tây Hào rồi thì hẳn là sẽ chết không nghi ngờ gì nữa, nên lại đánh chủ ý lên Hoành Huy Tập Đoàn. Nhưng có lẽ Tô Trung Tín không biết rằng các gia tộc lớn ở Hàng Thành, trừ Chung Gia ra, thì những nhà còn lại đã đầu phục Trần Dương, đã trở thành gia tộc phụ thuộc của hắn. Còn Chung Gia thì cũng là người cùng chung chí hướng với hắn, dám đụng vào Hoành Huy Tập Đoàn, thì chính là đụng vào Chung Gia. Chỉ dựa vào một La Sâm, muốn lấy Hoành Huy Tập Đoàn, là không thể.
“Cha ta đã nghiêm khắc cảnh cáo ông ta, em hi vọng anh có thể cho bọn họ thêm một cơ hội.” Tô Lăng Vi khẩn cầu.
“Được thôi, lần này anh sẽ không so đo với bọn họ.” Trần Dương xòe tay ra, “à…vết thương của em còn có hy vọng khôi phục không?”
“Đã tìm không ít bác sĩ, nhưng bọn họ đều bó tay.” Tô Lăng Vi lại không có vẻ gì quá thất vọng, trải qua một thời gian dài, nàng đã nghĩ thông, “thật ra cứ như bình thường có lẽ cũng rất tốt, qua một thời gian nữa, em định về rồi.”
“Về?”
“Ừ, mẹ em nhớ em.”
“Cái…anh đã nói với mẹ em rồi, muốn cưới em, có thể không về được không?”
“Nghe anh nói vậy, em đã mãn nguyện rồi, nhưng em không thể gả cho anh.” Tô Lăng Vi lắc đầu.
“Vì sao? Chẳng lẽ em cảm thấy mình bây giờ là phế nhân thì tự ti sao?”
“Không phải.”
“Là do chuyện của Nam Cung gia sao? Anh sẽ giải quyết tốt, nhiều nhất là hai năm, anh nhất định có thể bước vào Tiên Thiên cảnh giới.” Trần Dương tràn đầy tự tin nói.
Bây giờ kinh mạch của hắn đã đả thông một phần ba. Thực ra nguyên nhân chính vẫn là do linh khí quá mỏng manh, nếu linh khí đậm đặc, có lẽ chỉ vài ngày là hắn đã có thể đả thông toàn bộ kinh mạch, một bước lên Tiên Thiên cảnh giới.
“Cũng không phải là chuyện của Nam Cung gia, chỉ là em đối với anh không có tình yêu, chỉ có lòng cảm kích.” Tô Lăng Vi nghiêm túc nói.
“Không, chắc chắn không phải vậy.” Trần Dương còn muốn hỏi tiếp, nhưng mẹ lắc đầu với hắn, ra hiệu không nên hỏi dồn dập, như vậy sẽ có tác dụng ngược.
“Tiểu Dương, mấy ngày này con cứ dẫn Lăng Vi đi đây đó chơi.” Mẹ nghiêm túc nói.
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận