Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 196: Đụng phải cao thủ

Chương 196: Đụng phải cao thủ “Sưu sưu!!” Trần Dương vừa lùi lại, vừa điều khiển hai cây kim châm, lao nhanh ra ngoài. “Điêu trùng tài mọn!” Hai lão già mặc áo trắng cùng lúc phóng ám khí từ trong tay áo, đó là hai cây chủy thủ, chuẩn xác đánh trúng hai cây kim châm đang lao tới. Thần thức của hai người này không yếu, cũng đã đạt tới cảnh giới quy nhất. Nhưng cũng chính vì vậy, khiến Trần Dương phải mau chóng lui về đến cửa căn nhà đổ nát, nhìn địch nhân đang kẹp hai bên, hắn vỗ hai tay ra. “Bạch bạch bạch!!!” Ba người chưởng lực chạm vào nhau, cả ba đều nhanh chóng lùi về sau. Trần Dương đụng nát cánh cửa vốn đã mục nát, suýt chút nữa ngã nhào vào trong nhà. Còn hai lão già mặc áo trắng cũng bị trượt ra xa bốn năm mét. Trần Dương một mình chống hai người, thoạt nhìn không hề ở thế yếu. Thân thể và chân nguyên của hắn so với hai lão già kia không hề kém cạnh, nếu đánh một đối một thì hắn chắc chắn có thể giết một người trong vòng mười chiêu. Nhưng phía sau còn có Tô Lăng Vi, đó là nhược điểm của hắn, hễ bị một người níu chân, Tô Lăng Vi sẽ bị bắt đi. Vậy thì phải liều mạng thôi. Trần Dương lần nữa bấm pháp quyết: “Quan Tinh nhiếp hồn, đi!” “Không phòng bị, chúng ta dám đến giết ngươi sao?” Hai người cùng lúc bóp nát một khối ngọc thạch, nó nổ tung ngay trước mặt, chiêu Quan Tinh nhiếp hồn hoàn toàn bị hóa giải. “Còn chiêu trò gì, cùng nhau thi triển ra đi.” Lão già cao lớn mặc áo trắng lạnh lùng nói. “Thôn hồn luyện sát!” Trần Dương lại nhanh chóng bấm pháp quyết, luồng sát khí cuồn cuộn phun ra, hóa thành một cái đầu lâu vong hồn to lớn, nuốt về phía hai người. Đây không phải sát khí bình thường mà là... sát khí thuần túy, uy lực còn mạnh hơn cả chiêu thôn hồn luyện sát của Tào gia. “Chiêu này của ngươi, đối với chúng ta cũng không có tác dụng.” Hai người hợp lại cùng nhau, lão già cao lớn mặc áo trắng đột nhiên rút ra một cây dù màu đen từ sau lưng, mở ra, rồi xoay nhanh, có tiếng quỷ khóc sói gào phát ra mơ hồ, tấn công vào đầu lâu vong hồn khổng lồ kia. Sát khí thuần túy bị đánh tan, đầu lâu cũng nhanh chóng tiêu tán vào giữa trời đất. Trần Dương buồn bực hừ một tiếng, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu, liên tục lùi lại. Liên tục thi triển tuyệt kỹ, khiến chân nguyên trong cơ thể hắn tiêu hao quá nhanh, lại có xu thế không ổn định. Hai người này rất mạnh, hơn nữa, còn có chuẩn bị. Trước đó, tại Lai Tây Hào, Trần Dương trong một tháng đã chém giết mười tên bán tiên thiên, bọn họ dùng cũng chỉ có ba chiêu. Nhưng hôm nay tuyệt chiêu của hắn lại bị hai người này hóa giải trong chớp mắt, rốt cuộc bọn họ lấy được pháp khí gì? Hơn nữa, bọn họ từ đâu mà biết tuyệt chiêu của mình? Trần Dương trong lòng nghi hoặc, hai người này có chuẩn bị như vậy, chắc chắn đã có mưu đồ từ trước. “Ngoan ngoãn giao ra Quan Tinh luyện thần quyết, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Gã cao lớn thu lại chiếc dù đen, từng bước một tiến đến gần Trần Dương. “Vậy thì lại thử một chiêu tuyệt học của Trần gia ta xem, chiến long không chấp quyền!” Trần Dương lần nữa hét lớn một tiếng, rút thanh kiếm Tô Lăng Vi mang bên hông, thi triển tuyệt học của Trần gia. “Cái gì? Ngươi còn có át chủ bài?” Hai lão già kinh hãi, lần nữa lùi nhanh về phía sau. Trần Dương trong nháy mắt thu lại kiếm mềm, xoay người chạy thẳng đến chỗ Tô Lăng Vi vừa tỉnh lại, cõng nàng lên rồi chạy ra cửa sau, mấy lần lên xuống, đã biến mất trong rừng cây. “Đuổi, còn muốn mang theo một người, muốn chạy thoát khỏi tay chúng ta?” Hai lão già mặc áo trắng lập tức đuổi theo. Trần Dương cũng mặc kệ phía trước thế nào, hễ có đường là chạy, đồng thời ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. Muốn đối phó với hai người này trên khu đất rộng thì chắc chắn không được, phải tìm nơi hẹp để cất giấu Tô Lăng Vi, như vậy Trần Dương mới có thể chặn hai người này lại. Còn về Quan Tinh Luyện Thần Quyết, hắn không thể giao cho hai người này. Nếu truyền ra ngoài, người Quan Tinh Các tìm đến Trần gia, thì Trần gia sẽ lập tức phải đối mặt với họa diệt tộc. “Trần Dương ca ca, thả ta xuống đi, nếu không anh sẽ không thể chạy thoát được.” Tô Lăng Vi ghé đầu vào sau gáy Trần Dương, tránh bị cành cây đâm vào người. “Yên tâm, đợi tìm được một nơi thích hợp, bọn họ sẽ không làm gì được ta đâu.” Trần Dương trầm giọng nói. “Nhưng mà......” “Không nhưng nhị gì cả.” Trần Dương nói chắc chắn “thần thức của ngươi không bị thương nhiều lắm, cẩn thận quan sát xung quanh, tìm một chỗ ẩn nấp.” “Ta...... Được.” Tô Lăng Vi ngoan ngoãn nằm trên lưng Trần Dương, không nói thêm lời để Trần Dương phân tâm. Trong lòng nàng rất áy náy. Vì cảm thấy mình không giúp gì được cho Trần Dương, ngược lại còn làm vướng bận anh. Thậm chí, nàng còn hối hận lúc trước khi uống phải thuốc mê, không nên để Trần Dương dùng chân nguyên ép thuốc ra mà lại xoay người ôm lấy Trần Dương. Nàng biết Trần Dương là người rất có trách nhiệm, một khi đã xảy ra chuyện thì anh sẽ gánh vác. Nhưng hiện tại, nàng không giúp được gì cho Trần Dương, thậm chí còn đẩy anh vào tình cảnh nguy hiểm. Đáng ra, lúc về Trung Hải nàng không nên đồng ý gặp Trần Dương. Nhưng mà, nàng thật sự nhớ nhung Trần Dương, không nỡ rời xa anh. Thôi, bây giờ hối hận cũng vô ích, chờ vượt qua được cửa ải này, phải rời khỏi Trần Dương, trở về Trung Hải. Nghĩ đến đây, Tô Lăng Vi vội vàng giữ chặt linh đài, phân ra một phần thần thức, tỉ mỉ cảm ứng xung quanh. Thời gian qua, mặc dù kinh mạch của nàng chịu tổn thương nghiêm trọng, nhưng thần thức lại không bị ảnh hưởng, không tập trung luyện kiếm mà lại dành nhiều thời gian hơn để tu luyện thần thức. Ngược lại thần thức đã tiến bộ không ít, tất nhiên, từ việc suy nghĩ trong đầu đến nội thị, bây giờ đã có thể nội thị toàn thân kinh mạch. Ước chừng vài tháng nữa, thần thức của nàng sẽ đạt tới trạng thái giấu khiếu. “Đi theo hướng tây bắc.” Tô Lăng Vi đột nhiên lên tiếng nói. “Được.” Trần Dương cõng người liền hướng về phía Tô Lăng Vi vừa nói mà chạy, nhưng đã chạy liên tục hai ba dặm, tầm nhìn càng ngày càng rộng ra, lại đến một thung lũng. Bên dưới lớp tuyết dày là toàn đá lớn đá nhỏ, đá xếp chồng chất ngổn ngang, nếu bước vào, một chân giẫm cao một chân giẫm thấp, sẽ không tăng tốc được. Hơn nữa, xung quanh dường như không có cái hang động nào. “Này...... Ta chỉ cảm thấy bên này có mùi vị quen thuộc, có thể...... Có thể không ngờ lại như thế này.” Tô Lăng Vi áy náy nói. Trần Dương cũng không trách Tô Lăng Vi, mà là dừng lại, dùng thần thức để cảm ứng xung quanh. “Kiếm ý rất mạnh, khó trách ngươi sẽ cảm thấy quen thuộc.” Trần Dương đặt Tô Lăng Vi xuống, từng bước đi vào bên trong: “Ở dưới đáy này, có lẽ chôn vô số lợi kiếm, vì vậy mới hình thành kiếm ý đáng sợ như vậy.” “Chúng ta xong rồi.” “Không xong? Các ngươi trốn không thoát đâu.” Hai lão già áo trắng đã đuổi tới, “Kiếm ý yên ắng ngàn năm này cũng không cứu được các ngươi.” “Thật sao? Vậy thì thử một chiêu này đi.” Trần Dương lần nữa rút kiếm mềm, múa kiếm tại chỗ, mũi kiếm mang theo kiếm ý tĩnh mịch ngàn năm, rất nhanh đã tạo thành một vòng khí xoáy to bằng nắm tay xung quanh kiếm. Từng luồng khí xoáy này từ bên trong nổ tung ra, phát ra âm thanh lách tách như mưa rơi, có tất cả mười hai vòng xoáy. “Cái quái gì vậy?” Hai lão già áo trắng kinh hãi: “Ngươi lại còn là kiếm tu?” “Các ngươi đoán đúng rồi....” Trần Dương vung trường kiếm, sưu sưu hai tiếng, chém ra ngoài. “Lưu Tinh Truy Nguyệt!” Mỗi một vòng xoáy tựa như lưu tinh băng qua bầu trời, có đuôi dài, oanh thẳng về phía hai người. Hai người không ngừng dùng chưởng lực đánh về các luồng khí xoáy, nhưng khí xoáy vừa chạm vào liền nổ tung. Ngay cả lão già cao lớn mặc áo trắng dùng chiếc dù đen kia cũng bị nổ lui về phía sau liên tục. “Chết tiệt!” Hai người trong chốc lát bị nổ đầy bụi đất, phun ra máu tươi, liên tục lùi lại mấy chục mét mới dừng được. “Rút lui!” Bọn chúng không cam lòng liếc Trần Dương một cái, chỉ có thể xoay người bỏ chạy. “Đáng tiếc ta không phải là kiếm tu chân chính, nếu không thì chiêu vừa rồi đã đủ để giết bọn chúng rồi.” Trần Dương có chút tiếc nuối nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận