Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 65: Hiện tại còn muốn đáp án sao

"Chương 65: Hiện tại còn muốn đáp án sao
“Hai vị, xác định ly hôn sao?”
“Xác định!”
“Vậy ký tên đi.”
“Tốt!” Trần Dương dẫn đầu ký tên, sau đó đưa hiệp nghị thư cho Tô Hàn Yên. Tô Hàn Yên nhận bút, do dự một hồi lâu, nàng cắn chặt răng, vẫn là đặt bút ký. Trong lòng nàng có chút hối hận, nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng cũng là người dám yêu dám hận. Nếu đã lựa chọn bỏ thai, cùng Quý Vân Hàng nối lại tình xưa, vậy liền tiếp tục tiến tới. Cho dù Trần Dương có xuất thân từ gia tộc lớn, nàng hiện tại cũng không mơ tưởng gì nữa. Chỉ cần Quý Vân Hàng đối xử tốt với nàng, cùng nhau quản lý tốt công ty, vậy là đủ. Hiện tại nàng không muốn cãi nhau với Trần Dương, giống như ngày Trần Dương đưa ra ly hôn, cũng không hề ầm ĩ với nàng.
“Đây là giấy tờ ly hôn của hai người!”
Nhân viên công tác làm xong giấy tờ ly hôn, đưa cho hai người. Trần Dương nhận giấy tờ ly hôn, nhìn về phía Tô Hàn Yên: “Hiện tại còn muốn đáp án sao?”
“Hôm qua cô gái kia nói đúng, cái gì cũng không biết sẽ tốt hơn.” Tô Hàn Yên bình tĩnh trả lời.
“Cũng đúng!” Trần Dương gật gật đầu, chuẩn bị rời đi.
“Đã anh làm phó tổng, thì trả lại thẻ ngân hàng kia cho tôi.” Tô Hàn Yên nghiêm mặt nói.
“Một mực để trong tủ đầu giường.” Trần Dương đáp một câu, tăng nhanh bước chân rời đi, không quay đầu lại.
Tim Tô Hàn Yên lại nhói lên, Quý Vân Hàng lên tiếng: “Hàn Yên, chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi.”
Hắn đã không thể chờ đợi, hơn nữa, đây cũng là việc mà hai người đã thương lượng xong. Nhận giấy tờ ly hôn xong, liền đi đăng ký kết hôn.
“Nếu cả đời này em không thể sinh con, anh có còn muốn cưới em không?” Tô Hàn Yên hỏi.
“Hàn Yên, thân thể của em sẽ khỏi thôi.”
“Ý là nếu không chữa khỏi thì anh sẽ không cưới em sao?”
“Không...... không phải, cho dù em không thể sinh con, anh vẫn nguyện ý cưới em.” Quý Vân Hàng giơ tay lên: “Anh nguyện ý ở bên em trọn đời trọn kiếp.”
“Tiệc cưới thì mấy hôm nữa rồi đăng ký.” Tô Hàn Yên trả lời.
“Cái này...... Cũng được.”
Quý Vân Hàng nghĩ nghĩ, đồng ý: “Đúng rồi, mẹ anh nói ngày Quốc khánh là ngày tốt, hay là chúng ta đặt tiệc cưới vào ngày đó đi?”
“Được, anh cứ sắp xếp là được.”
“Tốt, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho mẹ anh.”
“Ừm.”
“công tử, có chuyện tôi phải báo cáo với ngài.”
Trên xe trở về, Lệ Vạn Bằng vừa lái xe vừa nói.
“Hoàng Tông Tín bọn họ tìm ngươi?” Trần Dương hỏi.
“Thật là không gì giấu được công tử.” Lệ Vạn Bằng khâm phục nói.
“Bọn chúng chịu đưa bao nhiêu tiền?”
“Không phải tiền, chỉ cần tôi đồng ý bán ngài, bọn chúng có thể cung cấp dược liệu lúc đột phá tông sư.”
“Cứ nhận đi, có lẽ đợi đến lúc ta đột phá thì dùng đến.”
“Vâng!” Lệ Vạn Bằng đáp.
“Ngươi cứ nói là lo bị Trần gia trả thù, không thể tự mình ra tay đối phó ta, ta ngược lại muốn xem chúng phái ai tới, xem có gia tộc nào tham gia vào nữa.” Trần Dương nhắc nhở.
“Minh bạch.”
Về đến công ty, Trần Dương lên phòng làm việc, Lệ Vạn Bằng xuống lầu, vào quán trà ở dưới lầu uống nước. Không bao lâu, Hoàng Tông Tín đi đến, ngồi ở sau Lệ Vạn Bằng: “Lệ tiên sinh, suy nghĩ thế nào rồi?”
“Tôi đã hứa với Trần Nhược Lan là không được phản bội, nếu không cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi.” Lệ Vạn Bằng khổ sở nói.
“Đợi anh lấy được dược liệu, đột phá tông sư, còn sợ gì cô ta, Trần Nhược Lan chứ?”
“Tôi còn thiếu nhiều dược liệu lắm, liệu các anh có đưa nổi không?”
“Anh cứ viết đơn đi, chúng tôi sẽ cố gắng tìm cho anh.”
“Khó kiếm lắm sao?” Lệ Vạn Bằng do dự.
“Đương nhiên, anh cũng biết phía sau chúng tôi có rất nhiều người, không ít gia tộc cũng có quyền thế, không thì làm sao thành núi cao? ”
“Thế nhưng mà có thể, nhưng tôi vẫn không thể phản bội Trần Nhược Lan, không thể tự tay đối phó Trần Dương.”
Lệ Vạn Bằng lắc đầu nói: “Tôi chỉ có thể dẫn Trần Dương ra ngoài, các anh ra tay, tôi giả vờ không địch lại, để các anh giết Trần Dương.”
“Được.”
“Ngoài ra, tôi còn một yêu cầu, tôi muốn lấy trước dược liệu.”
“Đợi giết Trần Dương xong, lập tức đưa dược liệu cho anh.”
“Không, trước khi động thủ, tôi ít nhất phải có được một nửa dược liệu, một nửa còn lại, đến lúc động thủ mới đưa, nếu không thì tôi sẽ không dẫn Trần Dương ra ngoài.”
Lệ Vạn Bằng trầm giọng nói: “Các anh phải biết, Trần Nhược Lan còn phái người khác âm thầm bảo vệ Trần Dương, đang chờ các anh đến trả thù đấy.”
“Quả nhiên, bọn chúng không hề ngốc.” Hoàng Tông Tín lạnh giọng nói: “Được, theo ý anh.”
“Đây là danh sách dược liệu.” Lệ Vạn Bằng lấy từ trong túi ra một tờ giấy, phía trên ghi hơn 20 loại dược liệu trân quý. Hoàng Tông Tín cầm lấy xem xét, tuy cau mày nhưng cũng không nói gì, bỏ tờ giấy vào túi áo sau: “Chờ tin tốt của chúng tôi.”
Lệ Vạn Bằng quay người nhìn bóng lưng Hoàng Tông Tín rời đi, hắn cười lạnh một tiếng: “Nhiều dược liệu như vậy mà cũng vội vàng đồng ý, xem ra là định diệt luôn cả ta sao?”
Hoàng Tông Tín về phòng làm việc, chụp hình đơn dược liệu, gửi đi.
“Cái này...... nhiều vậy sao? Theo như ta biết, có mấy loại dược liệu căn bản không dùng cho việc đột phá tông sư.”
“Ít nhất toàn là loại 50 năm tuổi trở lên? Lệ Vạn Bằng định lừa chúng ta sao?”
“Tính đi, mấy dược liệu này giá trị cũng tầm 30 triệu đấy.”
“Tiền không quan trọng, nhiều dược liệu là có tiền cũng không mua được, gia tộc nào có được thì chẳng giữ làm của riêng?”
“Chẳng lẽ các ngươi không muốn thay Tống gia chủ và Điền tổng báo thù? Bọn họ bị giết chết đấy.”
“Nhất định phải diệt trừ Trần Dương, chấn nhiếp những người ở tầng lớp cao của tập đoàn, chỉ có vậy bọn họ mới không dám xâm nhập điều tra, chúng ta mới có thể giữ được tính mạng.”
“Đúng đấy, nếu không trừ khử Trần Dương, Tống gia chủ và Điền tổng chết không nhắm mắt, chúng ta cũng không có mặt mũi nào đối mặt với người nhà bọn họ.”
“Bọn họ đến chết vẫn không khai chúng ta ra.”
“Các gia tộc các người chắc là đều có hàng dự trữ, mỗi người đưa ra một ít, tạm thời cho Lệ Vạn Bằng.”
“Cái này chỉ là tạm thời đưa cho hắn thôi, hắn không đủ dược liệu thì sẽ không luyện được, sẽ không dùng được.”
“Đợi giết xong Trần Dương rồi giết cả Điền Tung, dược liệu lại lấy về.”
“Được, cứ vậy đi.”
“Có dược liệu thì đưa dược liệu, không có thì góp tiền.”
“Đi thôi.”
Ba ngày sau, Lệ Vạn Bằng lái xe đưa Trần Dương trở về, hắn đưa dược liệu ra: “công tử, bọn chúng chọn một ít dược liệu không quá quý giá đưa tới.”
Trần Dương mở từng hộp gỗ đàn hương ra, đựng trong hộp trân quý thế này, xem ra đều cất giữ đã lâu.
“Không phải là không trân quý, mà là mấy dược liệu này không có tác dụng gì cho việc luyện xương cốt, bọn chúng sợ ngươi dùng trước.”
Trần Dương cười nói, “Dù sao ngươi cũng tìm dược liệu mấy năm nay rồi, chắc chắn cũng kiếm được không ít.”
“Nếu như ngài mà dùng trước mấy dược liệu này, chắc bọn chúng sẽ khóc ròng.”
“Bây giờ đưa cho ta, toàn là thuốc lưu thông khí huyết, khai khiếu, thuốc bổ kinh mạch, mà chính những loại này ta mới cần đến lúc đó.”
“Quả nhiên, muốn kiếm dược liệu, vẫn phải tìm những gia tộc này.”
“Lấy của tập đoàn nhiều tiền như vậy, phải bắt bọn chúng nôn hết ra mới được, xem như là lấy trước chút lãi.”
Đối với những gia tộc giàu có quyền thế mà nói, loại dược liệu trân quý này, chỉ cần chạm phải, đều sẽ mua với giá cao. Không dùng cũng để đó, nhỡ có lúc dùng đến thì sao? Có ai mà không mắc bệnh?
“Bọn chúng đến chết cũng không ngờ là ta đã đột phá đến tông sư rồi.”
Lệ Vạn Bằng cũng cười theo: “Vì sợ tôi dùng, hóa ra lại tìm đến những loại mà công tử cần.”
“Nếu bọn chúng mà biết chân tướng, chắc hối hận đến xanh cả ruột.”
“Bọn chúng định khi nào động thủ?” Trần Dương hỏi.
“Bọn chúng tất nhiên là mong muốn càng nhanh càng tốt.” Lệ Vạn Bằng đáp: “Chỉ cần bên tôi chuẩn bị kỹ càng, thì chúng có thể ra tay bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì cũng phải tìm lý do để ra ngoài, nếu không chúng sẽ nghi ngờ, không dễ mắc lừa.”
Trần Dương cau mày nói: “Chỉ là, bốn năm ngày tới lịch trình đã kín mít rồi, ngày nào cũng ở công ty.”
“Vậy thì, anh đi tìm Hoàng Tông Tín, để bọn chúng chủ động nghĩ cớ cho tôi ra ngoài.”
“Ví dụ như, mấy công ty tôi đầu tư trước kia gặp chuyện gì đó chẳng hạn.”
“Hiểu rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận