Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 120: ai lòng dạ càng sâu

Trên người Trần Dương đã xuất hiện hơn mười lỗ thủng, tuy không sâu nhưng máu tươi đã sớm thấm đẫm y phục màu đỏ.
“Công tử, chúng ta cản hắn lại, người rút lui.” Lệ Vạn Bằng lớn tiếng nói.
Hoàng Huyền cùng Trương Đống cũng tiến lên một bước, chuẩn bị giúp đỡ Trần Dương.
“Lấy nhiều đánh ít à? Không thấy vô sỉ sao?” Tô Hạo khinh bỉ nói.
“Các ngươi dùng binh khí, không càng thấy vô sỉ sao?” Lệ Vạn Bằng phản bác.
“Ai bảo các ngươi không dùng?” Tô Hạo nhún vai: “Chúng ta đâu có cản các ngươi dùng.”
“Ngươi......”
“Ngươi cái gì?” Tô Hạo cười lạnh một tiếng: “Bành tiền bối vốn dĩ xuất thân là người luyện kiếm, kiếm mới là vũ khí của hắn.”
“Còn công tử nhà ngươi chủ yếu luyện chưởng, cho hắn một thanh kiếm, hắn dùng được sao?”
“Hôm nay hắn hẳn phải chết không nghi ngờ, các ngươi cũng đừng hòng chạy thoát.”
“Đây chính là kết cục khi đối nghịch với ta, Tô Hạo.”
Lệ Vạn Bằng không cách nào phản bác, chỉ có thể nhìn về phía Trần Dương: “Công tử...”
“Không cần nhiều lời.”
Trần Dương khoát tay, lần nữa lao thẳng đến Bành Anh.
Lại thêm mười hiệp giao tranh, khi Bành Anh lần nữa thi triển chiêu thức Ô Long vẫy đuôi kiếm đâm về yết hầu Trần Dương, Trần Dương không hề né tránh, ngược lại vặn người, một chưởng đánh vào lồng ngực Bành Anh.
“Ngươi sớm biết chúng ta sẽ trở thành địch nhân, liền cố ý nhận lời làm người tập luyện cho đồ nhi ta, dùng chuyện đó để quan sát chiêu thức của ta đúng không?” Bành Anh cười lạnh nói: “Nhưng ngươi nghĩ ta toàn bộ chiêu thức đều đã dạy cho đồ nhi sao?”
Lòng bàn tay hắn rung lên, vô số chân nguyên tràn vào nhuyễn kiếm, mũi kiếm đổi hướng, nện vào vai Trần Dương.
“Phập phập!”
Lúc này nhuyễn kiếm, giống như biến thành một cây cung được kéo căng hết cỡ, lúc ghim xuống mang theo từng đợt máu tươi, bắn tung tóe trên không trung.
Trần Dương cũng xoay người ngã xuống đất. Thế nhưng khi sắp chạm đất, tay phải Trần Dương đột nhiên ném ra một mảnh đồng tàn.
“Sắp chết còn muốn kéo ta xuống mồ cùng à?”
Bành Anh vung kiếm cản lại, nhưng mảnh đồng nhanh như chớp đó, trong nháy mắt chạm vào nhuyễn kiếm, lại lập tức cong sang một bên, vòng qua nhuyễn kiếm, lao thẳng về cổ Bành Anh.
“Sao có thể?”
Bành Anh kinh hãi, cự ly gần như thế, muốn dùng đốc kiếm để cản cũng không kịp nữa, hắn vừa nghiêng người tránh, vừa cấp tốc điều động chân nguyên trong cơ thể, dồn về cổ.
“Phập phập!”
Tốc độ điều động chân nguyên của Bành Anh vẫn chậm hơn một nhịp, cũng may theo bản năng né tránh, không để cho mảnh đồng trực tiếp đâm vào yết hầu, chỉ xẹt qua, để lại một vết thương dài.
Bành Anh ngã nhào trên đất, ôm chặt cổ, không thể tin nổi nhìn Trần Dương cũng đang ngã xuống đất.
“Ngươi chỉ đoán đúng một nửa, một mặt ta lo lắng đồ nhi ngươi làm gãy trâm cài tóc, một mặt khác mới là muốn thăm dò thực lực ngươi.” Trần Dương đứng dậy, cười lạnh nhìn Bành Anh: “Nhưng ta biết ngươi luyện kiếm, nhất định sẽ mang theo kiếm bên mình.”
“Ta cũng biết ngươi chắc chắn có sát chiêu riêng không dạy cho Tô Lăng Vi, nên mới làm theo kế, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không có chuẩn bị sao?”
“Ta tương kế tựu kế, mảnh đồng này đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy.”
“Nếu như ngươi không dùng vũ khí, ngược lại ta cũng sẽ không dùng, đây đều là ngươi tự tìm lấy.”
Hành động của Trần Dương cũng là bất đắc dĩ, lần đầu gặp lão già này, đã biết thực lực lão đầu không kém mình. Nếu như không có vũ khí, song phương liều chân nguyên, hắn cũng không sợ lão đầu này. Chân nguyên bên trong mang theo khí tức túc sát quỷ dị, khiến hắn ở cảnh giới đại tông sư trung kỳ, gần như không có đối thủ. Thế nhưng, nếu lão đầu có binh khí, ưu thế của Trần Dương sẽ không phát huy được, người khác một khi bị thua thiệt, liền sẽ không cùng ngươi đối chưởng. Đồng thời, điểm yếu do hắn không dùng dược liệu rèn luyện xương cốt sẽ bị phóng đại. Ngày đó Tô Lăng Vi mang theo kiếm, nếu động thủ, trên người Trần Dương không có bất cứ vũ khí nào, chắc chắn sẽ thiệt thòi. Đó cũng là lý do ngày đó hắn không trực tiếp động tay đoạt trâm cài tóc, nếu trực tiếp đoạt, lão đầu này chắc chắn sẽ ra tay.
“Lòng dạ ngươi thật sâu.” Bành Anh kinh hãi nói.
“Cái này còn chưa tính là lòng dạ, bởi vì ta cảm thấy trận chiến này có thể tránh, chỉ là các ngươi khinh người quá đáng.” Trần Dương cố nén đau đớn ở vai, nén giận một chưởng đánh về phía Bành Anh: “Chết!”
Bành Anh nắm nhuyễn kiếm, đâm về Trần Dương, đáng tiếc, hắn căn bản không dám phát lực, cũng không dám điều động chân nguyên. Vì cổ hắn đã bị thương hở, một chút nữa thì mạch máu sẽ nổ tung. Lớp bảo vệ mạch máu đã bị phá vỡ, cưỡng ép phát lực, rất có thể khiến mạch máu nổ tung, vậy thì chết càng nhanh. Không dám phát lực, Trần Dương tùy ý gạt nhuyễn kiếm của Bành Anh ra, một chưởng đánh thẳng vào mặt. Bành Anh gắng gượng đưa tay ngăn cản, trực tiếp bị chưởng đánh văng ra bốn năm mét, đập vào vách tường mới dừng lại, điên cuồng ho ra vài ngụm máu, bị thương rất nặng.
Trần Dương cũng vì cánh tay bị thương quá sâu mà không thể điều động chân nguyên tốt được, nếu không một chưởng vừa rồi, Bành Anh chắc chắn đã chết không thể nghi ngờ.
Nếu một chưởng không chết, vậy thì thêm một chưởng nữa. Trần Dương lần nữa lao đến giết.
“Dừng tay!”
Một giọng nữ quát lạnh từ ngoài cửa truyền đến, thấy Trần Dương không dừng tay, nàng cấp tốc lao tới, chắn trước người Bành Anh. Chính là Tô Lăng Vi!
“Đường muội, sao muội lại tới đây?” Tô Hạo kinh ngạc.
“Đồ nhi đi mau, con không phải đối thủ của hắn, đừng lo cho ta.” Bành Anh khó nhọc nói.
“Thực lực mạnh thì sao chứ? Cũng phải nói lý lẽ chứ, lẽ nào có thực lực là có thể muốn làm gì thì làm sao?” Tô Lăng Vi trừng mắt nhìn Trần Dương.
“Nói lý lẽ? Ha ha ha...” Trần Dương cười, cười lớn: “Tập đoàn Phỉ Trì ép mua ép bán, mà còn không biết xấu hổ nói lý lẽ, thật sự là trò cười cho thiên hạ.”
“Tập đoàn Phỉ Trì của chúng tôi không hề ép mua ép bán, là do anh ỷ vào thực lực bản thân cường hãn, uy hiếp Phan gia, ngăn cản hợp tác của chúng tôi.” Tô Lăng Vi phản bác.
“Ngươi...... thật sự là ngốc nghếch đáng yêu.” Trần Dương khinh bỉ nói: “Ngươi hỏi sư phụ ngươi đi, hỏi đường ca của ngươi, để bọn họ nói thật xem sự thật như thế nào.”
“A quên đi, tất cả bọn họ đều đang lừa ngươi đấy.”
“Ngươi thật sự muốn biết, có thể đi hỏi chủ tịch tập đoàn Hoành Huy, đi hỏi người của Phan gia.”
“Phan gia bị các anh uy hiếp, đương nhiên sẽ dựa vào các anh rồi.” Tô Lăng Vi phản bác.
“Ta lười lãng phí thời gian nói đạo lý với loại người tráo trở này, tránh ra, không thì ngay cả ngươi ta cũng giết.” Trần Dương lần nữa tiến lên một bước.
“Ta đứng ở đây, xem ngươi có dám giết không.” Tô Lăng Vi khinh bỉ nói.
“À, ngươi cho rằng có ông bố lớn làm chỗ dựa thì ta không dám giết ngươi sao?”
Trần Dương lại cười, đưa tay lên tát.
“Dừng tay!” Bành Anh lớn tiếng ngăn cản: “Chỉ cần ngươi không giết đồ đệ ta, ta cái gì cũng có thể nói, đúng rồi, ta còn biết thông tin về mảnh đồng ngươi dùng.”
“A?” Tay Trần Dương dừng lại, hứng thú nhìn về phía Bành Anh: “Ngươi xác định biết?”
“Xác định, tuyệt đối không nói điêu.” Bành Anh trầm giọng nói: “Bảy năm trước, ta từng đến nhà một người bạn, hắn nhờ ta giúp xem xét một mảnh đồng tàn.”
“Ta dùng chân nguyên dò xét, ngay lập tức có một luồng khí tức túc sát xông ra, lao thẳng đến thức hải của ta.”
“Lúc đó tâm cảnh của ta đại loạn, chân nguyên trong cơ thể tán loạn, trong nháy mắt trọng thương, ta mất hơn một tháng mới khôi phục lại, sau đó không dám đụng vào mảnh đồng kia nữa.”
“Vừa rồi chân nguyên trong người ngươi bao bọc khí tức quỷ dị, ta cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra được.”
“Đến khi thấy mảnh đồng kia, ta mới nhớ ra chuyện này.”
“Đem mảnh đồng đó đến chuộc người!”
Trần Dương tay chộp về phía Tô Lăng Vi, Tô Lăng Vi phản ứng lại rất nhanh, vừa né vừa định phản kích. Nhưng rõ ràng sáng sớm còn giao đấu được mấy hiệp, bây giờ lại bị Trần Dương một chiêu bắt được, rồi cả người bị nhấc bổng lên, vác lên vai Trần Dương.
“Vương Bát Đản, thả ta xuống.” Tô Lăng Vi mắng to.
Trần Dương căn bản không quan tâm, quay người đi về phía cửa, không ai dám cản lại.
Lệ Vạn Bằng nhặt mảnh đồng tàn kia lên, theo sau rời đi.
“Công tử, đám người này xử lý thế nào?” Hoàng Huyền hỏi.
“Ta chỉ nói tha cho Tô Lăng Vi, còn những người khác......” Trần Dương dừng lại một chút: “Tùy các ngươi xử trí!”
“Rõ!” Hoàng Huyền cười lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận