Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 119: Hiểm cảnh
Chương 119: Hiểm cảnh Hoàng triều hộp đêm, hôm nay cũng không buôn bán, thật sự là Phì ca Tăng Tường không có cách nào, lúc này mới đóng chặt cửa lớn. Thậm chí, hắn còn muốn đi báo cảnh sát. Hắn tuy ở khu Đông Thành làm ăn cũng không tệ, cũng có không ít sới bạc, nhưng hai cao thủ mang mặt nạ kia lại là tông sư trung kỳ, ẩn ẩn có dấu hiệu sắp bước vào tông sư hậu kỳ. Bên người Phì ca ngược lại có một tông sư cao thủ, nhưng chỉ là tông sư sơ kỳ, sao là đối thủ của tông sư trung kỳ? Ngay cả cao thủ tông sư trung kỳ bên cạnh Tô Hạo cũng bị đánh bại. Mà bên cạnh Phan Phượng Nhi còn có Lệ Vạn Bằng chưa ra tay, nếu hắn cũng ra tay, sẽ là ba tông sư. Nếu Phì ca sớm biết Phan gia có thể mời ra ba đại tông sư, hắn tuyệt đối không đi theo Tô Hạo, trêu chọc Phan gia. Hắn tưởng dựa vào mấy tiểu quỷ khó chơi này có thể khiến Phan gia vào khuôn khổ. Ban đầu, Phan gia đúng là bị thiệt hại, cũng báo cảnh sát. Cảnh sát thành phố bắt hơn trăm tên gây rối, trừng trị nghiêm khắc. Ngay cả Phì ca cũng bị bắt vào, là Thẩm Diệu Võ phái người đến bắt, đáng tiếc Thẩm Diệu Võ cũng không làm gì được hắn. Mấy tên côn đồ kia ngậm miệng không nói, không khai Phì ca, Phì ca bị giam 48 giờ, cảnh sát thành phố chỉ có thể thả hắn ra. Đặc biệt trong thời gian hắn bị giam, Phan gia vẫn bị gây rối và công kích. Thẩm Diệu Võ bắt hắn cũng không làm gì được, nhưng Phan gia ra tay, bọn họ sẽ cài một cao thủ nhất phẩm vào đám nhân viên thường, có côn đồ tới gây rối thì dùng lôi đình thủ đoạn đánh trả. Côn đồ gây rối tại chỗ bị đánh gãy tay chân, nhưng cũng không thể ngăn cản đám lưu manh khác tiếp tục gây rối. Bởi vì có trọng thưởng sẽ có người liều, Tô Hạo bỏ tiền cho bọn này chữa thương, gánh hết tiền thuốc men, còn bồi thường mấy trăm ngàn. Mấy ngày nay, Tô Hạo đã ném vào mấy chục triệu. Đồng thời, hai cao thủ tông sư ra tay, như người trẻ tuổi kia nói, mỗi đêm quét một sới bạc của bọn hắn. Đúng là nói được làm được, hai tông sư trung kỳ liên thủ, heo mập bị đánh liên tục bại lui. Phì ca tổn thất tương đối thảm trọng, hai sới bạc trước hắn dứt khoát không mở cửa, cũng không phái người đến giữ. Nhưng đối phương vẫn không buông tha, đập nát đồ đạc bên trong hộp đêm. Nếu không có Tô Hạo hứa bồi thường, Phì ca đã muốn khóc ròng. Cũng không thể đi báo cảnh sát chứ? Vậy thì quá mất mặt. Thậm chí, hắn có báo cảnh sát, cảnh sát thành phố chưa chắc đã giúp hắn. Lúc hắn bị bắt đến đồn cảnh sát, ở bên trong phách lối đến cực điểm, giờ muốn người khác giúp mình sao? Gần đây đồn cảnh sát căn bản là mặc kệ, thích đánh kiểu gì thì đánh. "Tô công tử, xác định đêm nay có thể bắt được đối phương không?" Phì ca nhìn sang Tô Hạo bên cạnh, vẫn có chút lo lắng. "Đương nhiên xác định, có Bành tiền bối ở đây, dù đối phương có đại tông sư, đến cũng chỉ có chết." Tô Hạo đầy tự tin nói. "Vậy thì tốt rồi." Phì ca liếc qua lão già tóc trắng im lặng ngồi trên ghế salon bên cạnh, trong lòng cũng nhất thời có chút thêm tự tin. Không đến năm phút sau, một tiểu đệ chạy vào phòng làm việc báo: "Phì ca, bọn chúng đến bãi đỗ xe rồi." "Bành tiền bối, bọn chúng tới!" Tô Hạo nhìn về phía Bành Anh đang nhắm mắt điều tức ở nơi xa. "Biết." Bành Anh đứng lên. "Xin mời." Phì ca cung kính nói. Mấy người đi ra phòng làm việc, xuống thang máy đi đến sảnh lớn tầng một. Tổng cộng có bốn người, đang chờ ở khu nghỉ ngơi bên trái sảnh lớn. Ba người đứng, một người ngồi ở đó. "Là ngươi? Ngươi mới là người đứng sau Phan gia?" Bành Anh kinh ngạc nhìn Trần Dương đang ngồi. "Là ta." Trần Dương cười nói. "Ngươi có vẻ không hề kinh ngạc." Bành Anh cau mày: "Xem ra ngươi thực sự cố ý tiếp cận đồ nhi ta?" "Câu hỏi buồn cười." "Xem tình nghĩa ngươi có mấy ngày với đồ nhi ta, ngươi đi đi." Bành Anh phất tay. "Bành tiền bối, để bọn chúng đi, vậy việc của tập đoàn Hoành Huy tính sao?" Tô Hạo lập tức không đồng ý. "Trước khi đi, đương nhiên là phải ký hợp đồng hợp tác." Bành Anh lạnh giọng nói. "Tô Lăng Vi biết các người ép mua ép bán không?" Trần Dương trêu ghẹo nói. Nghe vậy, sắc mặt Tô Hạo liền biến đổi, "Bành tiền bối, giết bọn chúng." "Dựa vào kiểu làm ăn của các người, cha của nàng sớm muộn cũng bị các ngươi liên lụy." Trần Dương khinh bỉ nói. Bành Anh cau mày chặt hơn, hắn nhấn mạnh: "Bây giờ ký hợp đồng, không còn bất kỳ tiếp xúc gì với đồ nhi ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." "Chỉ bằng ngươi?" Trần Dương đứng lên, "Già rồi mà còn làm chó săn cho người khác, có tư cách gì đứng ở đây." "Vốn còn muốn tha cho ngươi một mạng, hiện tại ngươi tự tìm đường chết, vậy đừng trách ta không khách khí." Bành Anh sầm mặt lại, "Để mạng lại." Vừa dứt lời, Bành Anh đột nhiên xuất thủ, chụp về phía Trần Dương. "Lăn!" Trần Dương cũng đánh ra một chưởng. "Phanh!" Hai chưởng chạm nhau, cả hai đều nhanh chóng lùi về. "Ngươi đã đạt đến đại tông sư trung kỳ rồi sao?" Mặt Bành Anh đầy vẻ không thể tin, sau một khắc, cả người hắn biến sắc, dường như có một cỗ chân nguyên mang theo túc sát chi khí xông thẳng vào thức hải: "Thứ gì?" "Hừ!" Bành Anh hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, toàn thân chấn động, cỗ chân nguyên kia bị chân nguyên của hắn chấn vỡ, túc sát chi khí còn chưa kịp xông vào thức hải đã bị đánh tan. Quả nhiên, khi gặp cao thủ ngang tài ngang sức, chân nguyên bị cản sau khi trở lại, túc sát chi khí kia không gây ra tổn thương lớn cho thức hải của đối phương. Dù sao, hiện giờ túc sát chi khí đều được giấu trong chân nguyên. Chân nguyên bị đối phương chặn ở ngoài thức hải, chắc chắn không thể ảnh hưởng tới thức hải đối phương. Nhưng Trần Dương không thất vọng, nhân lúc ngươi bị bệnh thì lấy mạng, trong nháy mắt áp sát, Bành Anh chỉ có thể vội vàng trốn tránh, không dám đối chưởng với Trần Dương, sợ lại bị cỗ chân nguyên kia ăn mòn. Nhưng đã mất đi cơ hội, thế công của Trần Dương càng thêm mãnh liệt, như hồng thủy lao xuống, không cho Bành Anh cơ hội nào. Sau mười hiệp, Trần Dương đánh một chưởng vào cánh tay Bành Anh, chân nguyên rung chuyển trong ngũ tạng lục phủ khiến khóe miệng Bành Anh tràn máu tươi. Cũng may Bành Anh cũng mượn lực lui lại, kéo giãn khoảng cách. "Thật sự xem thường ngươi rồi, không ngờ chân nguyên của ngươi quỷ dị đến vậy, nhưng cũng chỉ đến thế thôi!" Bành Anh sầm mặt lại, tay phải mò bên hông, rút ra một thanh nhuyễn kiếm dài chừng bốn thước, rộng bằng hai ngón tay. Tay phải hắn run lên, nội lực rót vào nhuyễn kiếm, lập tức phát ra tiếng kiếm minh. Sau một khắc, hắn thẳng tắp hướng về phía Trần Dương: "Ta không đấu chưởng với ngươi, chân nguyên của ngươi quỷ dị đến đâu cũng vô dụng!" Lần này Trần Dương không có vũ khí liền rơi vào thế yếu, chỉ có thể liên tục trốn tránh, tuy né được chỗ yếu hại, nhưng đầu kiếm liên tục sượt qua da thịt, mang theo một tầng máu tươi. "Ngươi lại không dùng chân nguyên phòng ngự? Còn muốn bảo toàn thực lực?" Bành Anh hừ lạnh một tiếng: "Ta xem ngươi có thể nhịn đến khi nào." Đâu phải là không muốn dùng chân nguyên phòng ngự, mà Trần Dương căn bản không có thối cốt, không có mình đồng da sắt. Chỉ có nội kình hoặc chân nguyên phồng lên mới có thể hình thành phòng ngự, có thể ngăn trở trường kiếm này công kích, đáng tiếc hắn không rèn luyện xương cốt, cũng không có da đồng. Khớp xương của hắn căn bản không chịu nổi chân nguyên phồng lên, hắn mà dám phồng chân nguyên, khớp xương toàn thân sẽ nứt ra, trật khớp. Tuyệt đối không phải hắn muốn bảo toàn thực lực, mà là bất đắc dĩ. Nhưng Bành Anh không hề hay biết, lại tưởng Trần Dương muốn bảo toàn thực lực. Đoán chừng Bành Anh cũng chưa từng thấy ai chưa rèn luyện xương cốt, liền từ nhất phẩm đỉnh phong vượt qua tông sư, đạt đến đại tông sư cảnh giới. "Không dùng chân nguyên, vậy ngươi chờ chảy máu đến chết đi." Bành Anh công kích càng thêm lăng lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận