Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 210: Trần gia cho Trần Dương đính mục tiêu
Chương 210: Trần gia đặt mục tiêu cho Trần Dương "Ôi, cái tên nhóc thối này, tết nhất còn chạy đến Kim Lăng làm gì." Tại Trần gia Nam Viện ở Yến Kinh, Diêu Tân Nguyệt nhìn về phương nam trời cao, oán trách lên. "Người trẻ tuổi mà, có chuyện riêng cũng là bình thường." Trần Trọng đang luyện chữ ở bên cạnh trả lời. Năm nay Tết, hắn xem như có thời gian rảnh hiếm có, trước kia luôn bận đến tối mặt tối mũi. Nhưng từ khi gỡ xuống gánh nặng gia chủ, hắn liền nhàn hẳn ra, việc viết chữ trước đây vui vẻ cũng thỉnh thoảng mới có thời gian. Luyện quyền, quản lý việc gia tộc, cơ bản đã chiếm hết thời gian của hắn. Chủ yếu là công việc của gia tộc quá nhiều, điều này khiến cho thời gian luyện quyền của hắn cũng thiếu hụt, nếu không với thiên phú của hắn thì chắc chắn không chỉ có thực lực như bây giờ. Nếu hắn toàn tâm toàn ý luyện quyền, lần trước ở Hàng Thành sau đó cũng đã không để cho cái tên con trai bất tài và ông lão áo bào đen là dâu chưa cưới của hắn chạy mất. Cái một kích đó, tuyệt đối có thể gây trọng thương cho ông lão áo bào đen kia. "Ngươi nói thì nhẹ nhàng." Diêu Tân Nguyệt không vui nói: "Ngay cả lão già cũng có người ra tay, huống chi là Tiểu Dương?" "Ngươi làm cha không những không khuyên Tiểu Dương, mà còn để hắn đi, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi muốn ta sống sao đây?" "Đứa trẻ lớn lên trong nhà kính, chung quy không thể chịu được phong ba bão táp." Trần Trọng không cho là đúng trả lời: "Trong những ngày tết vừa qua, những thiên tài của chín đại gia tộc, có ai đã phá tan được cái cảnh giới hư không thăm thẳm kia không?" "Không có một ai, đó là do bọn họ quá an nhàn, chỉ đi theo con đường cũ." "Mà Tiểu Dương từng trải qua phong ba, tâm tính kiên quyết, còn tự mình đi con đường của mình, ta tin tưởng hắn có khả năng trở thành người đầu tiên của chín đại gia tộc, trong trăm năm nay, có hy vọng phá tan cái cảnh giới hư không thăm thẳm kia." "Ta chỉ mong hắn bình an." Diêu Tân Nguyệt nghiêm mặt nói. Trước đây nàng tuy tức giận con trai lựa chọn một Tô Hàn Yên bình thường, tức giận đến sinh bệnh. Nhưng về sau suy nghĩ kỹ lại, việc này cũng chưa chắc đã không tốt, nên cũng nghĩ thông suốt. "Được rồi, đừng lo lắng nữa." Trần Trọng đặt bút lông xuống, đi tới ôm lấy vai vợ mình: "Bọn chúng không về cũng tốt, ngày mai ta dẫn nàng đi xem hoa mai, chúng ta cũng lâu rồi không ra ngoài." "Ừ." Diêu Tân Nguyệt tuy đồng ý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. "Đi thôi, nên đến bái kiến các tộc lão." Hai người mang theo lễ vật và lì xì, đến bái kiến các tộc lão. Sau khi bái kiến xong, liền cùng nhau đi tới đại sảnh, gia tộc cùng nhau ăn tết, mở tiệc mười mấy bàn. Gia gia đã khoẻ hơn nhiều, nhưng sắc mặt vẫn còn rất thảm, việc duy nhất đáng mừng là, ông đã có thể ngồi xe lăn đi lại được. "Tiểu Dương đâu?" Lão gia tử hỏi. "Thưa cha, Tiểu Dương đã đến Kim Lăng có thể là tìm cơ hội nâng cao thực lực rồi ạ." Trần Trọng trả lời. "Thằng nhóc thối này, trước đây gia tộc cho nó linh thạch để nó đột phá thì nó không cần, bây giờ tết nhất lại chạy ra ngoài tìm cơ hội?" "Đúng vậy đấy, hắn đã gây cho gia tộc không ít rắc rối, bây giờ cũng đã quay trở về rồi, lẽ ra phải cống hiến cho gia tộc chứ." "Cuộc thi đấu sắp tới rồi, hắn thì lại báo danh không lo ở nhà tu dưỡng, lại còn đi ra ngoài, đến lúc đó lỡ nhận số một từ dưới lên, chẳng phải để người khác chê cười sao?" Một vị tộc lão đã quát lên. "Thưa tộc lão, Tiểu Dương có con đường của riêng mình." Trần Trọng trầm giọng nói. "Mọi việc phải đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, trước kia hắn không nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, lúc đó có thể nói là do nó còn trẻ, mọi người có thể hiểu được, bây giờ thì đã từng có vợ, đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đầu rồi, còn không biết chuyện?" "Ta thấy là do thiếu người dạy dỗ." "Đúng thế, nếu lần này hắn mà không có được thành tích tốt trong cuộc thi, nhất định phải dùng gia pháp trói buộc hắn." "Chuyện này..." Trần Trọng nhìn về phía cha mình. "Vậy định thứ tự đi, không cần vị trí top 5, đạt được top 10 là được." Lão gia tử cuối cùng lên tiếng, ông biết nếu mình không lên tiếng thì tộc lão còn tiếp tục bàn tán. "Nhưng hồi trước nó được đánh giá là thiên tài số một của Trần gia, được hưởng nhiều tài nguyên như vậy, bây giờ chỉ cần top 10 thôi, vậy có ổn không?" Một vị tộc lão lớn tuổi hơn không vui nói. "Phải top 5 mới được." "Đúng thế, top 5, trước đây không ép hắn, để hắn tha hồ làm càn." "Chúng ta phải ngăn chặn những chuyện như vậy xảy ra lần nữa." "Vậy thì top 5 vậy." Lão gia tử cũng không có cách nào. Trần Trọng cũng không tiện nói thêm gì, thứ nhất, bây giờ hắn không còn là gia chủ, tiếng nói không còn nặng nữa. Thứ hai, lão gia tử bị trọng thương, bên mình đã mất đi một cao thủ quan trọng, các phòng khác càng có tiếng nói hơn. Thực sự chọc họ không vui, đến lúc đó nội bộ có thể sẽ xảy ra mâu thuẫn. Thứ ba, anh trai Trần Tiềm của gia chủ, lúc này hoàn toàn không lên tiếng. Chỉ là, muốn lọt vào top 5 dễ sao? Theo những tin tức hắn nhận được, thiên tài của Tư Mã Gia lại đột phá đến trung kỳ tiên thiên. Còn những gia tộc khác, ít nhất cũng có ba người đột phá lên cảnh giới tiên thiên. Thêm Trần Thụy nữa, vậy đã có năm người đạt đến cảnh giới tiên thiên, đây vẫn còn là dự đoán bảo thủ, mấy gia tộc khác tương đối kín tiếng, có khả năng giấu thực lực cũng chưa biết chừng. Mỗi gia tộc phái ra ba người, tổng cộng có hai mươi bảy người, Tiểu Dương ở nửa bước tiên thiên, có thể vào được top 10 cũng đã rất đáng gờm rồi. Bây giờ muốn vào top 5 mới đạt yêu cầu sao? Yêu cầu này quá cao rồi. Với lại, Trần Dương đã mất cơ hội tranh giành vị trí gia chủ, nếu như nghe theo sự sắp xếp của gia tộc thì có khả năng sẽ không có tự do nữa. Nếu như Trần Dương trở thành “người giữ nhà” của gia tộc thì cả đời có lẽ khó có thể rời khỏi Trần gia, sẽ trở thành một “nhà tu khổ hạnh”. Điều này đối với bất cứ ai mà nói cũng đều tàn khốc, đặc biệt là đối với Trần Dương từ nhỏ đã thích tự do mà nói, lại càng như vậy. Trần Trọng thở dài trong lòng, chỉ có thể hi vọng con trai mình cố gắng lên... Tại Kim Lăng, Chu gia lúc này cũng náo nhiệt như thế, cả nhà cùng nhau đón năm mới. Cơm tất niên đã chuẩn bị xong, Chu Nguyên Thông đã phái người đi mời Trần Dương, nhưng lại không nhận được sự hưởng ứng. Chu Nguyên Thông tự mình đến trước cửa hậu viện, cảm nhận được hơi thở dao động bên trong truyền ra, hắn há miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời. Rời khỏi hậu viện, hắn đến sảnh, gọi mấy tộc lão đến: “Tộc lão, chúng ta có nên cho Trần Dương biết về bí mật đồng phiến không?” “Người này có lai lịch thế nào chúng ta vẫn còn chưa rõ, hơn nữa, hắn còn tu luyện sát khí theo kiểu công kích, đã được xem là tà đạo, có thể tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào." Lão đầu tóc trắng trầm giọng nói: "Người không rõ không dùng, tốt nhất đừng cho hắn biết." "Vậy thì nghe theo ý của tộc lão." Chu Nguyên Thông nói. “Đúng rồi… có phái người đi mời chưa? Dù sao đi nữa thì lễ nghi của Chu gia vẫn phải làm cho tốt.” "Đã mời rồi, nhưng không thấy ai hưởng ứng, ta cũng vừa đến xem thử, bọn họ vẫn còn đang luyện công, nên ta không có quấy rầy." Chu Nguyên Thông nghiêm mặt nói: "Thật ra thì chuyện này vẫn là do Chu gia chúng ta làm hơi sơ sót, lẽ ra nên tin tưởng hắn, cho hắn đồng phiến để hắn lấy về tu luyện." "Nếu như vậy thì hắn đã không cần đến giao thừa vẫn ở Chu gia tu luyện." "Nếu vì vậy mà khiến hắn khó chịu, sau này có khả năng sẽ gieo họa cho Chu gia." "Hắn dùng sát khí theo kiểu công kích mà tu luyện, chưa chắc có thể đi được bao xa, không cần lo lắng." Lão đầu tóc trắng không thèm để ý, phất phất tay. "Hiểu rõ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận