Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 46: Cả người cả của hai đến?
Chương 46: Cả người cả của đều đến? Ngoại thành phía đông, làng du lịch phong cách mới, du lịch nông nghiệp. “Dương học sinh, Trần tổng, ta chọn địa điểm ăn cơm ở đây, hai vị chắc không có ý kiến gì chứ?” Đứng ở cửa sổ bao sương lầu hai khu du lịch nông nghiệp, Phan Phượng Nhi mang theo chút áy náy. “Đương nhiên không có.” Dương Húc vội khoát tay: “Ta chỉ thích môi trường gần gũi với thiên nhiên như vậy.” Nơi này là vùng ngoại thành, làng du lịch bốn bề là núi non bao quanh, trước cửa có dòng sông nhỏ uốn lượn chảy, hít một hơi thật sâu, không khỏi khiến người tạm thời quên đi những phiền não công việc. Mà Dương Húc còn bổ sung thêm một câu trong lòng, nơi này dễ động thủ. Trần Dương không nói gì, nhưng hắn thật sự thích khung cảnh yên tĩnh thế này. Chẳng bao lâu, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, các món ăn không tệ, không thua gì nhà hàng. Trần Dương uống chút rượu, ít nói hẳn đi, phần lớn đều là Dương Húc cùng Phan Phượng Nhi nói chuyện. Bọn họ tuổi xấp xỉ hơn Trần Dương ba bốn tuổi, cùng nhau học ở nước ngoài, gia đình đều làm kinh doanh không sai biệt lắm, có nhiều chủ đề chung hơn. Trần Dương tự mình ăn uống no nê, liền xuống lầu, đi ra bờ sông. Sông không rộng, chỉ bảy tám mét, dòng nước cũng không chảy xiết, có một cây cầu nổi bắc ngang. Đối diện cầu nổi có một cây ngô đồng hai người ôm không xuể. Lá cây đã dần héo úa, phản chiếu dưới mặt nước, lại thêm ánh đèn đường chiếu rọi, phản xạ ra những ánh sáng loang lổ. Nhưng không đẹp bằng cây ngô đồng trong khu biệt thự, dòng nước nơi này cũng không trong bằng, cảnh sắc có lẽ kém hơn chút. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Dương, hắn đi đến dưới gốc cây ngô đồng, ngồi xếp bằng. Thực lực của hắn thật ra một thời gian rất dài đều không tiến triển, đại khái từ đầu năm đến giờ, gần như dậm chân tại chỗ. Hắn biết mình đang rơi vào bế tắc. Vừa rồi nhìn khung cảnh núi non xanh biếc này, hình như trong lòng ẩn ẩn có cảm giác ngộ ra điều gì. Hít sâu một hơi, bình tâm tĩnh khí, Trần Dương nhắm mắt, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của thế giới bên ngoài. Bên trong khu du lịch nông nghiệp, Phan Phượng Nhi không thấy Trần Dương, cũng có chút hoảng. Cô cho bảo tiêu đi thăm dò, mới phát hiện ra anh ở dưới cây ngô đồng, cô biết lúc này không tiện quấy rầy Trần Dương, chỉ có thể tiếp tục cùng Dương Húc tán gẫu. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những khách hàng khác cơ bản đều đã rời đi hoặc nghỉ ngơi. Đã hơn mười một giờ, điều khiến Phan Phượng Nhi ngạc nhiên chính là, tên Dương Húc này vậy mà không hề có nửa điểm khó chịu, vẫn cứ theo cô nói chuyện linh tinh. Xem ra suy đoán của cha cô là đúng, Dương Húc lần này đến Hàng Thành, chính là mang theo mục đích. Dương Húc cũng chỉ đang chờ đám người tản đi, hắn dễ động thủ hơn. Chuyện này tự nhiên càng ít người biết càng tốt. “Phan học sinh, thực không dám giấu diếm, thật ra lần này tôi đến, là có nhiệm vụ.” Thấy thời gian không còn nhiều, Dương Húc cũng không dài dòng: “Nếu như hai nhà chúng ta mạnh mẽ liên kết, nhất định có thể cứu vãn tình hình suy thoái của hai công ty.” Tập đoàn Hoành Huy đang trên đà xuống dốc, mà công ty của nhà họ Dương cũng vậy. Cả hai đều làm về lĩnh vực xuất khẩu phụ tùng ô tô, mà đối tượng xuất khẩu là những doanh nghiệp sản xuất xe dầu truyền thống. Hiện tại xe dầu truyền thống bị ngành xe điện giành mất phần lớn thị trường, tập đoàn Hoành Huy và nhà họ Dương tất nhiên cũng phải tìm lối ra. Nhưng lối ra này không dễ tìm, không có kỹ thuật cốt lõi, doanh nghiệp xe điện trong nước sẽ không hợp tác với ngươi. Đã vậy lại phải cạnh tranh với các công ty khác trong nước, không có nhiều lợi thế. Đơn đặt hàng xe dầu truyền thống giảm bớt, không tìm được lối ra, cả hai công ty đều xong đời. “Mạnh mẽ liên kết?” Phan Phượng Nhi không hiểu: “Chúng ta hiện tại chẳng phải đang hợp tác sao?” “Tôi nói là hợp tác sâu hơn, ví dụ như thông gia.” Dương Húc trả lời. “Dương Húc, tôi đã nói với anh rồi, giữa chúng ta không thể nào.” Phan Phượng Nhi liếc mắt phượng, mặt lộ vẻ khinh thị. Dương Húc ghét nhất chính là ánh mắt này của Phan Phượng Nhi, lòng giận sôi sục lên. Nghe nói người có mắt phượng, mắt càng trong, càng thông minh. Còn ánh mắt đờ đẫn mơ hồ thì không khôn ngoan. Mắt Phan Phượng Nhi rất trong, như thể có thể tùy tiện thấy được vẻ khinh thường trong ánh mắt cô, chỉ thoáng qua thôi, cũng sẽ kích thích sự phẫn nộ của người khác. “Vậy thì hợp tác dự án mới!” Dương Húc đè cơn giận trong lòng, lùi một bước nói “Nghe nói chú Phan ba năm trước đã bắt đầu đầu tư một lượng lớn tiền vốn, nghiên cứu phát minh kỹ thuật cốt lõi.” “Hiện tại tập đoàn Hoành Huy đang thiếu vốn, mà nhà họ Dương chúng tôi thì lại có, cùng hợp tác rất phù hợp.” Phan Phượng Nhi trong lòng cảm thấy khó chịu. Phan gia cũng vì đổ quá nhiều tiền vào nghiên cứu phát minh, dẫn đến đứt gãy tài chính, cha cô vì có tiền, khắp nơi cầu cạnh. Còn nhà họ Dương không dùng tiền đi làm nghiên cứu, lại dư dả tiền vốn, biết Phan gia có khả năng nghiên cứu thành công, lập tức nghĩ đến chuyện lợi dụng Phan gia. Phan Phượng Nhi nhớ rõ lúc trước cha cô từng nhắc với cha Dương Húc về chuyện dây chuyền sản xuất nghiên cứu phát minh của mình, nhưng cha Dương Húc lại cự tuyệt. Đại khái là ba năm trước. Dương gia cảm thấy xe điện không thể phát triển nhanh đến vậy, tốn quá nhiều tiền vốn đi nghiên cứu phát minh dây chuyền sản xuất mới và kỹ thuật, chính là lãng phí tiền của. Đây chính là không có chút ý thức nào về nguy cơ. Hiện tại Phan Phượng Nhi rất muốn nói một câu, biết vậy đã không thế này? Đến khi tập đoàn Hoành Huy bỏ ra một món tiền khổng lồ, nghiên cứu phát minh sắp thành công rồi, các người lại chạy đến hợp tác? Chỉ muốn chiếm không? Dù sao cũng là bạn học cũ, cũng hợp tác nhiều năm, cô không muốn làm mất lòng người. “Cảm ơn ý tốt của Dương học sinh, nhưng chúng tôi đã có tiền rồi.” Phan Phượng Nhi trả lời. “Đổi bằng mạng sống của anh trai cô, mới có được tiền đúng không?” Dương Húc châm biếm. Phan Phượng Nhi nghe vậy, trong nháy mắt xù lông, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Dương học sinh, nếu anh còn lôi chuyện anh trai tôi ra nói, thì đừng trách tôi trở mặt không quen biết.” “Vậy không nói nữa!” Dương Húc vội vàng giơ tay lên: “Hay là nói chuyện hợp tác đi, cho dù cô có được tiền vốn, nhưng cũng không thể vứt bỏ dây chuyền sản xuất cũ, xây lại nhà máy mới được đúng không?” “Nhà họ Dương chúng tôi có nhà máy bỏ trống, còn có nhân viên sẵn sàng, có thể tiết kiệm rất nhiều rắc rối.” “Còn cả những mối quan hệ của nhà họ Dương chúng tôi, đó cũng là điều mà tập đoàn Hoành Huy các cô cần, phải không?” “Tập đoàn Hoành Huy chúng tôi cũng có nhà máy và nhân viên rảnh.” Phan Phượng Nhi trầm giọng nói. “Nhưng sản lượng cũng chỉ có vậy, không nâng cao được thì kiếm lời được bao nhiêu.” “Chúng tôi từ từ sẽ làm, không vội.” “Phan Phượng Nhi, đừng có ép rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Sự kiên nhẫn của Dương Húc đã cạn kiệt, “Cô không nên ép tôi động thủ đấy chứ?” “Cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt xấu xa?” Phan Phượng Nhi khinh bỉ nói. “Xem ra cô biết mục đích tôi đến Hàng Thành rồi.” “Biết chứ, cha tôi đã sớm nhắc nhở tôi, cha anh chỉ muốn đầu cơ trục lợi, không thể kết giao sâu.” Phan Phượng Nhi trả lời: “Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhà họ Phan chúng tôi chỉ hợp tác với nhà họ Dương các anh mà không thâm giao.” “Dù là hợp tác cũng không được quá độ.” “Cách làm người của anh và cha anh cũng chẳng khác nhau, căn bản không có chút uy tín nào, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến tôi cự tuyệt anh theo đuổi.” “Đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Dương Húc thở dài đứng dậy. “Đáng tiếc cái gì?” “Rõ ràng cha cô đã biết người đến không có ý tốt, còn để cô chiêu đãi tôi, còn đưa tôi đến một nơi thế này, đây là sai lầm lớn nhất của cô đấy.” Dương Húc tiếc nuối nói: “Tôi đáng tiếc chính là, cô không nên chiêu đãi tôi.” “Anh thật sự cảm thấy nắm chắc phần thắng?” “Tôi đã biết được, cha cô bị thương nặng, vệ sĩ của cha cô cũng bị thương nặng.” Dương Húc cười lạnh: “Bên cạnh cô không có một cao thủ nào có thể dùng, lấy cái gì bảo vệ mình?” “Đêm nay, ta lấy cả người lẫn của, đợi đến khi gạo nấu thành cơm, ta xem cha cô làm khó dễ được ta sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận