Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 78: Chạy rất nhanh

Chương 78: Chạy rất nhanh Liêu Thừa Bình kỳ thực cũng không ngờ Trần Dương có thể cầm cự lâu như vậy, mỗi lần cùng Trần Dương đối chưởng, đều khiến ông kinh ngạc. Theo lý thuyết, Trần Dương đang ở tuổi tráng niên, so với ông thì chân nguyên có phần thiếu, nhưng bù lại thân thể cường tráng và rắn chắc hơn mới phải. Thế nhưng hoàn toàn trái ngược, chân nguyên của Trần Dương lại nhiều hơn so với ông, mà thân thể lại dường như yếu hơn so với một lão già hơn tám mươi tuổi như ông. Thật đúng là quái lạ, Liêu Thừa Bình sống ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện kỳ quái như vậy. Điều càng làm ông kinh hãi là, trong chân nguyên của Trần Dương dường như mang theo một tia túc sát khí tức. Khí tức này khác với sát ý bình thường, giống như đến từ thời Hoang Cổ xa xưa, túc sát, hoang vu, tĩnh mịch... Khí tức này sẽ xông vào thức hải của ông, ảnh hưởng đến tâm thần. Không được, nhất định phải gi·ết t·ên tiểu tử này. Thiên phú bất khả hạn lượng còn có thể bỏ qua, nhưng quái dị đến như vậy thì không được, nếu thật để t·ên tiểu tử này trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành đại họa của Liêu gia. Thậm chí, Liêu Thừa Bình có một loại cảm giác, có khả năng Liêu gia truyền thừa mấy trăm năm, đều sẽ bị c·hôn v·ùi dưới tay Trần Dương. “Chết!” Nghĩ đến đây, Liêu Thừa Bình ra chiêu càng hung hãn, hoàn toàn không phòng thủ, chỉ tiến c·ông, không còn quan tâm mình là một cái lão cốt đầu. Cho dù hôm nay có liều m·ạ·ng trọng thương, ông cũng muốn đ·ánh gi·ết Trần Dương, diệt trừ mối hậu h·ọa này cho gia tộc. Trần Dương cũng tung ra một chưởng nghênh tiếp, nhưng lần này khác biệt, lòng bàn tay của hắn có một mảnh đồng. Liêu Thừa Bình sững sờ, tên này đặt một mảnh đồng vào lòng bàn tay làm gì? Chẳng lẽ định dùng mảnh đồng làm v·ũ kh·í? Mảnh đồng này trông không hề sắc bén, bình thường thôi, lại còn dính vào lòng bàn tay nữa chứ. Nhưng ông vẫn dùng chân nguyên ph·ồng lên ở lòng bàn tay kia, tạo thành một đạo phòng ngự. Tông sư có thể dùng Nội Kình ph·ồng lên, tạo thành một lớp sần ở bề mặt cơ thể, ngăn chặn các c·ông k·ích từ d·ao th·ương k·iếm kích. Đại tông sư cũng có thể làm vậy bằng chân nguyên, hơn nữa còn nhanh hơn. Điều kiện tiên quyết là cơ thể phải tr·ải qua quá trình thối cốt, nếu không các khớp và huyết nh·ục không chịu n·ổi chân nguyên trùng kích. “Phanh!” Hai chưởng va chạm lần nữa, Trần Dương bị đánh bay ra ngoài, nện xuống hồ nước. “Mảnh đồng nát này cũng không giúp được gì cho ngươi.” Liêu Thừa Bình vừa định vạch trần việc mảnh đồng không cứu được Trần Dương, nhưng lời còn chưa dứt, đã p·h·át hiện một luồng túc sát khí tức kinh khủng tuôn ra từ mảnh đồng, trong nháy mắt đã đột ph·á đạo phòng ngự bằng chân nguyên ở lòng bàn tay ông. Lớp phòng ngự này chả khác nào tr·ò hề. Túc sát khí tức bay thẳng vào não, khiến Liêu Thừa Bình k·i·nh hãi. Vừa rồi đối chưởng với Trần Dương, túc sát khí tức kia còn ít, ảnh hưởng không lớn, nhưng bây giờ số lượng túc sát khí tức lại nhiều hơn gấp mấy chục lần. Thức hải vốn đã đục ngầu bị xáo trộn, tâm thần đại loạn, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu tán loạn khắp nơi. Đừng nói đến việc xuất chiêu tấn c·ô·ng, ngay cả cơ thể mình cũng đã loạn thành một mớ hỗn độn. Liêu Thừa Bình suy nghĩ nhanh như chớp, nghiến răng, không cố gắng áp chế chân nguyên đang xao động trong cơ thể, mà lập tức quay người chạy vào mưa lớn. Lệ Vạn Bằng từ trong bóng tối lao ra, định ngăn cản Liêu Thừa Bình, nhưng Trần Dương lớn tiếng ra lệnh: “Để hắn đi.” Lệ Vạn Bằng lúc này mới không ra tay, mà chạy ra bờ hồ, kéo Trần Dương từ trong hồ lên, dìu hắn đi về phía đại sảnh: “công tử, sao lại không để ta chặn hắn?” “Mặc dù chân nguyên của hắn đại loạn, nhưng chưa b·ị t·hương nặng, thực lực cũng không kém đâu, chắc chắn một chưởng có thể đánh c·hết ngươi.” Trần Dương lạnh lùng nói. “Thì ra là vậy.” Lệ Vạn Bằng vừa kinh hãi vừa cảm kích. “Yên tâm đi, chân nguyên của hắn đã đại loạn, nguyên khí bị hao tổn nặng, lại không lập tức ngồi xuống áp chế chân nguyên và túc sát khí tức, chắc chắn sẽ bị phản phệ.” Trần Dương trả lời: “Với tuổi của hắn, sau khi về nhà, không có ba tháng e là khó mà khôi phục được.” “Ba tháng sau, đợi ta chuyển hóa hết Nội Kình thành chân nguyên, hắn không phải đối thủ của ta.” “Nếu như vậy, thực lực của ngài sẽ bị bại lộ mất?” Lệ Vạn Bằng nghi hoặc hỏi. “Cho dù Liêu gia có biết thực lực của ta, bọn họ cũng chẳng dám đi rêu rao khắp nơi rằng đại tông sư của bọn họ đã thua dưới tay ta.” Trần Dương cười nói: “Người khác cũng không tin, mà Hoàng Tông Tín bọn chúng còn sẽ nghĩ Liêu gia không dốc hết sức, kiếm một cái cớ l·ừ·a gạt chúng.” “Liêu gia chắc chắn sẽ nói rằng, chúng ta phái đại tông sư tới, và họ cần phải bàn bạc kỹ hơn để đối phó ta.” “Cũng đúng.” Lệ Vạn Bằng cũng cười: “Chỉ là không ngờ Liêu gia lại ra tay bằng một đại tông sư.” “Điều này cho thấy bọn họ rất cẩn t·hận, không làm những chuyện không chắc chắn.” Trần Dương trả lời: “Cũng không biết nhà bọn họ có mấy đại tông sư, nếu có thêm một người nữa, có lẽ sẽ hơi phiền toái.” “Chắc cũng chỉ có một thôi chứ, không lẽ có hai người?” Lệ Vạn Bằng kinh hãi. “Kệ đi, ta nghỉ ngơi trước đã.” Trần Dương cũng không màng đến chuyện mình ướt sũng, tranh thủ thời gian ngồi xếp bằng để áp chế túc sát khí tức trong cơ thể. Hắn đã hết sức cẩn thận, nhưng trong khoảnh khắc hai chưởng chạm nhau, hắn vẫn bị túc sát khí tức kia ảnh hưởng. Đó là lý do khiến hắn b·ị đ·ánh rơi xuống hồ....... “Tam thúc, chuyện này là sao?” “Tam gia gia, ngài không sao chứ?” Thấy người lái xe đỡ Liêu Thừa Bình vào, Liêu Hồng Bồi và Liêu Nguyên Thanh đang chờ ở đại sảnh liền vội vàng đi lên, cùng nhau dìu người ngồi xuống ghế. Cả hai đều vô cùng kinh ngạc, vì lúc này sắc mặt của Liêu Thừa Bình trắng bệch, không một chút máu. “Trần Dương là đại tông sư.” Liêu Thừa Bình vừa nói vừa ho khan. “Cái gì?” Liêu Nguyên Thanh đang đi lấy trà, suýt nữa làm rơi cả ấm, nước trà đổ xuống sàn. Liêu Thừa Bình nhận lấy trà, uống một hơi cạn sạch, lúc này mới dễ chịu hơn chút: “Trần gia không có p·h·ái ai đến, trước đây đám tông sư nhà Ngô gia b·ị s·át h·ại, đều do một mình Trần Dương gây ra.” “Trần Dương mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể là đại tông sư?” Liêu Hồng Bồi không tin. “Ta lại đi l·ừa các ngươi làm gì?” Liêu Thừa Bình trầm giọng nói: “Tên này đ·ánh với ta gần ba mươi chiêu không hề yếu thế, tr·ên tay còn có một vật giống như mảnh đồng nát, chân nguyên của ta đ·ánh vào đó thì nó bộc p·hát ra một luồng túc sát khí tức.” “Cái túc sát khí tức này xông thẳng vào thức hải ta, làm tâm thần ta rối loạn, khiến chân nguyên trong cơ thể tán loạn khắp nơi, rồi b·ị phản phệ.” “Nếu không phải ta chạy nhanh, có lẽ đ·ã c·hết ở trong biệt thự của hắn rồi.” Liêu Hồng Bồi và hai cha con cùng lúc rơi vào im lặng, không nói nên lời. Trong lúc nhất thời, cả ba đều không kịp phản ứng, Liêu Thừa Bình chắc chắn sẽ không nói dối họ, và vết thương trên người càng không nói dối. Thậm chí, nếu như họ là Liêu Thừa Bình, cũng sẽ không muốn nói ra việc mình bị thua dưới tay Trần Dương. Một ông lão bảy tám mươi tuổi, vậy mà bại dưới tay một người trẻ tuổi chỉ tầm 25~26 tuổi? “Vậy thì chỉ còn cách đi mời Nhị Thái công.” Liêu Nguyên Thanh dò hỏi. “Ba năm trước, Nhị Thái công đã nói sẽ bế quan, để trùng kích cảnh giới Thiên Nhân, không ai được quấy rầy ông ấy.” Liêu Hồng Bồi trầm giọng nói. “Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Liêu Nguyên Thanh hỏi. “Thực lực của Trần Dương không bằng ta, chỉ có cái mảnh đồng kia có vẻ quái dị, đợi ta hồi phục lại thì chắc là có thể đ·ánh gi·ết được hắn.” Liêu Thừa Bình trả lời: “Bất quá, để an toàn, tốt nhất vẫn là tìm thêm một đại tông sư, như vậy thì mới có phần chắc thắng.” “Vậy Tam gia gia bao giờ mới có thể khôi phục lại?” “Ít nhất là ba tháng, nhưng nếu có thuốc tốt điều trị, có lẽ một tháng sẽ khỏi hẳn.” “Tam thúc, con sẽ tìm dược liệu tốt nhất để điều trị cho ngài.” Liêu Hồng Bồi đáp: “Đợi ngài khỏe lại, con sẽ đi tìm Từ gia, nhờ lão tổ của họ cũng ra tay, đến lúc đó cùng ngài liên thủ, nhất định có thể đ·ánh gi·ết Trần Dương, trừ hậu h·ọa về sau.” “Ừm.” “Nguyên Thanh, con hãy nói với Hoàng Tông Tín rằng lão tổ nhà ta đang bế quan, nên sẽ đến trễ hơn, chuyện hôm nay, tốt nhất đừng nói lung tung.” Liêu Hồng Bồi nhắc nhở. “Thưa cha, con hiểu rồi.” Liêu Nguyên Thanh gật đầu. Chuyện gây mất thể diện của Liêu gia thế này, tốt nhất là không nên nói ra. Hơn nữa, Liêu gia không phải không có k·ẻ th·ù, nếu như k·ẻ th·ù biết Liêu Thừa Bình bị thương nặng, lỡ đâu chúng đến đánh úp thì Liêu gia sẽ thiệt hại lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận