Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 113: Hiện tại ngươi hài lòng sao

Chương 113: Hiện tại ngươi hài lòng sao Sở Quý Hoa đã biết không ổn, nếu để Lưu phó thự trưởng nói tiếp, sợ rằng sẽ gây ra họa lớn. "Hãn Lâm, nhanh, mau gọi điện thoại đi, ngăn cản hắn nói tiếp." Sở Quý Hoa nhìn về phía Quý Hãn Lâm, khẩn cầu: "Chỉ cần còn chưa nói ra, sự tình hẳn là còn có thể xoay chuyển."
"Hiện tại biết tìm ta?" Quý Hãn Lâm lạnh lùng nói: "Ngươi lại coi ta là ai? Cái gì cũng làm được sao?"
"Ngươi... Ngươi nhất định có cách, ở Hàng Thành, rất nhiều người đều nể mặt ngươi."
"Đúng, bọn họ xác thực cho ta mặt mũi, có thể ngươi một câu con của ngươi là người Tây Âu, làm cho tất cả mọi người đều cười nhạo ta." Quý Hãn Lâm khinh bỉ nói: "Hiện tại coi như ta gọi điện thoại, người khác còn nguyện ý giúp ta sao? Còn dám giúp ta sao?"
"Cái này... Cái này..." Sở Quý Hoa luống cuống, hai mắt nhìn chằm chằm TV, lẩm bẩm: "Chắc là sẽ không tệ như vậy, sẽ không tệ đến tình trạng đó."
"Ta là cảnh sát Lưu Tân Triều của sở cảnh sát thành phố, trải qua điều tra, hai bản báo cáo nghiên cứu xuất hiện trên truyền thông lần này, trong đó một bản chính là do La Nguyên, quản lý chi nhánh Hối Phong Hàng Thành làm giả." Lưu phó thự trưởng lấy ra văn bản tài liệu, đặt lên bàn, dứt khoát nói: "Sau khi so sánh, chúng tôi xác nhận nghi phạm La Nguyên đã đổi báo cáo nghiên cứu của công ty Phúc Tường thành của tập đoàn Tô Thị, rồi bán cho Quý Vân Hàng, tổng quản lý của công ty Vân Hàng."
"Quý Vân Hàng mang theo hai bản báo cáo nghiên cứu, cố ý bôi nhọ danh dự Hối Phong, việc này là thật, hắn đã khai báo chi tiết."
"Hiện tại chúng tôi đã phái người bắt đồng bọn tham gia vào việc cố ý bôi nhọ danh dự Hối Phong, các loại sự tình triệt để điều tra rõ ràng, sẽ đưa ra thông cáo."
"Không... Không phải như thế, là bọn họ cấu kết vu oan cho con của ta." Sở Quý Hoa đứng lên, cầm điện thoại trong tay, ném thẳng vào TV. TV xuất hiện tiếng nổ, sau đó cả màn hình tối đen. Hiện tại nàng chỉ còn sự bất lực và cơn cuồng nộ.
Mọi người nhìn về phía Sở Quý Hoa, hiện tại thì hay rồi, biến thành đồng lõa. Tô Văn Dũng cười lạnh, vừa rồi còn muốn ngăn người? Hiện tại thì hả hê rồi sao?
"Vân Hàng hiện tại tội còn thêm một bậc, ngươi hài lòng chưa?" Quý Hãn Lâm cũng đứng lên, toàn thân run rẩy.
"Sao lại thành ra như vậy..." Sở Quý Hoa ngồi sụp xuống đất, khóc lớn.
"Cộc cộc cộc..."
Bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, bốn người mặc đồng phục đi đến: "Ai là Sở Quý Hoa?"
Đến nhanh thật! Lần này trong thành phố đúng là làm thật, đồng thời, điều này cũng cho thấy sự đáng sợ của người Hối Phong. Tô Văn Dũng rụt cổ một cái, cũng may hắn kịp thời cắt lỗ, không chọn chung thuyền với Quý Vân Hàng, mà phân rõ giới hạn, nếu không bây giờ người bị bắt có khi là hắn.
"Ai là Sở Quý Hoa?" nhân viên công tác hỏi lại.
"Cô ta là!" Tô Văn Dũng tranh thủ thời gian chỉ vào Sở Quý Hoa trên đất nói ra, "Đúng rồi, ta còn tố cáo bọn họ xông vào nhà dân, còn cố ý đánh người, ta còn có vết thương đây." Hắn tranh thủ thời gian kéo cổ áo xuống, lộ ra chỗ bầm máu bên trong.
"Văn Dũng, im miệng!" Tô Siêu Đình hung hăng trừng tên nhi tử hay đổ thêm dầu vào lửa một cái, sau đó tiến lên giải thích: "Bốn vị, chúng tôi là người nhà, vừa rồi chỉ là có chút mâu thuẫn trong gia đình thôi, hiện tại đã giải thích rõ ràng rồi, không có gì đáng ngại, cũng không cần làm phiền các anh."
"Xác định?" nhân viên công tác nhìn về phía Tô Văn Dũng.
"Khụ khụ... Vừa rồi ta nói nhầm, chỉ là mâu thuẫn trong nhà thôi." Tô Văn Dũng ỉu xìu trả lời.
"Vậy thì tốt." nhân viên công tác lấy ra còng tay, đi về phía Sở Quý Hoa dưới đất: "Cô là Sở Quý Hoa phải không? Cô liên quan đến việc cố ý bôi nhọ, bây giờ xin mời phối hợp chúng tôi về điều tra."
"Tôi... Tôi là..." Sở Quý Hoa há hốc mồm, muốn nói mình là giảng viên trường Đại học Bá Minh Hàn Tây Âu, có thân phận người Tây Âu, nhưng lời đến khóe miệng, nàng lại cứng họng không nói được. Hôm qua ở giáo đường nàng cũng đã nói lời tương tự, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, nhi tử vẫn bị mang đi. Lúc bị nhân viên công tác cưỡng ép dìu dậy, mang đi ra ngoài, Sở Quý Hoa cúi gằm mặt, không nói một lời, sự hung hăng kiêu ngạo trước đó càng tan biến không chút dấu vết. Hiện tại chỉ còn cô đơn và tuyệt vọng.
Quý Hãn Lâm thở dài, tranh thủ thời gian cũng đi theo ra ngoài. Mục đích tới nơi này của hắn hoàn toàn không đạt được, sự tình không có bất kỳ chuyển biến nào, ngược lại vì vợ trước ngu xuẩn, khiến nhi tử thêm tội. Dù thế nào, hắn vẫn phải nghĩ cách tận lực giúp vợ trước và nhi tử chịu ít tội hơn.
"Lại dám chạy đến Tô gia mà giương oai, bà ta coi mình là ai?" Người đi hết, Tô Văn Dũng cười ha hả, "Ha ha ha, hiện tại thì đáng đời!"
"Đi đi, ngươi không nói thì không ai coi ngươi là câm." Tô Siêu Đình quát lớn: "Có thể bớt gây thù thì cố mà bớt."
"Dạ... dạ con biết rồi." Tô Văn Dũng yếu ớt trả lời: "Chỉ là không ngờ sự tình lại thành ra thế này, nhà họ Trần dùng tiền túi riêng đầu tư."
"Đúng rồi muội muội, lúc trước Hối Phong có đến điều tra khảo sát thật không?"
"Chắc là có chứ." Tô Hàn Yên nhớ lại một chút, "Ta cũng không thấy báo cáo đánh giá khảo sát của bọn họ."
Cho dù có người đến khảo sát, Tô Hàn Yên khẳng định không thấy được, nàng chỉ biết Hối Phong đầu tư cho tập đoàn Tô Thị, vậy khẳng định là đạt đánh giá. Thực tế, khi vừa tốt nghiệp Tô Hàn Yên còn chưa hiểu rõ về việc này, đều không rõ Hối Phong yêu cầu đánh giá cụ thể về đầu tư của công ty như thế nào. Mỗi công ty tài chính đều có bộ tiêu chí đánh giá đầu tư riêng, tính thiên hướng khác nhau. Nàng vừa tiếp nhận tập đoàn Tô Thị liền được Hối Phong đầu tư, khi đó còn tưởng rằng yêu cầu đầu tư của Hối Phong cũng không cao đâu. Bây giờ nghĩ lại, yêu cầu đầu tư của Hối Phong không phải không cao bình thường, mà còn khắt khe hơn cả Hội Quỹ Doanh Nghiệp Vừa và Nhỏ Hàng Thành.
"Nhưng mà không đúng, nhà họ Trần có tiền như vậy, sao lại còn phải bán trang sức đi chứ?" Tô Văn Dũng nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ Trần Dương là người chi thứ của nhà họ Trần, đã xuống dốc rồi?"
"Hiện tại không quan trọng nữa rồi." Tô Siêu Đình vừa nói vừa nháy mắt ra dấu cho nhi tử: "Cái chính là sau này, đừng có xoắn xuýt chuyện quá khứ."
"Đúng đúng, cái chính là sau này làm sao sống tiếp." Tô Văn Dũng tranh thủ thời gian phụ họa, sợ muội muội lại suy nghĩ vẩn vơ, rồi lao đầu vào tường. Lúc nãy hắn thật sự giật mình, nếu không kịp giữ lại, muội muội bây giờ có lẽ đầu đã đổ máu, không chết thì cũng bị u đầu. Mặc dù không biết người nhà Trần Dương vì sao bán trang sức, nhưng có thể xác định một điều là, để giúp tập đoàn Tô Thị, bọn họ không tiếc bán cả vàng bạc châu báu. Về phần là xuống dốc, hay vì nguyên nhân khác, thực tế không quan trọng, dù sao trước mặt Tô Hàn Yên, tốt nhất không nên nhắc đến Trần Dương.
"Không có gì không nên nhắc cả, ta và hắn đã hoàn toàn là người của quá khứ rồi." Tô Hàn Yên đứng lên, đi về phía cửa: "Ta cũng sẽ chứng minh ta không phải hoàn toàn dựa vào tiền của nhà họ Trần, mới phát triển công ty được."
"Hàn Yên, con đi đâu đấy?" Tô Mẫu vội vàng đuổi theo ra ngoài.
"Con đến công ty, bên đó còn không ít việc phải bận."
"Không phải đã nghỉ rồi sao?"
"Vậy cũng có không ít việc cần xử lý."
"Cái này..." Tô Mẫu ngẩn người.
"Để con bé đi làm việc đi." Tô Siêu Đình đi ra, kéo vợ mình lại, "Bận rộn thì sẽ quên những chuyện không vui kia."
"Ai, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chịu đả kích gì, hiện tại đả kích lớn như vậy..." Tô Mẫu thở dài: "Hy vọng con bé có thể tỉnh lại."
"Ông nói chúng ta đi tìm Trần Dương, tự mình xin lỗi cậu ta, cậu ta sẽ thay đổi ý định không?"
"Cái này..." Tô Siêu Đình ngẩn người.
"Đi, chúng ta đi thử xem, sự tình phát triển đến nước này, thật ra chúng ta cũng có trách nhiệm rất lớn, cũng còn chưa chính miệng nói xin lỗi cậu ấy."
"Ừm." Hai vợ chồng lái xe đi về phía biệt thự Tam Hào Tây Hồ, sau khi nói rõ mục đích với bảo vệ, bảo vệ trả lời: "Trần tiên sinh đã dọn đi rồi."
"Dọn đi rồi?" Hai vợ chồng đều sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận