Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 175: Tào gia công pháp

Chương 175: Công pháp Tào gia
Hôm sau, vừa sáng sớm, Tào Khai Tế dẫn theo cháu gái Tào Ngưng Tuyết đến biệt thự Trần Dương ở. Hai người không bị ai ngăn cản, đi thẳng vào trong vườn hoa. Lúc này Trần Dương đang luyện quyền, Chung Văn Phi ngồi ở trong lương đình gần đó, vừa xem tài liệu, vừa ăn bữa sáng. Tào Khai Tế không làm phiền Trần Dương luyện quyền, mà đi đến lương đình ngồi xuống. Chung Văn Phi ra hiệu mời hai người ăn sáng, nhưng cả hai đều lắc tay, ý nói đã ăn rồi.
"Gia gia, Trần tiên sinh đánh quyền gì vậy? Nhìn đẹp quá, có cảm giác như hòa làm một với xung quanh vậy." Tào Ngưng Tuyết tò mò hỏi.
"Cụ thể là quyền gì thì ta không rõ." Tào Khai Tế lắc đầu nói: "Nhưng mà, bất kỳ môn quyền thuật nào luyện đến cực điểm đều cần phải hòa mình vào tự nhiên, đạt đến mức phản phác quy chân, mới coi như là tiểu thành."
"Quyền thuật của Trần tiên sinh mà cũng chỉ mới tiểu thành, vậy thì cảnh giới đại thành thật sự sẽ cao siêu đến mức nào?" Tào Ngưng Tuyết kinh ngạc.
"Đại thành chân chính... phải biết là có thể điều động được cả thiên địa linh khí, quyền theo ý mà động, quyền lộ dẫn động khí của trời đất, xoay quanh bên người." Tào Khai Tế vừa giải thích, vừa ngưỡng mộ nói: "Giống như Trần tiểu hữu vậy, hắn gần như đã chạm đến chân lý của quyền thuật."
"Con thấy xấu hổ quá, không làm được như hắn."
"Có lẽ từ đầu con đã đi sai đường."
"Đi sai đường?" Tào Ngưng Tuyết khó hiểu.
"Có lẽ không hẳn là đi sai đường, vì mỗi người thể chất khác nhau, thiên phú cũng khác nhau." Tào Khai Tế nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ thấu đáo được quyền thuật, cần có thiên phú rất cao."
"Vâng ạ." Tào Ngưng Tuyết đáp.
Lúc này Trần Dương cũng đã luyện quyền xong, đi vào lương đình, không chào hỏi, tùy tiện ngồi xuống: "Có việc?"
"Tôi cúi đầu, là để đa tạ Trần tiểu hữu đã cứu mạng." Tào Khai Tế đứng dậy, cúi người vái một cái thật sâu, Tào Ngưng Tuyết còn quỳ xuống.
"Tôi cúi đầu, là để xin lỗi về hành động của Tào gia." Tào Khai Tế lại cúi người.
"Tôi cúi đầu thêm lần nữa, là hy vọng Trần tiểu hữu có thể giúp Tào gia vượt qua kiếp nạn lần này." Tào Khai Tế liên tiếp vái ba lần, Trần Dương không hề động, nhận cái lễ lớn của hai ông cháu. Thấy Trần Dương không nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà, Tào Khai Tế cũng ngồi xuống, lấy ra một quyển sách nhỏ mới được chép tay từ trong túi: "Đây là công pháp tu luyện thần thức của Tào gia, xin mời Trần tiểu hữu xem qua."
Trần Dương không vội nhận lấy, Tào Khai Tế liền đặt quyển sách lên bàn trà rồi tiếp lời: "Trần tiểu hữu, công pháp của Tào gia có từ tổ tiên, do quá tà ác nên nghiêm cấm truyền ra ngoài. Ngay cả người của Tào gia, khi dùng thần hồn của động vật để tu luyện cũng phải xét xem bản tính của họ, người gian ác thì không được truyền. Trước đây, đại ca ta Tào Khai Bằng không đồng ý cho ngươi xem, cũng là lo sợ công pháp này sẽ rơi vào tay kẻ xấu. Nếu gây ra thương vong cho người vô tội thì Tào gia cũng khó thoát khỏi tội lỗi."
"Người đã làm bị thương ta, thần thức cũng rất mạnh, vậy họ tu luyện công pháp gì?" Trần Dương hỏi.
"Thật không dám giấu giếm, đó chính là công pháp của Tào gia." Tào Khai Tế bất đắc dĩ nói: "Chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm rồi, cha của Ngưng Tuyết trúng mỹ nhân kế của kẻ địch, làm lộ công pháp của Tào gia. Đến giờ họ vẫn không rõ tung tích, không biết sống chết ra sao. Điều an ủi duy nhất là công pháp này có hai bộ phận, địch nhân chỉ có được phần trên. Đây cũng là lý do bọn chúng muốn tiêu diệt Tào gia, hòng chiếm đoạt nửa phần công pháp phía dưới."
"Đối phương là thế lực nào?" Trần Dương hỏi.
"Ẩn mình trong dãy núi Khung Lung, rốt cuộc là thế lực nào, giờ ta vẫn không rõ, cũng không biết được sào huyệt của chúng ở đâu." Tào Khai Tế thở dài: "Nếu như ta biết, trước đây đã mang người đến diệt trừ bọn chúng rồi. Đáng tiếc, giờ nuôi ong tay áo, trong số chúng đã có hai người đạt đến hậu kỳ đại tông sư, thần thức càng đạt đến đỉnh điểm giấu khiếu, dự đoán không xa sẽ đạt tới quy nhất cảnh giới. Bởi vì bọn chúng vô cùng tàn nhẫn, chuyên dùng thần hồn của người để luyện công nên tốc độ tăng trưởng thần thức rất nhanh chóng."
"Tàn hại người vô tội như vậy, đáng giết!" Sắc mặt Trần Dương lạnh đi, lộ rõ sát khí.
"Tối nay ta sẽ tổ chức tiệc thọ, bọn chúng chắc chắn sẽ phái người đến dò xét thực hư, đây là cơ hội tốt để tìm ra chúng." Tào Khai Tế nghiêm nghị nói: "Mong Trần tiên sinh có thể ra tay, tiêu diệt những kẻ tội ác ngập trời này."
"Được." Trần Dương cũng không ngại giết thêm vài người.
"Lão phu xin bái tạ Trần tiểu hữu đại ân một lần nữa." Tào Khai Tế đứng dậy, lại cúi đầu trước Trần Dương.
Trần Dương vẫy tay.
"Chúng ta không làm phiền nữa, xin cáo từ." Tào Khai Tế dẫn Tào Ngưng Tuyết rời đi.
"Thôn hồn luyện sát pháp?" Trần Dương mở công pháp kia ra, vừa đọc qua hai trang đầu liền kinh hãi đứng dậy. Công pháp này thôn phệ thần hồn của người khác, vừa để nâng cao thần thức vừa luyện ra sát khí. Thôn phệ càng nhiều thần hồn, sát khí càng hung tợn, có thể ăn mòn thức hải, ảnh hưởng đến tâm thần của người khác.
"Tàn hại người vô tội như vậy, cuối cùng cũng sẽ chịu phản phệ, e là sẽ không có kết cục tốt đẹp." Trần Dương cau mày.
Hắn muốn xem công pháp của Tào gia, một phần là để chắc chắn hơn khi đánh với Tào Khai Tế, phần khác là muốn xem cảnh giới phía sau là gì, tu luyện ra sao. Bởi vì công pháp lấy được từ chỗ đệ tử Quan Tinh Các Điền Côn cũng chỉ có một nửa phần trên, chỉ tu luyện được đến cảnh giới quy nhất. Mà thần thức cảnh giới hiện giờ của Trần Dương cũng chính là quy nhất, muốn tiến lên nữa thì hắn cũng không biết tu luyện thế nào.
"Xuất khiếu?" Đọc đến phía sau, cuối cùng Trần Dương đã hiểu cảnh giới sau quy nhất. Đó chính là thần thức xuất khiếu. Phân ra một phần thần thức rời khỏi thân, du ngoạn khắp trời đất. Cũng tức là dù đang ở trong phòng kín, cũng có thể nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài. Tương đương với việc có thêm một đôi mắt vô hình để dò xét xung quanh.
"Thức thần!" Sau xuất khiếu là thức thần cảnh giới. Nhưng ngay cả công pháp của Tào gia cũng không ghi chép lại cách thức thần như thế nào.
"Xem ra công pháp Tào gia cũng không hoàn chỉnh." Trần Dương cũng không cho rằng Tào Khai Tế sẽ cố tình bỏ bớt vài trang hay giấu giếm hắn. Dự đoán là công pháp Tào gia truyền lại vốn dĩ không trọn vẹn.
"Cái này ghi chép hai chiêu dùng thần thức, nhưng phải kết hợp với sát khí, xem ra ta không dùng được rồi." Trần Dương đọc đến cuối, bất đắc dĩ lắc đầu, có chút thất vọng. Hắn còn đang muốn học thêm vài chiêu sử dụng thần thức, đáng tiếc, tính toán sai lầm.
"Nhưng trên người ta có cung kính sát chi khí, vậy có thể dùng phương pháp luyện sát, để luyện hóa cung kính sát chi khí đó mà dùng không?" Một lát sau, Trần Dương trong lòng chuyển ý niệm, hai bàn tay bắt đầu bóp pháp quyết, nhưng thử đến mười mấy lần cũng không thể điều khiển được cung kính sát chi khí ngoan cố bên trong chân nguyên. Ngược lại, điều này còn làm cho hắn mệt mỏi về tâm thần, chân nguyên hao tổn nghiêm trọng.
"Không luyện nữa, để dưỡng tinh súc duệ, ban đêm có lẽ sẽ có một trận ác chiến." Trần Dương biết nóng vội thì không ăn được đậu hũ nóng, có lẽ đợi đến khi lấy được mảnh tàn đồng phiến thứ tư, dùng nhiều cung kính sát chi khí để luyện tập thì có thể dễ dàng lĩnh hội hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận