Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 178: Ta có ta nguyên tắc
"Chương 178: Ta có nguyên tắc của ta.
“Chung tỷ tỷ, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, Trần tiên sinh đâu?” Tào Ngưng Tuyết từ biệt viện đi ra, tìm đến Chung Văn Phi, nghi hoặc hỏi.
“Ta vẫn luôn tìm hắn, không tìm thấy.” Chung Văn Phi dang tay, bất lực nói. Nàng vừa mới cùng Tào Ngưng Tuyết, cùng đi gặp mấy khuê mật xong, liền thấy Tào Ngưng Tuyết thực sự phái người đi tìm Liễu Quang Dục, nàng liền đi tìm Trần Dương. Bởi vì nàng biết Trần Dương sẽ không đồng ý để Tào Ngưng Tuyết gả cho Liễu Quang Dục, dù có được đồng phiến, hắn cũng sẽ không nhận. Thế nhưng, nàng lại không thể ngăn cản Tào Ngưng Tuyết, cũng chỉ có thể đi tìm Trần Dương. Chỉ có Trần Dương ra mặt, mới có thể ngăn cản Tào gia. Nhưng, khi nàng trở lại biệt viện, thì Trần Dương đang xem phong cảnh ở đây đã không thấy. Gọi điện thoại, đến nhiều nơi tìm cũng không thấy người.
“Gọi điện thoại chưa?”
“Gọi rồi, không bắt máy.”
“Vậy rốt cuộc đi đâu rồi?”
“Không rõ ràng, có lẽ phát hiện cái gì, liền tạm thời rời đi.”
“Có thể có nguy hiểm gì không?”
“Yên tâm, hắn thực lực mạnh, cho dù không đánh lại, thì cũng có thể toàn thân trở ra.”
“À.”
“Đi đại sảnh thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi, đừng để khách nhân chờ lâu.” Chung Văn Phi nghiêm mặt nói.
“Cũng được!” Hai người đi về phía đại sảnh, đem chuyện Trần Dương tạm thời không thấy nói với Tào Khai Tế, Tào Khai Tế liền cho hoãn lại thời gian tiệc tối. Có thể tiếp tục chờ khoảng mười phút, cũng không thấy bóng người. Chung Văn Phi nhắc nhở: “Lão gia tử, bắt đầu trước đi.”
“Nhưng mà Trần tiên sinh......” Tào Khai Tế do dự nói. Vị khách tôn quý nhất đều không có mặt, hắn làm sao có thể ăn trước?
“Trần tiên sinh không phải loại người cố chấp.” Chung Văn Phi giải thích.
“Cũng được!” Tào Khai Tế nghĩ ngợi, nhiều khách nhân như vậy ở đây, trời lại lạnh, chờ sẽ đồ ăn nguội hết. Hắn đứng lên, bưng chén rượu lên, lớn tiếng nói “Hoan nghênh các vị đường xa đến đây, tới hàn xá tham gia sinh nhật của lão phu, lão phu thực sự hổ thẹn không dám nhận.”
“Ở đây, ta xin kính các vị một chén.”
“Kính Tào lão gia tử!” Những người khác liền đứng dậy, nâng chén uống.
“Trước khi uống chén thứ hai, ta tuyên bố một tin hỉ lớn.” Tào Khai Tế lần nữa nói: “Cháu gái Tào Ngưng Tuyết của ta đã lớn, tục ngữ có câu nam lớn dựng vợ, nữ lớn gả chồng, nàng cũng đã đến tuổi kết hôn.”
“Vừa khéo, nàng cũng tìm được ý trung nhân, chính là Liễu công tử Liễu Quang Dục.”
“Hai bên đã ước chừng định ngày đính hôn, ngay trong tháng này, ngày 23.”
“Đến lúc đó, hoan nghênh các vị một lần nữa tới hàn xá, cùng nhau chứng kiến hôn ước của hai người.” Lời này vừa ra, xung quanh đều vang lên tiếng bàn luận, không ngờ Tào gia lại đem đại tiểu thư gả cho Liễu gia.
“Tào tiểu thư và Liễu công tử, thật đúng là trời sinh một đôi.”
“Hôm nay quả thật là song hỷ lâm môn.”
“Chúc mừng Tào lão gia, chúc mừng Liễu công tử.” Nghe thấy những lời chúc tụng, Liễu Quang Dục ngồi cùng bàn với Tào lão gia đứng dậy, đối với những người đang tung hô hoặc ghen tị chấp tay đáp lễ.
“Nào, mọi người ăn ngon uống ngon.” Tào Khai Tế lần nữa kính mọi người một chén, lúc này mới ngồi xuống. Liễu Quang Dục cũng lấy mảnh đồng tàn ra, ở dưới gầm bàn, đưa cho Tào Ngưng Tuyết. Hắn ngược lại cũng không sợ Tào gia đổi ý, đến cả ngày đính hôn cũng đã định rồi, Tào gia nếu mà đổi ý thì sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Tào Khai Tế cũng không phải người nói không giữ lời.
Không khí tr·ê·n bàn tiệc rất náo nhiệt, Trần Dương là sau khi tiệc đã khai được khoảng một nửa giờ mới đến. Tào gia vẫn để lại một bàn đồ ăn, Trần Dương tùy ý ăn chút, liền vào nội sảnh. Tào Khai Tế và Tào Ngưng Tuyết cũng đứng lên, đi vào nội sảnh.
“Trần tiên sinh, sao giờ mới đến vậy?” Tào Khai Tế hỏi.
“Lúc nãy tôi ở sân trong ngắm cảnh thì thấy có một kẻ bịt mặt lén lút đi vào, đi đến từ đường nội viện Tào gia.” Trần Dương giải thích “Hắn quỳ trước linh vị, một lúc sau thì rời đi.”
“Tôi lén theo dõi, đi theo hắn một đường ra ngoại thành.”
“Dừng lại ở ngoài một căn biệt thự, có điều đối phương rất gian xảo, chờ tôi vào trong biệt thự, thì bọn họ đã đi cửa sau rồi.”
“Quỳ trước linh vị? Lẽ nào là......” Tào Khai Tế nhìn về phía cháu gái Tào Ngưng Tuyết.
“Cha nàng sao?” Trần Dương hỏi.
“Hắn tướng mạo ra sao?” Tào Khai Tế truy vấn.
“Hắn che mặt, tôi không thấy rõ, dáng người gầy gò, cao khoảng 1m75.”
“Con trai ta cũng cao khoảng 1m75, nhưng mà dáng người khá vạm vỡ.” Tào Khai Tế bất lực nói.
“Có lẽ những năm này gầy đi thì sao?” Tào Ngưng Tuyết nói thêm.
“Đúng… sau khi tôi vào từ đường thì phát hiện tr·ê·n bàn có một tờ giấy.” Trần Dương lấy tờ giấy ra, đưa cho Tào Khai Tế: “Có phải là chữ của con trai ông không?” Trên tờ giấy viết: Kẻ địch tới rồi!
“Là…… Là chữ của nó.” Tào Khai Tế run rẩy cả hai tay, “Không ngờ thằng nghiệt súc kia còn sống.”
Trần Dương liếc nhìn Tào Khai Tế đang xúc động mạnh, cũng không biết an ủi thế nào. Con trai làm phản đồ, tiết lộ công pháp gia tộc ra ngoài, là người làm cha, Tào Khai Tế chắc chắn hiểu rõ ý nghĩa việc giữ gìn gia phong. Nhưng, thằng con lại lén lút trở về tham gia thọ yến của cha, còn nhắc nhở tộc nhân, kẻ địch đến rồi. Còn quỳ lâu trước linh vị, có lẽ là sám hối, cũng có thể, là có nỗi khó nói nào khác.
Tào Ngưng Tuyết nghe nói cha mình còn sống, lúc này nước mắt cũng đã trào ra khóe mắt.
“Không được khóc.” Tào Khai Tế quát: “Sau này có gặp, cũng không được nhận nhau.”
“Dạ.” Tào Ngưng Tuyết lau nước mắt, lúc này mới lấy ra mảnh đồng tàn đưa cho Trần Dương: “Trần tiên sinh, đây không phải mảnh đồng mà anh cần sao?”
“Sao cô có được?” Trần Dương nghi hoặc hỏi.
“Là......” Chung Văn Phi đang giải thích, Tào Ngưng Tuyết vội kéo góc áo Chung Văn Phi.
“Nói thật đi.” Trần Dương nghiêm mặt nói, “nếu không nói thật, tôi sẽ không nhận đâu.”
“Ngưng Tuyết muội muội, cứ nói thật đi, Trần Dương sớm muộn gì cũng biết.” Chung Văn Phi nhắc nhở: “Tôi cố gắng giấu giếm, trong lòng cũng sẽ áy náy.”
“Cái này……” Tào Ngưng Tuyết do dự một chút, vẫn kể lại chuyện giao dịch với Liễu gia.
“Lập tức hủy bỏ đi!” Trần Dương quả quyết nói.
“Chuyện này......” Tào Ngưng Tuyết cúi đầu.
“Trần tiểu hữu, ta đã tuyên bố trước mặt mọi người bây giờ lại hủy thì uy tín Tào gia chúng ta sẽ sụp đổ mất.” Tào Khai Tế giải thích “Bây giờ Trần tiểu hữu cứ nhận trước, xem như tấm lòng thành của Tào gia chúng ta, lại càng là chút tâm ý của Ngưng Tuyết.”
“Các người có uy tín của các người, ta có nguyên tắc của ta.” Trần Dương để mảnh đồng xuống bàn trà, xoay người trở về thiên viện.
“Chung tỷ tỷ, hay là chị cầm đưa cho Trần tiên sinh?” Tào Ngưng Tuyết nhét mảnh đồng vào tay Chung Văn Phi.
“Sao chị lại tiện đưa? Trước đó chị đã nhắc nhở cô rồi, Trần tiên sinh mà biết cô làm vậy, chắc chắn sẽ không nhận đâu.” Chung Văn Phi cũng không dám nhận.
“Vậy giờ làm sao?” Tào Ngưng Tuyết cầm mảnh đồng, cứ đứng ngẩn người ở đó.
“Trần tiểu hữu là người thuần khiết và thẳng thắn, chúng ta đường đột quá rồi, việc này…… cứ từ từ tính.” Tào Khai Tế an ủi. Tào Ngưng Tuyết nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể làm vậy.
“Tào Khai Tế, cút ra nhận lấy c·ái c·hết, ha ha ha......” Tiếng kêu chói tai vang lên, nổ trên không trung nhà Tào gia.
“Nhiều khách nhân thế này mà bọn chúng cũng dám đến sao?” Sắc mặt Tào Khai Tế chợt biến đổi."
“Chung tỷ tỷ, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, Trần tiên sinh đâu?” Tào Ngưng Tuyết từ biệt viện đi ra, tìm đến Chung Văn Phi, nghi hoặc hỏi.
“Ta vẫn luôn tìm hắn, không tìm thấy.” Chung Văn Phi dang tay, bất lực nói. Nàng vừa mới cùng Tào Ngưng Tuyết, cùng đi gặp mấy khuê mật xong, liền thấy Tào Ngưng Tuyết thực sự phái người đi tìm Liễu Quang Dục, nàng liền đi tìm Trần Dương. Bởi vì nàng biết Trần Dương sẽ không đồng ý để Tào Ngưng Tuyết gả cho Liễu Quang Dục, dù có được đồng phiến, hắn cũng sẽ không nhận. Thế nhưng, nàng lại không thể ngăn cản Tào Ngưng Tuyết, cũng chỉ có thể đi tìm Trần Dương. Chỉ có Trần Dương ra mặt, mới có thể ngăn cản Tào gia. Nhưng, khi nàng trở lại biệt viện, thì Trần Dương đang xem phong cảnh ở đây đã không thấy. Gọi điện thoại, đến nhiều nơi tìm cũng không thấy người.
“Gọi điện thoại chưa?”
“Gọi rồi, không bắt máy.”
“Vậy rốt cuộc đi đâu rồi?”
“Không rõ ràng, có lẽ phát hiện cái gì, liền tạm thời rời đi.”
“Có thể có nguy hiểm gì không?”
“Yên tâm, hắn thực lực mạnh, cho dù không đánh lại, thì cũng có thể toàn thân trở ra.”
“À.”
“Đi đại sảnh thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi, đừng để khách nhân chờ lâu.” Chung Văn Phi nghiêm mặt nói.
“Cũng được!” Hai người đi về phía đại sảnh, đem chuyện Trần Dương tạm thời không thấy nói với Tào Khai Tế, Tào Khai Tế liền cho hoãn lại thời gian tiệc tối. Có thể tiếp tục chờ khoảng mười phút, cũng không thấy bóng người. Chung Văn Phi nhắc nhở: “Lão gia tử, bắt đầu trước đi.”
“Nhưng mà Trần tiên sinh......” Tào Khai Tế do dự nói. Vị khách tôn quý nhất đều không có mặt, hắn làm sao có thể ăn trước?
“Trần tiên sinh không phải loại người cố chấp.” Chung Văn Phi giải thích.
“Cũng được!” Tào Khai Tế nghĩ ngợi, nhiều khách nhân như vậy ở đây, trời lại lạnh, chờ sẽ đồ ăn nguội hết. Hắn đứng lên, bưng chén rượu lên, lớn tiếng nói “Hoan nghênh các vị đường xa đến đây, tới hàn xá tham gia sinh nhật của lão phu, lão phu thực sự hổ thẹn không dám nhận.”
“Ở đây, ta xin kính các vị một chén.”
“Kính Tào lão gia tử!” Những người khác liền đứng dậy, nâng chén uống.
“Trước khi uống chén thứ hai, ta tuyên bố một tin hỉ lớn.” Tào Khai Tế lần nữa nói: “Cháu gái Tào Ngưng Tuyết của ta đã lớn, tục ngữ có câu nam lớn dựng vợ, nữ lớn gả chồng, nàng cũng đã đến tuổi kết hôn.”
“Vừa khéo, nàng cũng tìm được ý trung nhân, chính là Liễu công tử Liễu Quang Dục.”
“Hai bên đã ước chừng định ngày đính hôn, ngay trong tháng này, ngày 23.”
“Đến lúc đó, hoan nghênh các vị một lần nữa tới hàn xá, cùng nhau chứng kiến hôn ước của hai người.” Lời này vừa ra, xung quanh đều vang lên tiếng bàn luận, không ngờ Tào gia lại đem đại tiểu thư gả cho Liễu gia.
“Tào tiểu thư và Liễu công tử, thật đúng là trời sinh một đôi.”
“Hôm nay quả thật là song hỷ lâm môn.”
“Chúc mừng Tào lão gia, chúc mừng Liễu công tử.” Nghe thấy những lời chúc tụng, Liễu Quang Dục ngồi cùng bàn với Tào lão gia đứng dậy, đối với những người đang tung hô hoặc ghen tị chấp tay đáp lễ.
“Nào, mọi người ăn ngon uống ngon.” Tào Khai Tế lần nữa kính mọi người một chén, lúc này mới ngồi xuống. Liễu Quang Dục cũng lấy mảnh đồng tàn ra, ở dưới gầm bàn, đưa cho Tào Ngưng Tuyết. Hắn ngược lại cũng không sợ Tào gia đổi ý, đến cả ngày đính hôn cũng đã định rồi, Tào gia nếu mà đổi ý thì sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Tào Khai Tế cũng không phải người nói không giữ lời.
Không khí tr·ê·n bàn tiệc rất náo nhiệt, Trần Dương là sau khi tiệc đã khai được khoảng một nửa giờ mới đến. Tào gia vẫn để lại một bàn đồ ăn, Trần Dương tùy ý ăn chút, liền vào nội sảnh. Tào Khai Tế và Tào Ngưng Tuyết cũng đứng lên, đi vào nội sảnh.
“Trần tiên sinh, sao giờ mới đến vậy?” Tào Khai Tế hỏi.
“Lúc nãy tôi ở sân trong ngắm cảnh thì thấy có một kẻ bịt mặt lén lút đi vào, đi đến từ đường nội viện Tào gia.” Trần Dương giải thích “Hắn quỳ trước linh vị, một lúc sau thì rời đi.”
“Tôi lén theo dõi, đi theo hắn một đường ra ngoại thành.”
“Dừng lại ở ngoài một căn biệt thự, có điều đối phương rất gian xảo, chờ tôi vào trong biệt thự, thì bọn họ đã đi cửa sau rồi.”
“Quỳ trước linh vị? Lẽ nào là......” Tào Khai Tế nhìn về phía cháu gái Tào Ngưng Tuyết.
“Cha nàng sao?” Trần Dương hỏi.
“Hắn tướng mạo ra sao?” Tào Khai Tế truy vấn.
“Hắn che mặt, tôi không thấy rõ, dáng người gầy gò, cao khoảng 1m75.”
“Con trai ta cũng cao khoảng 1m75, nhưng mà dáng người khá vạm vỡ.” Tào Khai Tế bất lực nói.
“Có lẽ những năm này gầy đi thì sao?” Tào Ngưng Tuyết nói thêm.
“Đúng… sau khi tôi vào từ đường thì phát hiện tr·ê·n bàn có một tờ giấy.” Trần Dương lấy tờ giấy ra, đưa cho Tào Khai Tế: “Có phải là chữ của con trai ông không?” Trên tờ giấy viết: Kẻ địch tới rồi!
“Là…… Là chữ của nó.” Tào Khai Tế run rẩy cả hai tay, “Không ngờ thằng nghiệt súc kia còn sống.”
Trần Dương liếc nhìn Tào Khai Tế đang xúc động mạnh, cũng không biết an ủi thế nào. Con trai làm phản đồ, tiết lộ công pháp gia tộc ra ngoài, là người làm cha, Tào Khai Tế chắc chắn hiểu rõ ý nghĩa việc giữ gìn gia phong. Nhưng, thằng con lại lén lút trở về tham gia thọ yến của cha, còn nhắc nhở tộc nhân, kẻ địch đến rồi. Còn quỳ lâu trước linh vị, có lẽ là sám hối, cũng có thể, là có nỗi khó nói nào khác.
Tào Ngưng Tuyết nghe nói cha mình còn sống, lúc này nước mắt cũng đã trào ra khóe mắt.
“Không được khóc.” Tào Khai Tế quát: “Sau này có gặp, cũng không được nhận nhau.”
“Dạ.” Tào Ngưng Tuyết lau nước mắt, lúc này mới lấy ra mảnh đồng tàn đưa cho Trần Dương: “Trần tiên sinh, đây không phải mảnh đồng mà anh cần sao?”
“Sao cô có được?” Trần Dương nghi hoặc hỏi.
“Là......” Chung Văn Phi đang giải thích, Tào Ngưng Tuyết vội kéo góc áo Chung Văn Phi.
“Nói thật đi.” Trần Dương nghiêm mặt nói, “nếu không nói thật, tôi sẽ không nhận đâu.”
“Ngưng Tuyết muội muội, cứ nói thật đi, Trần Dương sớm muộn gì cũng biết.” Chung Văn Phi nhắc nhở: “Tôi cố gắng giấu giếm, trong lòng cũng sẽ áy náy.”
“Cái này……” Tào Ngưng Tuyết do dự một chút, vẫn kể lại chuyện giao dịch với Liễu gia.
“Lập tức hủy bỏ đi!” Trần Dương quả quyết nói.
“Chuyện này......” Tào Ngưng Tuyết cúi đầu.
“Trần tiểu hữu, ta đã tuyên bố trước mặt mọi người bây giờ lại hủy thì uy tín Tào gia chúng ta sẽ sụp đổ mất.” Tào Khai Tế giải thích “Bây giờ Trần tiểu hữu cứ nhận trước, xem như tấm lòng thành của Tào gia chúng ta, lại càng là chút tâm ý của Ngưng Tuyết.”
“Các người có uy tín của các người, ta có nguyên tắc của ta.” Trần Dương để mảnh đồng xuống bàn trà, xoay người trở về thiên viện.
“Chung tỷ tỷ, hay là chị cầm đưa cho Trần tiên sinh?” Tào Ngưng Tuyết nhét mảnh đồng vào tay Chung Văn Phi.
“Sao chị lại tiện đưa? Trước đó chị đã nhắc nhở cô rồi, Trần tiên sinh mà biết cô làm vậy, chắc chắn sẽ không nhận đâu.” Chung Văn Phi cũng không dám nhận.
“Vậy giờ làm sao?” Tào Ngưng Tuyết cầm mảnh đồng, cứ đứng ngẩn người ở đó.
“Trần tiểu hữu là người thuần khiết và thẳng thắn, chúng ta đường đột quá rồi, việc này…… cứ từ từ tính.” Tào Khai Tế an ủi. Tào Ngưng Tuyết nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể làm vậy.
“Tào Khai Tế, cút ra nhận lấy c·ái c·hết, ha ha ha......” Tiếng kêu chói tai vang lên, nổ trên không trung nhà Tào gia.
“Nhiều khách nhân thế này mà bọn chúng cũng dám đến sao?” Sắc mặt Tào Khai Tế chợt biến đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận