Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 3: Niềm vui ngoài ý muốn
Chương 3: Niềm vui ngoài ý muốn Tô Hàn Yên làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, coi như ban đêm thức khuya đến rạng sáng một hai giờ, ngày thứ hai bảy giờ vẫn sẽ đúng giờ rời giường. Hai mươi phút trang điểm, mười phút ăn sáng, hai mươi mấy phút đường xe. Nàng trên cơ bản đều sẽ đến sớm vài phút. Hôm nay cũng như thường ngày, Tô Hàn Yên xuống lầu, vô ý thức đi về phía phòng ăn. Chỉ là, vừa đến cửa phòng ăn, nàng liền ngây người. Trên bàn ăn không có gì cả. Trước kia Trần Dương đều sẽ chuẩn bị bữa sáng cho nàng từ rất sớm, nàng tính khí không tốt, Trần Dương liền nấu cháo gạo cho nàng. Thể chất nàng yếu, Trần Dương sẽ nấu cháo gan heo, cháo nhân sâm cho nàng...... Nàng thích ăn bánh ngàn lớp ở một tiệm bánh ngọt, Trần Dương cũng đều chuẩn bị cho nàng. Đó là loại bánh nóng hổi, làm tại chỗ. Mà từ đây đến tiệm bánh ngọt kia, lái xe cũng mất 20 phút, một vòng hết 40 phút. Tô Hàn Yên đột nhiên cảm thấy đáy lòng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh nàng liền xoay người rời đi. Trong lòng nàng, Trần Dương có lẽ là một người chồng tốt, nhưng chỉ dừng ở đó. Trên đường tùy tiện nhờ lái xe mua chút bữa sáng, đến văn phòng công ty, nàng vừa chuẩn bị ăn, quản lý tài vụ không thèm gõ cửa, đã vội vã đi vào: "Tô tổng, vừa nhận được tin nội bộ, Hối Phong muốn đến kiểm tra sổ sách của chúng ta."
"Có gì mà phải vội? Chuyện này không phải rất bình thường sao?" Tô Hàn Yên nghi ngờ nói. Hối Phong là nhà đầu tư chính của tập đoàn Tô Thị, thường cách một khoảng thời gian đều sẽ phái người đến kiểm toán. "Nhưng mà mười ngày trước mới kiểm tra." Quản lý tài vụ nghiêm mặt nói. "Cũng sẽ có tình huống đột xuất kiểm tra, chỉ cần tài vụ công ty bình thường, thì không sợ bị tra." "Nhưng mà, ngài...... Đại ca của ngài đã rút 15 triệu từ tài khoản công ty, tài vụ có lỗ hổng 15 triệu." "Cái gì?" Tô Hàn Yên buông bữa sáng, không thể tin được nhìn quản lý tài vụ: "Sao ta lại không biết chuyện này?" "Là đại ca của ngài không cho tôi nói, hắn...... Hắn mỗi tháng đều sẽ rút một phần vốn lưu động của công ty, chờ đến khi Hối Phong đến kiểm toán, liền bù lại." "Vậy ngươi phải gọi điện cho hắn, để hắn mang tiền trả lại." "Gọi rồi, hắn nói trong thời gian ngắn không thể bù đủ, tôi chỉ có thể tìm ngài." "Nếu Hối Phong đến kiểm toán mà chúng ta không giải thích rõ được số tiền này đi đâu, bọn họ rút vốn thì làm sao bây giờ? Các ngươi đúng là có việc thì không làm được mà phá hoại thì giỏi!" Tô Hàn Yên mắng. Quản lý tài vụ căn bản không dám nói gì. Tô Hàn Yên chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho đại ca Tô Văn Dũng: "Nói thật cho ta biết, rốt cuộc anh tiêu tiền vào đâu?"
"Cầm đi cho vay rồi!" Tô Văn Dũng trả lời. "Cái gì?" Tô Hàn Yên suýt chút nữa ngất đi, "Anh lấy tiền của công ty đi cho vay? Chuyện phạm pháp như vậy anh cũng dám làm?" "Trước kia chẳng phải cũng có việc gì đâu." Tô Văn Dũng ngụy biện: "Hơn nữa, lần này tôi cũng không biết Hối Phong lại bất ngờ kiểm tra." "Lúc trước cha không giao công ty cho anh quản lý, chính là lo lắng anh làm cho công ty sụp đổ." Tô Hàn Yên hít sâu một hơi: "Thế mà anh không ở công ty mà vẫn lấy của công ty nhiều tiền như vậy, anh thật sự là lợi hại." "Anh có biết Hối Phong rút vốn, ảnh hưởng lớn đến công ty của chúng ta thế nào không?" "Việc này sẽ khiến cho chuỗi vốn của chúng ta đứt gãy, đừng nói dự án mới, mà cả những dự án cũ cũng khó duy trì." "Công ty có thể sẽ phá sản, anh có biết không?" Giọng của Tô Hàn Yên rất nghiêm khắc, hậu quả có thể còn nghiêm trọng hơn. Công ty đang mở rộng, dự án mới sắp được triển khai, cần một số vốn khổng lồ, hiện tại ngàn vạn lần không thể đắc tội nhà đầu tư chính là Hối Phong này. "Không phải biểu thúc Quý Vân Hàng đang ở Hối Phong sao? Anh ta chắc chắn có cách nghĩ ra biện pháp, giúp chúng ta giải quyết êm chuyện này." Tô Văn Dũng lại không hề sợ hãi. "Tốt nhất anh vẫn nên đem tiền trả lại." "Ba năm ngày cũng không lấy về được." "Anh......" Tô Hàn Yên tức giận đến nỗi ném điện thoại xuống bàn. "Tô tổng, người của Hối Phong đã trên đường tới." Quản lý tài vụ nhắc nhở. "Gọi Quý tổng vào đây." Giọng Tô Hàn Yên lạnh lùng nói. Quản lý tài vụ quay người đi ra ngoài, giọng nói lạnh như băng của Tô Hàn Yên lại vang lên: "Phối hợp Hối Phong kiểm tra xong, cậu đến phòng sản xuất báo cáo." "Chuyện này......" "Cút!" "Dạ!" Quản lý tài vụ nhanh chân chạy trốn. Không lâu sau, Quý Vân Hàng đi vào, lo lắng hỏi: "Tô Đổng, sao lại nổi giận lớn như vậy? Coi chừng ảnh hưởng đến sức khỏe." "Hôm qua Trần Dương đã đề nghị với tôi chuyện ly hôn." Giọng Tô Hàn Yên phức tạp nói. Quý Vân Hàng trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ vui mừng nào, ngược lại còn phẫn nộ: "Cái tên đó ăn không ngồi rồi suốt năm năm, mà còn dám chủ động đòi ly hôn? Ai cho hắn ta cái quyền đó?" "Hàn Yên, để tôi đi tìm hắn tính sổ. Muốn ly hôn thì cũng phải là cô đá hắn."
"Không cần, có duyên thì hợp mà hết duyên thì tan thôi." Tô Hàn Yên khoát tay áo: "Tôi tìm anh tới, chủ yếu là muốn nói chuyện về vấn đề tiền nong, quản lý tài vụ đã nói với anh rồi đúng không?" Quý Vân Hàng gật đầu. "Hiện tại không có vốn để bổ sung, có lẽ cần biểu thúc anh đứng ra giải quyết, hi vọng có thể che giấu được lần này." Tô Hàn Yên nghiêm nghị nói: "Anh làm được không?" "Tôi sẽ cố hết sức!" "Nghe anh nói vậy thì tôi an tâm, Khụ khụ khụ......" "Hàn Yên, sao vậy?" Quý Vân Hàng vội đi đến, vừa đưa nước vừa ân cần hỏi han. "Có lẽ là di chứng sau sinh non, không có gì đáng ngại." "Hôm qua tôi nghe bạn nói, từ Kinh Thành có một danh y phụ khoa tới, anh ta chỉ ở Hàng Thành ba ngày thôi." Quý Vân Hàng đáp: "Danh y này rất khó hẹn, tôi sẽ cố gắng đi đặt lịch." "Ừm, vậy làm phiền anh." "Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì." Quý Vân Hàng nói, trong lòng có ý khác. "Anh thật sự không ghét bỏ tôi từng kết hôn, sinh non sao?" "Sao tôi lại ghét bỏ cô chứ? Cô vì tôi mà phá bỏ thai nhi, trong lòng tôi chỉ có cảm động và biết ơn." Quý Vân Hàng thâm tình nói: "Chỉ tiếc là trên đời này không có cách chuyển đổi nỗi đau, nếu không, tôi nguyện ý thay cô gánh chịu hết tất cả thống khổ." Tô Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, lúc này trợ lý vội vã đi đến: "Tô Đổng, người của Hối Phong đã đến dưới lầu." "Nhanh vậy sao?" Tô Hàn Yên ngơ ngác. "Hàn Yên, cô ăn sáng trước đi, mọi chuyện cứ để tôi lo liệu." Quý Vân Hàng vỗ ngực nói. "Ừm."
"Đường ca, không ngờ lần kiểm toán này lại có niềm vui ngoài ý muốn!" Giữa trưa, trở lại biệt thự, Trần Nhược Lan đưa báo cáo điều tra tài chính của tập đoàn Tô Thị cho Trần Dương xem. Mục đích của lần này là tra xem Hối Phong rốt cuộc đầu tư cho tập đoàn Tô Thị bao nhiêu tiền, có ai ăn chặn tiền hay không, không ngờ lại tra ra lỗ hổng tài chính. Sau khi Trần Dương xem xong, nhíu mày nói: "Lỗ hổng 15 triệu? Bọn họ mang tiền đi đâu?" "Em đã cho người điều tra hướng đi của số tiền đó, chuyển vào tài khoản của Tô Văn Dũng." Trần Nhược Lan trả lời. "Tô Văn Dũng? Ta hiểu rồi, Tô Văn Dũng chắc chắn là đã lấy vốn lưu động của công ty đi cho vay." Trần Dương từng nghe lỏm được chuyện của Tô Văn Dũng, chính là liên quan đến cho vay tiền. "Lấy tiền công đi cho vay?" Trần Nhược Lan giận dữ: "Đây là tiền mà Hối Phong đầu tư cho bọn họ, phải rút vốn, nhất định phải rút vốn." "Hiện tại rút vốn, tập đoàn Tô Thị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Ước chừng vốn lưu động của bọn họ cũng chỉ khoảng một hai chục triệu thôi." Trần Dương lắc đầu: "Không lấy ra nổi tiền, vậy cũng chỉ có thể tái cơ cấu nợ, nhưng mà chúng ta cũng không muốn cổ phần của bọn họ." "Vậy trước hết tạm dừng đầu tư?" Trần Nhược Lan hỏi. "Ừm, bọn họ phạm lỗi, không thể không trừng phạt, trước mắt cứ tạm dừng đầu tư!" Trần Dương lạnh lùng nói: "Trước kia Tô Hàn Yên dễ dàng có được vốn đầu tư, để nàng nếm thử cảm giác mất đi đầu tư của chúng ta, ta xem nàng làm sao bây giờ."
"Có gì mà phải vội? Chuyện này không phải rất bình thường sao?" Tô Hàn Yên nghi ngờ nói. Hối Phong là nhà đầu tư chính của tập đoàn Tô Thị, thường cách một khoảng thời gian đều sẽ phái người đến kiểm toán. "Nhưng mà mười ngày trước mới kiểm tra." Quản lý tài vụ nghiêm mặt nói. "Cũng sẽ có tình huống đột xuất kiểm tra, chỉ cần tài vụ công ty bình thường, thì không sợ bị tra." "Nhưng mà, ngài...... Đại ca của ngài đã rút 15 triệu từ tài khoản công ty, tài vụ có lỗ hổng 15 triệu." "Cái gì?" Tô Hàn Yên buông bữa sáng, không thể tin được nhìn quản lý tài vụ: "Sao ta lại không biết chuyện này?" "Là đại ca của ngài không cho tôi nói, hắn...... Hắn mỗi tháng đều sẽ rút một phần vốn lưu động của công ty, chờ đến khi Hối Phong đến kiểm toán, liền bù lại." "Vậy ngươi phải gọi điện cho hắn, để hắn mang tiền trả lại." "Gọi rồi, hắn nói trong thời gian ngắn không thể bù đủ, tôi chỉ có thể tìm ngài." "Nếu Hối Phong đến kiểm toán mà chúng ta không giải thích rõ được số tiền này đi đâu, bọn họ rút vốn thì làm sao bây giờ? Các ngươi đúng là có việc thì không làm được mà phá hoại thì giỏi!" Tô Hàn Yên mắng. Quản lý tài vụ căn bản không dám nói gì. Tô Hàn Yên chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho đại ca Tô Văn Dũng: "Nói thật cho ta biết, rốt cuộc anh tiêu tiền vào đâu?"
"Cầm đi cho vay rồi!" Tô Văn Dũng trả lời. "Cái gì?" Tô Hàn Yên suýt chút nữa ngất đi, "Anh lấy tiền của công ty đi cho vay? Chuyện phạm pháp như vậy anh cũng dám làm?" "Trước kia chẳng phải cũng có việc gì đâu." Tô Văn Dũng ngụy biện: "Hơn nữa, lần này tôi cũng không biết Hối Phong lại bất ngờ kiểm tra." "Lúc trước cha không giao công ty cho anh quản lý, chính là lo lắng anh làm cho công ty sụp đổ." Tô Hàn Yên hít sâu một hơi: "Thế mà anh không ở công ty mà vẫn lấy của công ty nhiều tiền như vậy, anh thật sự là lợi hại." "Anh có biết Hối Phong rút vốn, ảnh hưởng lớn đến công ty của chúng ta thế nào không?" "Việc này sẽ khiến cho chuỗi vốn của chúng ta đứt gãy, đừng nói dự án mới, mà cả những dự án cũ cũng khó duy trì." "Công ty có thể sẽ phá sản, anh có biết không?" Giọng của Tô Hàn Yên rất nghiêm khắc, hậu quả có thể còn nghiêm trọng hơn. Công ty đang mở rộng, dự án mới sắp được triển khai, cần một số vốn khổng lồ, hiện tại ngàn vạn lần không thể đắc tội nhà đầu tư chính là Hối Phong này. "Không phải biểu thúc Quý Vân Hàng đang ở Hối Phong sao? Anh ta chắc chắn có cách nghĩ ra biện pháp, giúp chúng ta giải quyết êm chuyện này." Tô Văn Dũng lại không hề sợ hãi. "Tốt nhất anh vẫn nên đem tiền trả lại." "Ba năm ngày cũng không lấy về được." "Anh......" Tô Hàn Yên tức giận đến nỗi ném điện thoại xuống bàn. "Tô tổng, người của Hối Phong đã trên đường tới." Quản lý tài vụ nhắc nhở. "Gọi Quý tổng vào đây." Giọng Tô Hàn Yên lạnh lùng nói. Quản lý tài vụ quay người đi ra ngoài, giọng nói lạnh như băng của Tô Hàn Yên lại vang lên: "Phối hợp Hối Phong kiểm tra xong, cậu đến phòng sản xuất báo cáo." "Chuyện này......" "Cút!" "Dạ!" Quản lý tài vụ nhanh chân chạy trốn. Không lâu sau, Quý Vân Hàng đi vào, lo lắng hỏi: "Tô Đổng, sao lại nổi giận lớn như vậy? Coi chừng ảnh hưởng đến sức khỏe." "Hôm qua Trần Dương đã đề nghị với tôi chuyện ly hôn." Giọng Tô Hàn Yên phức tạp nói. Quý Vân Hàng trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ vui mừng nào, ngược lại còn phẫn nộ: "Cái tên đó ăn không ngồi rồi suốt năm năm, mà còn dám chủ động đòi ly hôn? Ai cho hắn ta cái quyền đó?" "Hàn Yên, để tôi đi tìm hắn tính sổ. Muốn ly hôn thì cũng phải là cô đá hắn."
"Không cần, có duyên thì hợp mà hết duyên thì tan thôi." Tô Hàn Yên khoát tay áo: "Tôi tìm anh tới, chủ yếu là muốn nói chuyện về vấn đề tiền nong, quản lý tài vụ đã nói với anh rồi đúng không?" Quý Vân Hàng gật đầu. "Hiện tại không có vốn để bổ sung, có lẽ cần biểu thúc anh đứng ra giải quyết, hi vọng có thể che giấu được lần này." Tô Hàn Yên nghiêm nghị nói: "Anh làm được không?" "Tôi sẽ cố hết sức!" "Nghe anh nói vậy thì tôi an tâm, Khụ khụ khụ......" "Hàn Yên, sao vậy?" Quý Vân Hàng vội đi đến, vừa đưa nước vừa ân cần hỏi han. "Có lẽ là di chứng sau sinh non, không có gì đáng ngại." "Hôm qua tôi nghe bạn nói, từ Kinh Thành có một danh y phụ khoa tới, anh ta chỉ ở Hàng Thành ba ngày thôi." Quý Vân Hàng đáp: "Danh y này rất khó hẹn, tôi sẽ cố gắng đi đặt lịch." "Ừm, vậy làm phiền anh." "Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì." Quý Vân Hàng nói, trong lòng có ý khác. "Anh thật sự không ghét bỏ tôi từng kết hôn, sinh non sao?" "Sao tôi lại ghét bỏ cô chứ? Cô vì tôi mà phá bỏ thai nhi, trong lòng tôi chỉ có cảm động và biết ơn." Quý Vân Hàng thâm tình nói: "Chỉ tiếc là trên đời này không có cách chuyển đổi nỗi đau, nếu không, tôi nguyện ý thay cô gánh chịu hết tất cả thống khổ." Tô Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, lúc này trợ lý vội vã đi đến: "Tô Đổng, người của Hối Phong đã đến dưới lầu." "Nhanh vậy sao?" Tô Hàn Yên ngơ ngác. "Hàn Yên, cô ăn sáng trước đi, mọi chuyện cứ để tôi lo liệu." Quý Vân Hàng vỗ ngực nói. "Ừm."
"Đường ca, không ngờ lần kiểm toán này lại có niềm vui ngoài ý muốn!" Giữa trưa, trở lại biệt thự, Trần Nhược Lan đưa báo cáo điều tra tài chính của tập đoàn Tô Thị cho Trần Dương xem. Mục đích của lần này là tra xem Hối Phong rốt cuộc đầu tư cho tập đoàn Tô Thị bao nhiêu tiền, có ai ăn chặn tiền hay không, không ngờ lại tra ra lỗ hổng tài chính. Sau khi Trần Dương xem xong, nhíu mày nói: "Lỗ hổng 15 triệu? Bọn họ mang tiền đi đâu?" "Em đã cho người điều tra hướng đi của số tiền đó, chuyển vào tài khoản của Tô Văn Dũng." Trần Nhược Lan trả lời. "Tô Văn Dũng? Ta hiểu rồi, Tô Văn Dũng chắc chắn là đã lấy vốn lưu động của công ty đi cho vay." Trần Dương từng nghe lỏm được chuyện của Tô Văn Dũng, chính là liên quan đến cho vay tiền. "Lấy tiền công đi cho vay?" Trần Nhược Lan giận dữ: "Đây là tiền mà Hối Phong đầu tư cho bọn họ, phải rút vốn, nhất định phải rút vốn." "Hiện tại rút vốn, tập đoàn Tô Thị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Ước chừng vốn lưu động của bọn họ cũng chỉ khoảng một hai chục triệu thôi." Trần Dương lắc đầu: "Không lấy ra nổi tiền, vậy cũng chỉ có thể tái cơ cấu nợ, nhưng mà chúng ta cũng không muốn cổ phần của bọn họ." "Vậy trước hết tạm dừng đầu tư?" Trần Nhược Lan hỏi. "Ừm, bọn họ phạm lỗi, không thể không trừng phạt, trước mắt cứ tạm dừng đầu tư!" Trần Dương lạnh lùng nói: "Trước kia Tô Hàn Yên dễ dàng có được vốn đầu tư, để nàng nếm thử cảm giác mất đi đầu tư của chúng ta, ta xem nàng làm sao bây giờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận