Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 224: Cầm này điểm kiếm ý dọa nạt hù ta?

Chương 224: Cầm chút kiếm ý này dọa nạt hù ta? “Phụt!” Kiếm ý sắc bén xẹt qua cổ Tư Mã Thắng, để lại một vệt máu dài. Nửa cổ họng hắn thiếu chút nữa bị xuyên thủng. Trần Dương thừa thế xông lên, liên tục vung chưởng, đánh vào người Tư Mã Thắng. Tư Mã Thắng ngã nhào ra đất, Trần Dương định đuổi theo thì hai chân đau nhức dữ dội. Hắn vội niệm pháp quyết, một lần nữa thi triển Nuốt Hồn Luyện Sát. Tư Mã Thắng vừa kịp đứng lên, Khô Lâu Cự Khẩu đã xuất hiện, nuốt chửng lấy hắn. “Xong rồi!” Tư Mã Thắng chỉ mang theo một viên Tử Lôi Thạch. Thực ra hắn không muốn dùng, vì Tử Lôi Thạch không hề rẻ, nhưng gia tộc trưởng lão bảo hắn giữ lấy để còn đối phó Ngô Lân. “Phụt phù!” Một khối ngọc thạch từ phía bên nghiêng bay ra, nổ tung ngay trước đầu lâu. “Chúng ta chịu thua.” Một giọng nói trầm hùng từ đài quan sát của Tư Mã gia vang lên. “Tư Mã Nghiêu, ngươi dám vi phạm quy tắc, tự tiện ra tay ngăn cản trận đấu?” Trần Trọng nổi giận, tiếng hét vang vọng cả không trung Nam Cung gia. Ở vòng trước, Tư Mã Thắng đã hèn hạ chém đứt một cánh tay Trần Thụy, khiến Trần Dần phẫn nộ. Hôm nay, Tư Mã Nghiêu còn tự mình ra tay, phá hỏng trận đấu. Cơn giận này bùng phát dữ dội. Gia chủ các gia tộc khác cũng nhìn Tư Mã Nghiêu, vẻ mặt bất mãn. Điều này rõ ràng là vi phạm quy định. “Trần huynh, các vị gia chủ, lần này thành tích của Tư Mã gia chúng ta xem như phế bỏ.” Tư Mã Nghiêu điềm tĩnh nói. “Chỉ một câu phế bỏ là xong chuyện sao?” Trần Trọng không hài lòng. Tư Mã Nghiêu nhíu mày, lên tiếng lần nữa: “Sau này Tư Mã gia ta không can dự vào việc khai thác mỏ quặng.” “Không được, phải chặt một cánh tay của Tư Mã Thắng.” Trần Trọng không chịu nhượng bộ. “Trần Trọng, đừng được voi đòi tiên.” Tư Mã Nghiêu cũng nổi giận: “Lão gia tử nhà ngươi trọng thương không dậy nổi, Tư Mã gia ta không sợ Trần gia các ngươi.” “Nếu ngươi cứ khăng khăng tính toán, vậy chỉ có một trận chiến.” Các cao thủ Tư Mã gia phía sau Tư Mã Nghiêu đồng loạt đứng lên, lộ rõ ý chí chiến đấu. “Tư Mã huynh, Trần huynh, xin hãy bình tĩnh.” Nam Cung Duẫn vội vàng hòa giải: “Chuyện này tuy Tư Mã huynh có chút không đúng, nhưng Tư Mã gia đã nhường quyền quản lý mỏ quặng, vậy coi như hòa rồi.” “Đúng vậy, mọi người không nên nóng giận.” “Dù sao Trần Dương cũng không sao cả, đánh nhau thì không lợi cho ai, lại để người ngoài chê cười.” Các gia chủ khác liền lên tiếng khuyên can. “Bồi thường cho Trần gia ta năm khối linh thạch, không thì khai chiến, cha ta dù bị trọng thương nhưng không dễ bị ức hiếp.” Trần Trọng đầy khí thế: “Cùng lắm thì cá chết lưới rách.” Hắn không ngốc, Tư Mã gia nhường quyền quản lý mỏ quặng, không chỉ Trần gia được lợi mà các gia tộc khác cũng được chia phần. Nhưng người bị thua thiệt là Trần gia. Với lại cái mỏ cuối cùng đó chắc đã cạn kiệt, còn linh thạch hay không ai biết? Có lẽ Tư Mã gia không tìm được linh thạch nên mới chịu từ bỏ. Nếu mỏ thật sự có linh thạch vô tận, Tư Mã gia liệu có buông tay? “Được, năm khối linh thạch!” Tư Mã Nghiêu biết hôm nay không đồng ý thì chuyện này khó giải quyết, đành phải cắn răng chịu thiệt. Đổi năm khối linh thạch lấy một mạng con, quả thật lời. Dù sao lão gia tử Trần gia cũng trọng thương rồi, chỉ cần con trai Tư Mã Thắng tiếp tục đột phá, tương lai vô hạn, đến lúc đó sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời từ Trần gia. “Lát nữa sẽ đưa đến Trần gia các ngươi, chúng ta đi.” Tư Mã Nghiêu phất tay áo, sai người đưa con trai bị thương đi, trực tiếp rời khỏi Nam Cung gia. “Tam đệ, ngươi ép Tư Mã Nghiêu như vậy, mối thù này khó mà giải quyết rồi.” Trần Tiềm nhìn bóng lưng Tư Mã Nghiêu, lo lắng nói. “Ngay khi Tư Mã Thắng chém đứt tay Tiểu Thụy thì mối thù này đã kết rồi.” Trần Trọng trả lời. “Vậy… Haizzz!” Trần Tiềm bất lực. Hắn không nói, nếu thật đánh nhau thì chắc chắn là cá chết lưới rách, cuối cùng kẻ lợi nhất là các gia tộc khác. Nhưng việc tam đệ làm cũng không trách được, đây là để bảo vệ tôn nghiêm của Trần gia. “Trần Dương thắng!” Nam Cung Duẫn tuyên bố kết quả. “Sao rồi, không sao chứ?” Trần Trọng lo lắng hỏi Trần Dương. “Chỉ là vài vết thương ngoài da.” Trần Dương gượng cười, “Tên Tư Mã Thắng kia nhất định muốn dùng kiếm ý, nếu không thì ta khó thắng hắn được.” “Đi thôi, về nhà chữa thương.” “Ừm!” Những trận đấu sau đó chẳng có gì đáng xem, Vương Uyên căn bản không phải đối thủ của Ngô Lân, chỉ tượng trưng đánh mấy hiệp rồi chịu thua. Đúng như dự đoán, Vương Uyên sau khi thi triển một chiêu đạo pháp thì đã nhanh chóng chịu thua, sợ bị Ngô Lân đánh chết. Lúc về đến nhà, Từ đại phu đến xem bệnh lại, ông ta không ngừng lắc đầu, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn bất đắc dĩ. Kinh ngạc là ba ngày trước bị thương nặng như vậy mà Trần Dương có thể hồi phục nhanh thế. Còn bất đắc dĩ vì lại thêm những vết thương nghiêm trọng, toàn thân trên dưới chằng chịt mấy chục vết thương kinh khủng. Tin tốt duy nhất là không có tổn thương đến lục phủ ngũ tạng. Sau khi đưa thuốc, Từ đại phu rời đi. Trần Dương nằm im trên giường, nhưng đã bắt đầu “xem xét” việc nâng cao thần thức. Lần trước ở Chu gia Kim Lăng, sau một đêm tĩnh ngộ đã dung hợp được mười tám bức sao trời đồ, sau đó hòa nhập vào thần thức. Nhờ vậy mà thần thức có thể phá tan xiềng xích huyền quan, đạt đến trạng thái ra khiếu. Giờ có thể tiếp tục xem xét những bức sao trời đồ còn lại. Bất quá mấy ngày nay, hắn chưa bao giờ thi triển bí thuật Quan Tinh Các để xem tinh nhiếp hồn, vì sợ bị người khác phát hiện. Dù phải chịu thêm trọng thương, hắn vẫn tạm thời phải giữ bí mật này. Đến chạng vạng, người của Tư Mã gia đã đưa năm khối linh thạch đến. Với các gia tộc hiện tại thì năm khối linh thạch không phải dễ gì có được. Có thể giúp hai người thuận lợi đột phá Tiên Thiên cảnh giới. Hay nói cách khác là có thể tạo ra hai cao thủ Tiên Thiên. Tư Mã gia thực sự chịu đưa, xem ra sau này không yên ổn. Đáng lẽ phải giết Tư Mã Thắng tại chỗ, để lại mối họa sau này. Nếu cho Tư Mã Thắng ba năm, năm năm, hiểu biết về ngũ hành bản nguyên lực và kiếm ý của hắn càng thêm thấu đáo thì sẽ là một kẻ địch mạnh. Mà bản thân Trần Dương về sao trời lực vẫn chưa có chút lĩnh ngộ nào. Biết đâu ngày mai có cơ duyên, đột phá Tiên Thiên. Cũng có thể ba năm, năm năm tới, vẫn không tìm ra lý do để hấp thụ sao trời lực, như vậy thì khoảng cách giữa hắn và Tư Mã Thắng sẽ ngày càng xa. Lần này hắn thắng là nhờ may mắn, lần sau, khi Tư Mã Thắng đã có phòng bị thì rất khó để đánh bại hắn. Nhìn năm viên linh thạch trong tay cha, Trần Dương thật sự có chút dao động. Chỉ cần hấp thụ những viên linh thạch này, chắc chắn hắn có thể bước vào Tiên Thiên cảnh giới, thực lực tăng mạnh. “Không được, mình phải giữ vững đạo tâm.” Trần Dương nhắm mắt, kiên định tâm trí, khắc chế dục vọng. “Cha, hãy giữ linh thạch lại, sau này cho Trần Lạc hoặc Trần Quan đi.” Trần Dương nói. Trần Lạc đang ở cảnh giới đại tông sư trung kỳ, còn thực lực Trần Quan thì mọi người không ai rõ. Cũng chưa thấy hắn đấu với ai, càng chưa bao giờ lộ khí thế. Mọi người có lẽ chỉ xem hắn là một công tử bột. Dù sao Trần Quan chắc chắn chưa đạt tới Tiên Thiên, nhưng cảnh giới đại tông sư hậu kỳ có lẽ cũng gần đạt đến nửa bước Tiên Thiên. “Được!” Trần Trọng cầm linh thạch rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận