Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 187: Khinh người quá đáng

Chương 187: Khinh người quá đáng
Trần Dương đáp thuyền về trước Trung Hải, Trương Khải Hổ và Hướng Vinh cũng đuổi kịp về bến tàu Trung Hải để tiếp tế, dự định lần nữa xuất phát, tìm đảo Lai Tây. Bất quá, bây giờ đã từ miệng La Sâm biết được tin tức về đảo Lai Tây, kỳ thực không cần ra biển nữa. Nhưng không ngờ Hướng Vinh lại thấy được Lai Tây Hào.
“Ở đâu?” Trần Dương hỏi.
“Ở bến tàu Đông Xương, bọn họ giống như cũng đang tiến hành tiếp tế ở đó.”
“Tốt, cứ theo dõi bọn chúng, chúng ta sẽ đến ngay.”
Trần Dương tắt điện thoại, lúc này mới nhìn về phía La Sâm bên cạnh, đưa tay ra.
“Ngươi muốn làm gì?” La Sâm hỏi.
“Lấy kim châm ra đây.”
“......” Da mặt La Sâm khẽ run rẩy, cái kim châm đó thế nhưng là vật gia truyền do sư tổ để lại, cực kỳ hiếm có, hắn cả thảy cũng chỉ có ba cây kim châm, trước đó đã bị Trần Dương lấy mất hai cây, bây giờ trên người mình cũng chỉ còn lại một cây. Lại bị lấy đi nữa, vậy hắn dùng cái gì? Kim hoặc bạc bình thường hay kim làm bằng đồng căn bản không phù hợp để hắn sử dụng, cũng không chịu nổi chân nguyên dồi dào của hắn. Kim châm của hắn, không chỉ có thể tiếp nhận chân nguyên dồi dào, còn có thể chữa bệnh cứu người.
“Ngươi đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của ta sao?” Trần Dương không nhịn được nói.
“Cho!” La Sâm không nỡ từ trong tay áo lấy ra cây kim châm cuối cùng, mất kiên nhẫn đưa cho Trần Dương.
“Vậy thì tốt.” Khóe miệng Trần Dương hơi nhếch lên, “Chúng ta đi thôi.”
“Trần tiên sinh đi thong thả.” Tô Trung Tín còn đích thân đưa Trần Dương ra khỏi phòng khách.
“Cường đoạt, khinh người quá đáng.” La Sâm tức nghiến răng. Kim châm gia truyền, một cây cũng không còn, thế nhưng La Sâm lại chẳng có cách nào. Điều khiến hắn không có lựa chọn hơn là, nếu Trần Dương thật sự lên con Lai Tây Hào kia, tất nhiên là có đi không về, vậy cả đời này La Sâm chỉ sợ cũng rất khó lấy lại được kim châm này. Dù sao hắn cũng không dám lên thuyền đi đòi lại kim châm, có đánh chết cũng không đi.
“La tiền bối, con Lai Tây Hào kia thật sự đáng sợ vậy sao?” Tô Trung Tín vào sau hỏi.
“Đáng sợ ư? Nơi đó chính là luyện ngục.” La Sâm kinh hồn bạt vía nói “Bên trong con tàu khổng lồ, có một cái lôi đài lớn, bên trong thi đấu bất luận sinh tử.”
“Muốn sống sót bên trong đó, chỉ có không ngừng chiến đấu, không ngừng chiến thắng.”
“Đã từng có vô số người leo lên con thuyền kia, phần lớn đều là có đi không về.”
“Ta có thể sống sót được, là bởi vì ta là đại phu, có thể chữa bệnh cứu người.”
“Ở trên thuyền ta nhẫn nhục sống tạm bợ tám năm, nhờ có một lần ra ngoài mua dược liệu, lúc này mới trốn thoát.”
“Trần Dương lại không phải đại phu, hắn lên đó, không có khả năng lúc nào cũng chiến thắng, sớm muộn cũng sẽ thua thôi.”
“Vừa rồi ông có thể không nói chuyện này.” Tô Trung Tín kinh ngạc nói.
“Hắn có hỏi đâu, ta vì sao phải nói?” La Sâm cười lạnh nói: “Dù sao hắn chết, đối với chúng ta có lợi chứ không hại.”
“Nhưng......” Tô Trung Tín há miệng, lại ngậm miệng lại. Hắn muốn nói là, nếu như Trần Dương còn sống, nói không chừng khi Tô gia gặp khó, có thể giúp đỡ Tô gia. Nhưng nghĩ đến bản thân và Lão tam gia cũng đã từng xích mích, bọn họ nhà gặp khó, Trần Dương cũng chưa chắc sẽ giúp. Có lẽ, Trần Dương chết tốt hơn.
“Đúng... cậu không phải muốn nhận mua công ty Hoành Huy sao? Bây giờ cơ hội chẳng phải là tới rồi sao?” La Sâm cười lạnh.
Hai mắt Tô Trung Tín sáng lên, Trần Dương lên thuyền, vậy tập đoàn Hoành Huy sẽ không còn ai bảo vệ, xác thật có thể ra tay. Nhưng hắn vẫn rất cẩn thận: “Chờ một chút, xác nhận Trần Dương thật sự lên thuyền rồi tính sau.”
Bến tàu Đông Xương, ở chỗ neo đậu ngoài cùng, lúc này có một con tàu du lịch cỡ lớn đang đỗ. Dài gần 300 mét, rộng hơn 50 mét, đây chính là LaCey hào. Cũng khó trách trước đó Trần Dương tìm kiếm thế nào cũng không thể định vị, bởi vì vốn dĩ không có địa danh này. Đồng thời, con Lai Tây Hào này vẫn mang tên tiếng Anh. Cũng không biết hòa thượng Kê Minh Tự từ đâu biết được đảo Lai Tây ở Đông Hải. Có lẽ là lúc đó Lai Tây Hào xuất hiện tại một vùng biển nào đó ở Đông Hải, khiến người ngoài cho rằng đảo Lai Tây ngay ở vị trí đó? Phỏng đoán cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
“Tào tiểu thư, cô và bọn họ cứ ở lại Trung Hải đi.” Trần Dương nhìn Tào Ngưng Tuyết.
“Không, ta muốn đi cùng với anh.” Tào Ngưng Tuyết trả lời.
“Vừa rồi La Sâm đã nói cho cô nghe những nguy hiểm bên trong, ngay cả ta còn chưa chắc đã sống sót, huống chi là cô càng khó bảo toàn hơn.”
“Ta muốn đi gặp mặt cha mẹ một lần, chỉ một chút thôi, chết thì chết.”
“Chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Vậy đi thôi.”
“Cậu chủ, chúng tôi cùng đi với ngài.” Trương Khải Hổ và Hướng Vinh đồng thanh nói.
“Các ngươi cũng muốn vào góp vui? Có thể sẽ bị suy sụp ở phía trên đó.” Trần Dương nhắc nhở.
“Trước kia cứ trốn ở trên đảo, quá an nhàn rồi, phát hiện thực lực nâng cao quá chậm.” Trương Khải Hổ trầm giọng nói: “Từ khi đi theo cậu chủ, chúng ta mới biết được tu hành là phải đi ngược dòng, trong nghịch cảnh mới có thể trưởng thành nhanh hơn.”
“Nếu chết, thì là do thực lực của chúng tôi không tốt.” Hướng Vinh phụ họa nói.
“Nếu các ngươi đã hạ quyết tâm rồi, vậy thì đi thôi.” Trần Dương cất bước hướng Lai Tây Hào đi tới, bọn chúng đang tiếp tế, chở đồ, phỏng chừng là đồ dùng cho trên thuyền.
“Cậu chủ, cứ vậy mà đi sao?” Trương Khải Hổ hỏi.
“Không thì sao? Một chiếc tàu du lịch lớn như vậy, ban ngày thế này, muốn trộm lên cũng không dễ dàng.” Trần Dương đáp: “Xem bọn chúng mua sắm hàng hóa cũng gần hết rồi, đợi đến ban đêm, bọn chúng có thể sẽ rời đi.”
“Vậy thì đi thử xem sao.” Bốn người hướng lên chỗ lên thuyền đi tới. Trần Dương vừa mới quan sát một trận, thấy có những người khác lên thuyền, nhưng cũng có người bị chặn lại.
“Bốn vị, đây không phải tàu du lịch mở cửa cho công chúng, mời nhanh chóng rời đi.” Vừa đi đến đầu cầu thang, liền có người chặn đường đi. Bốn người trấn giữ tại đây, thấy có người đến gần, bọn chúng bước ra một bước, cả người trên dưới liền tỏa ra hơi thở khiến người ta sợ hãi. Cả bốn người đều là tông sư. Quả nhiên, giống như lời La Sâm nói, tông sư ở đây cũng chỉ là người làm công, dùng để coi cửa.
“Hừ!” Trương Khải Hổ cũng bước ra một bước, hơi thở đại tông sư phản lại chấn lui bọn bốn người, cả bốn người đều bị đẩy lùi.
“Nếu là tiền bối đích thân tới, thì dưới đây tự nguyện có thể cho vào nếu có giấy thỏa thuận lên tàu.” Có người lấy giấy thỏa thuận ra đưa cho Trương Khải Hổ.
Trương Khải Hổ nhìn Trần Dương, Trần Dương gật đầu, cả bốn người đều đã ký tên.
“Mời vào!” Bốn tông sư mở đường, còn khách khí làm động tác mời.
Trần Dương cất bước hướng lên thuyền đi tới, đến phía trên thế mà còn có mỹ nữ nhân viên phục vụ nghênh đón: “Bốn vị, mời đi theo tôi, tôi sẽ giúp bốn vị làm quen với Lai Tây Hào.” Theo mỹ nữ này vào bên trong tàu, cả con tàu trông chẳng khác nào một khu vui chơi giải trí cỡ lớn. Bể bơi, nhà lún nhảy, cầu trượt, máy trò chơi… các loại hình thức giải trí đều có đủ cả. Nhưng có một điều là, nhìn thấy rất ít người, cho dù thấy một vài nhân viên làm việc, thì cũng là vội vàng đi ngang qua, trông rất lo lắng. Dường như chỉ có người mới tới mới có thể tới lui chỗ đó, đi một vòng, dưới sự dẫn dắt của nhân viên đang làm việc, đến khoang thuyền nghỉ ngơi.
“Sắp xếp hai gian phòng.” Trần Dương nói.
“Không vấn đề.” Mỹ nữ nhân viên phục vụ đưa Trần Dương bốn người đến tầng bảy, căn phòng ở đây có thể nhìn thấy biển cả, tầm nhìn rất tốt. Trương Khải Hổ và Hướng Vinh ở phòng 747, Trần Dương và Tào Ngưng Tuyết ở 748, ngay sát vách nhau.
“Bốn vị có thể nghỉ ngơi trước, tàu Lai Tây Hào của chúng tôi sẽ khởi hành sau một giờ nữa.” Mỹ nữ nhân viên phục vụ dặn dò một câu rồi quay người rời đi.
“Nơi này trông có vẻ cũng không nguy hiểm gì, sao La Sâm lại sợ sệt như vậy?” Tào Ngưng Tuyết hỏi.
“Có lẽ phải chờ khi chạy vào vùng biển quốc tế, mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra.” Trần Dương nhắc nhở.
“Ừm.”
“Đến rồi thì cứ yên tâm, cứ nghỉ ngơi trước đi, có lẽ ban đêm mới là lúc đặc sắc nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận