Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 23: Cô nhi viện công nhân tình nguyện

Chương 23: Nhân viên tình nguyện của cô nhi viện
“Hàn Yên…... Hàn Yên…...” Tô Văn Dũng thấy em gái ngây người, nhắc nhở: “Vân Hàng tên kia xử lý thế nào? Gặp hay không gặp? Nếu không gặp thì ta sẽ cho người đuổi hắn đi.”
Tô Hàn Yên từ trong hồi ức kéo suy nghĩ trở về, nghĩ ngợi một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài. Thấy Quý Vân Hàng quả thực đang quỳ trên mặt đất, mặt cô tái nhợt: “Đứng lên đi, chẳng lẽ ngươi không biết nam nhi đầu gối có vàng hay sao?”
“Hàn Yên, vì nàng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì.” Quý Vân Hàng thâm tình nói: “Hôm qua là ta lỗ mãng, nhưng ta thật không biết bọn họ lại có lai lịch lớn như vậy.”
“Trước cứ đứng lên!” Tô Hàn Yên nhấn mạnh.
“Nàng tha thứ cho ta, ta liền đứng lên.”
“Ngươi......” Tô Hàn Yên hít sâu một hơi: “Đi thôi, ta tha thứ cho ngươi.”
Lúc này Quý Vân Hàng mới đứng lên, theo Tô Hàn Yên vào Tô gia, đến thư phòng.
“Vết thương của ngươi sao rồi?” Tô Hàn Yên hỏi.
“Không có gì đáng ngại.”
“Bây giờ ngươi nên mua vé máy bay rời khỏi Hàng Thành đi, Chung gia và Liêu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Cha ta đích thân ra mặt, đã giải quyết ổn thỏa rồi, Chung gia và Liêu gia sẽ không so đo với ta nữa đâu.”
“Vậy sao?” Tô Hàn Yên ngạc nhiên: “Vậy thì ngươi càng nên về đi, nơi này không thích hợp với ngươi đâu, cha ngươi cũng sẽ không đồng ý để chúng ta ở cùng nhau.”
“Mẹ ta đồng ý là được rồi, nàng cũng biết mà, cha mẹ ta đã ly hôn từ tám năm trước rồi.”
“Cha ngươi sẽ không hại ngươi đâu.”
“Hàn Yên, ta vì nàng mới về nước, nàng thật sự nhẫn tâm để cho ta rời đi sao?”
“Ta...” Tô Hàn Yên im lặng.
“Hàn Yên, xin hãy cho ta thêm một cơ hội, để ta ở lại công ty chia sẻ gánh nặng cùng nàng, nếu nàng thật sự không thích ta, đợi khi công ty vượt qua khó khăn, ta sẽ rời đi, được không?”
“Cái này...”
Nói đến nước này rồi, Tô Hàn Yên cũng không tiện cự tuyệt nữa: “Được rồi, nhưng ngươi không thể tự ý quyết định mọi chuyện nữa đâu đấy.”
“Hàn Yên, ta hiểu rồi, sau này tuyệt đối sẽ không tự ý quyết định nữa, hết thảy tất cả đều nghe theo nàng.”
Quý Vân Hàng vỗ ngực cam đoan, chỉ là vì quá kích động, làm ảnh hưởng đến vết thương trong miệng, đau đến nỗi suýt nữa phải hít sâu một hơi.
“Còn đau lắm không?” Tô Hàn Yên đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt Quý Vân Hàng.
“Không đau, không đau chút nào.”
Đây là lần hai người họ tiếp xúc gần gũi nhất trong một khoảng thời gian dài như vậy, trong lòng Quý Vân Hàng chỉ có hưng phấn.
“Ngươi đáng lẽ nên ở bệnh viện tĩnh dưỡng thêm mấy ngày.”
“Ta sợ nàng lo lắng, mà chuyện tiền vốn của công ty cũng chưa có tin tức gì, cho nên ta mới đến tìm nàng.”
“Ta đã bảo anh cả lấy tiền rồi, anh ấy nói chắc chắn cuối tháng có thể xoay được 30 triệu.” Tô Hàn Yên trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.” Quý Vân Hàng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi có biết lai lịch của Chung Văn Phi không?”
“Biết.” Quý Vân Hàng gật đầu: “Không ngờ lại là đại tiểu thư nhà họ Chung, thật đúng là ngoài dự đoán.”
“Ta cũng không ngờ.”
Tô Hàn Yên tự trách nói: “Xem ra công tác tình báo của ta quá kém rồi.”
“Chuyện này cũng không thể trách nàng được, công ty có bao nhiêu việc như vậy, đều dồn hết lên mình nàng, nàng đâu có rảnh để ý thêm nhiều chuyện như vậy nữa chứ?” Quý Vân Hàng an ủi.
“Đúng là phát triển quá nhanh, không để ý đến rất nhiều chuyện.” Tô Hàn Yên nghiêm mặt nói: “Những ý kiến đóng góp của hội ngân sách cũng đều rất đúng trọng tâm, nội bộ công ty cũng còn rất nhiều vấn đề.”
“Cái này từ từ giải quyết.” Quý Vân Hàng chuyển chủ đề: “À đúng rồi, hôm qua sau khi ta hôn mê, đã xảy ra chuyện gì? Trần Dương có bị Liêu Nguyên Minh giết chết không?”
“Ta cố ý tìm người hỏi thăm rồi, dường như Liêu Nguyên Minh dùng chuyện hôn nhân với Chung Văn Phi làm điều kiện cá cược, đưa ra việc đấu một mình với Trần Dương, thua rất thảm, mất hết mặt mũi.”
“Tên này đúng là đồ ngu ngốc à? Có thuộc hạ mạnh như vậy không dùng, cứ nhất định phải tự mình ra tay?” Quý Vân Hàng khinh bỉ nói.
“Chắc cũng chỉ là muốn chứng minh bản thân trước mặt Chung Văn Phi thôi.”
“Liêu Nguyên Minh chịu thiệt lớn như vậy, Liêu gia không đối phó với Trần Dương sao?”
“Chung gia ra mặt, hai bên đã đạt thành thỏa thuận chung, hôn ước tiếp tục, Liêu gia không được phép đối phó với Trần Dương nữa.” Tô Hàn Yên nghiêm mặt nói: “Nhưng Chung Văn Phi cũng muốn phân rõ giới hạn với Trần Dương, không có khả năng có qua lại nữa.”
“Liêu gia không lo lắng Trần Dương thực sự có chuyện gì với Chung Văn Phi sao?” Đến giờ phút này Quý Vân Hàng vẫn còn thấy sự tình chưa đủ lớn.
“Ta có tìm người nghe ngóng, đúng như những gì các doanh nghiệp đã nói tối hôm qua, cô ta rất công chính vô tư, lấy đại cục làm trọng, năng lực lại xuất chúng.”
Tô Hàn Yên giải thích: “Nếu là người như vậy, cô ta không thể nào đang lúc sắp đính hôn với Liêu Nguyên Minh, lại đi lăng nhăng với người đàn ông khác được.”
“Như thế sẽ không chỉ mình cô ta mất mặt, mà còn liên lụy đến hai gia tộc, thậm chí dẫn đến việc hai gia tộc triệt để trở mặt.”
“Liêu gia tự nhiên cũng tin tưởng nhân cách của cô ta.”
“Ngươi cũng đừng có gièm pha cô ta nữa, nếu như tối hôm qua không có cô ấy giúp ngươi, thì ngươi đã chết trong hội ngân sách rồi.”
Quý Vân Hàng nghĩ một chút, đúng là như vậy, tối hôm qua Liêu Nguyên Minh thật sự muốn giết hắn, may mà có Chung Văn Phi không màng hiềm khích trước đây ra tay giúp đỡ.
“Sao hắn có thể cứu được đại tiểu thư nhà họ Chung được nhỉ?” Quý Vân Hàng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ...”
Hắn đột nhiên nhớ đến đêm hôm trước, khi hắn bảo đàn em đi điều tra tin tức. Đám côn đồ đó khi đi đối phó Trần Dương, có lẽ đã bám theo một đoạn đến đỉnh Tiểu Thang Sơn, nhìn thấy một đám người đang đánh nhau, thực lực rất mạnh, bọn chúng lo sợ bị liên lụy nên đã rút lui. Chẳng lẽ vào lúc đó, Trần Dương đã cứu được Chung Văn Phi?
Chắc chắn là vậy rồi! Hẳn là vì đám người mình phái đi theo dõi Trần Dương, nên Trần Dương mới lựa chọn đi Tiểu Thang Sơn. Nếu không phải do Quý Vân Hàng hắn thuê người, thì có lẽ Trần Dương cũng sẽ không đến? Vậy thì cũng sẽ không thể cứu được Chung Văn Phi sao?
Dựa vào! Nghĩ đến đây, Quý Vân Hàng hận không thể tự tát vào mặt mình một cái. Rõ ràng là muốn đối phó với Trần Dương, ai ngờ ngược lại lại giúp Trần Dương.
“Chẳng lẽ cái gì?” Tô Hàn Yên hỏi.
“Không... Không có gì.” Quý Vân Hàng chột dạ nói.
Chuyện hắn thuê người đối phó Trần Dương, tuyệt đối không thể để cho Tô Hàn Yên biết. Còn nữa, đám vương bát đản kia, cầm tiền rồi mà đến giờ vẫn còn chưa động thủ. Nếu như chúng nó động thủ trước khi bữa tiệc diễn ra, thì sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện phiền phức như vậy. Đều tại đám vô dụng này.
Quý Vân Hàng thầm mắng trong lòng, xem ra cần phải thuê thêm mấy người cao thủ nữa mới được.......
Sau khi tan làm, Trần Dương trên đường về nhà trọ, tiện đường đến thăm một cô nhi viện gần đó, bỏ tấm séc vào hòm quyên góp từ thiện. Lần trước nhận được tấm séc từ vệ sĩ nhà họ Chung, hắn cũng đem cho cô nhi viện này.
Đặt tấm séc xuống, hắn quay người rời đi, đi được hai ba chục mét, liền nghe phía sau có tiếng kêu lớn: “Xin chờ một chút!”
Hình như tiếng từ trong cô nhi viện vọng ra, bọn họ phát hiện ra mình rồi sao? Trần Dương nhanh chân bước đi, nhưng đối phương đuổi rất sát, đuổi đến hơn hai trăm mét, chắn ngang đường khi đèn xanh đèn đỏ bật lên.
Đây là một cô gái trẻ khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, khuôn mặt trái xoan thanh tú trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài đơn giản buộc lại, tươi tắn thoát tục. Khóe miệng còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt, trông như cô em gái nhà bên, khiến người ta không khỏi có cảm giác gần gũi.
“Anh Trần? Thật sự là anh à?” Cô gái kinh ngạc nói.
“Cô là?” Trần Dương ngược lại không ngờ đối phương sẽ biết mình.
“Hôm qua em cũng đi theo bạn tham gia tiệc tối của hội ngân sách, nhưng chắc chắn anh không để ý đến em đâu.”
Cô gái đưa tay ra: “À đúng rồi, em tên là Thẩm Quân, là nhân viên tình nguyện của cô nhi viện.”
“Chào cô!” Trần Dương đưa tay bắt: “Chắc không cần tôi giới thiệu nữa đâu nhỉ?”
“Không cần, làm việc tốt không lưu danh, anh Trần Dương.”
“Chuyện ngoài thân mà thôi.” Trần Dương không để ý phẩy tay.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Trần Dương lắc đầu, dù ở núi hợp thành cũng không có nuôi cơm, nhưng có phụ cấp.
“Em mời anh ăn.”
“Không cần đâu!” Trần Dương từ chối.
“Nhất định phải đó.” Thẩm Quân kéo Trần Dương đi.
Hướng đi có vẻ như là đến cô nhi viện, Trần Dương suy nghĩ một lát rồi quyết định đi theo cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận