Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 158: Ngươi thật đúng là ăn bám ăn quen thuộc?
Chương 158: Ngươi thật đúng là ăn bám quen rồi? Tiệc năm mới. Khách sạn Quốc tế Hương Cách Lý Lạp, trong sảnh tầng bốn. "Mọi người nâng ly, cùng nhau chúc mừng bạn học Lê Mạnh của chúng ta, giành được giải thưởng văn học Lỗ Tấn!" Hơn 20 bạn học, đều nâng ly, chúc mừng cô gái ngồi ở phía trong. Trần Dương cũng có mặt, không chỉ mình hắn mà lần này Tô Hàn Yên cũng đến. Lê Mạnh là bạn học đại học của Trần Dương, còn học cùng lớp. Với Tô Hàn Yên thì không cùng lớp, nhưng tất cả đều ở Câu lạc bộ Văn học của Đại học Hàng Thành. Lê Mạnh vốn thích sáng tác từ thời cấp ba, đến đại học thì đã có chút danh tiếng trong giới văn học. Nàng vóc dáng không cao, tầm mét rưỡi, nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối, thuộc kiểu người rất dịu dàng nho nhã. Thế nhưng văn phong lại sắc sảo, mạnh mẽ, quyết liệt, mang tính phê phán sâu sắc. Lần này giành được giải thưởng văn học Lỗ Tấn, xem như là đã làm rạng danh khoa văn học Đại học Hàng Thành, cho nên Tăng Thiếu Cừ - hội trưởng câu lạc bộ văn học trước kia, đã đứng ra tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, mời bạn học cùng tham gia. Về cơ bản thì chỉ mời những bạn đang ở Hàng Thành, nếu bạn nào ở thành phố khác muốn đến thì vẫn có thể. Tăng Thiếu Cừ biết Trần Dương đang ở Hàng Thành, đương nhiên gọi điện thoại cho hắn. Vốn Tăng học trưởng là người rất hướng ngoại, cũng thích náo nhiệt, hồi ở trường cũng hay tổ chức cho mọi người đi chơi để tìm cảm hứng. Nghe nói gia cảnh khá giả, cha là một đại gia có máu mặt trong thành phố. Trần Dương cũng không ghét kiểu người này, có người lo liệu hết mọi việc thì đương nhiên là tốt nhất rồi. "Bạn học Trần, tôi xin mời cậu một ly." Tăng Thiếu Cừ bưng ly rượu đi tới. "Cùng nhau nào." Trần Dương nâng ly đáp lại. Hai người cạn chén, Trần Dương hỏi: "Tăng bạn học có việc gì sao?" "Trần bạn học quả nhiên thông minh, là như này, một em họ tôi từ nước ngoài mới về, muốn xin vào làm ở Hối Phong, cậu có cách nào không?" "Nàng nộp hồ sơ bị từ chối à?" Trần Dương hỏi. "Vòng loại hồ sơ qua rồi, nhưng phỏng vấn thì không." Tăng Thiếu Cừ bất đắc dĩ nói. "Ra là vậy." Trần Dương đang lưỡng lự không biết có nên giúp một tay không. Dù nói là hắn bị Hối Phong đuổi việc rồi, nhưng Giang Yến Ny đang làm quản lý ở đó. Hơn nữa, hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tổng quản lý Bàng Bân chắc chắn sẽ nể mặt hắn thôi. Chỉ là, hắn lại không muốn can thiệp vào hoạt động của Hối Phong, bên họ tuyển dụng chắc chắn có nguyên tắc của mình, không đủ tiêu chuẩn thì sẽ không nhận thôi. "Hắn còn bị Hối Phong đuổi việc, giờ đang làm ở cô nhi viện, làm sao mà giúp cậu được?" Một nam sinh bên cạnh nói giọng mỉa mai. Không cần nhìn, chỉ nghe giọng thôi là Trần Dương biết đó là ai rồi. Thời đại học, Tô Hàn Yên cũng không thiếu người theo đuổi, Thiệu Hoa ở câu lạc bộ văn học cũng là một trong số đó. Chỉ là, cơ hội của Thiệu Hoa thì quá xa vời, bao nhiêu lần bày tỏ tình cảm đều bị cự tuyệt, mà căn bản không hề có ý định từ bỏ. Thế nhưng, Thiệu Hoa sao lại biết Trần Dương bị Hối Phong đuổi việc? Còn đang làm ở cô nhi viện nữa chứ? "Làm ở cô nhi viện?" Tăng Thiếu Cừ cũng sững sờ, nghi hoặc nhìn Trần Dương. Những bạn học còn lại cũng nhìn theo, không ít người mang ánh mắt khinh thường. Mọi người đều còn trẻ cả, tụ tập lại thì vẫn có tâm lý hơn thua. Ai làm không tốt thì ngại đến. Mà ai thật sự chịu đến thì cơ bản đều làm ăn khá giả, không ít người đeo vàng bạc, lái xe sang. Trần Dương thì ngược lại, ăn mặc tương đối giản dị, lại còn lái chiếc xe cũ nát kia. Hôm nay đến đây, ăn mặc giản dị, lại có Tô Hàn Yên, Lê Mạnh đi cùng. Nhưng mà ai cũng biết Tô Hàn Yên gia cảnh giàu có, đó là nàng đang kín đáo đấy thôi. Còn Lê Mạnh thì giờ đã là nhà văn lớn, có danh tiếng rồi, sống giản dị cũng không có gì quan trọng. Trần Dương thì vừa không có danh tiếng gì, còn ly hôn, lại còn kín đáo như vậy, khả năng cao là làm ăn không ra gì thật rồi. "Cô nhi viện tốt mà." Trần Dương lười giải thích. "Vậy cái này..." Tăng Thiếu Cừ lưỡng lự: "Vậy cậu còn giúp được không?" "Nếu hắn giúp được thì đã sớm đồng ý với cậu rồi." Thiệu Hoa nói tiếp: "Cậu chi bằng tìm tôi, cha tôi có một người bạn ở Cự Đỉnh, tuy là Cự Đỉnh không bằng Hối Phong, nhưng ở Hàng Thành này cũng là công ty quỹ đầu tư có tiếng đấy." "Thật sự có thể vào Cự Đỉnh sao?" Tăng Thiếu Cừ bước đến hỏi. "Chắc chắn như đinh đóng cột!" Thiệu Hoa vỗ ngực nói. "Được, tôi kính cậu ba chén, không, ba bình luôn." Tăng Thiếu Cừ cầm lấy bình rượu. "Cạn!" Trần Dương định rời đi thì Lê Mạnh đi tới, tay cầm ly rượu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu còn sáng tác không?" "Lâu lắm không viết." Trần Dương trả lời. "Vậy tiếc thật." Lê Mạnh cảm thán: "Lần đầu tiên đọc văn của cậu, tôi đã cảm thấy rất xúc động rồi, văn phong tinh tế tỉ mỉ, cách phân tích tình người còn hơn tôi nhiều." "Thật ra lúc tôi đoạt giải tiểu thuyết kia, cũng có tham khảo cách viết của cậu đấy." "Vậy sao? Đó là vinh hạnh của tôi." Trần Dương cười nói. "Nếu cậu tiếp tục kiên trì thì thành tựu chắc chắn hơn tôi." Lê Mạnh nghiêm túc nói. "Có đôi khi, tôi cũng muốn làm nhà văn cho xong, đáng tiếc là..." Vẻ mặt Trần Dương có chút phức tạp. Là người thừa kế của nhà họ Trần, một trong chín đại gia tộc lớn nhất Yến Kinh, việc Trần Dương có thể chọn một trường đại học bình thường, chọn một ngành mình thích, cũng là nhờ vào thiên phú trác tuyệt của hắn. Như mấy người anh trai của hắn, cuộc sống đã được sắp xếp đâu vào đấy, chỉ việc đi theo con đường mà gia tộc đã vạch ra. Trần Dương có thiên phú võ thuật xuất chúng, đó là phúc khí của hắn, nhưng cũng là một loại xiềng xích. Vì có thiên phú tốt mà hắn mới bị sắp xếp thông gia với nhà Nam Cung. Nam Cung Vân Khanh lại lớn hơn Trần Dương, chỉ nhỏ hơn anh cả của hắn một chút. Thật ra thì Nam Cung Vân Khanh đáng lẽ phải đính hôn với anh cả của hắn là Trần Tượng Định mới đúng. Nhưng nhà Nam Cung lại không vừa mắt Trần Tượng, dù cho Trần Tượng có thiên phú hơn phần lớn người bình thường đi chăng nữa, thì cũng không được chọn. Nhưng Trần Dương lại biết mình thích văn học, nhưng không thể đi theo con đường này được, coi như trong nhà gần như là không cho phép. Chỉ có thể theo đuổi đam mê của mình từng bước một. "Trong nhà không ủng hộ sao?" Lê Mạnh hỏi. "Cũng có thể xem là vậy." "Ra xã hội rồi thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hiện thực tàn khốc thôi." Lê Mạnh cảm khái một câu, sau đó vào trong túi xách của mình, lấy ra một quyển sách, đưa cho Trần Dương. Tên sách là: « Đường thẳng song song điểm tụ ». Đúng là một cái tên sách kỳ lạ. "Đây là quyển sách mà cậu đoạt giải sao?" Trần Dương hỏi. "Không phải." Lê Mạnh lắc đầu: "Nhưng tôi thấy quyển này viết tốt nhất, tặng cho cậu." "Cảm ơn!" Trần Dương khách sáo đáp một tiếng, mở sách ra xem, ngoài chữ ký của nàng ra thì còn có một tấm séc đi kèm. Số tiền không nhiều, chỉ có 100.000! Không, so với rất nhiều người mà nói thì 100.000 là rất nhiều rồi. Chỉ là đối với Trần Dương với giá trị bản thân hiện tại thì 100.000 thật sự là quá ít. Hay là hiện giờ hắn căn bản không để ý chuyện tiền bạc nữa. "Tác phẩm đoạt giải của tôi đã tham khảo của cậu rất nhiều, coi như số tiền nhuận bút này là một phần của cậu." Lê Mạnh cười nói. "Sách tôi nhận, tiền nhuận bút thì cậu cứ giữ đi." Trần Dương trả lời. "Cầm lấy đi." Lê Mạnh nhét mạnh vào tay Trần Dương. "Thôi được!" Trần Dương nghĩ một chút rồi không từ chối nữa. Hắn biết Lê Mạnh tuy ngày thường kín đáo, nhưng gia cảnh tốt, không để ý mấy đồng tiền nhuận bút này. Đến lúc đó cứ lấy danh nghĩa của nàng mà quyên cho cô nhi viện là được. "Tôi nói cậu, còn mặt dày mà đi nhận tiền của tác giả Lê à?" Thiệu Hoa cười lớn. "Đi nhận tiền của phụ nữ, thật là không có tiền đồ." "Xem ra ăn bám quen rồi, trước kia không hiểu sao Tô tiểu thư lại coi trọng hắn?" Bảy tám bạn học đều ồn ào, tất cả đều đang cười nhạo Trần Dương. Trần Dương nhìn về phía Lê Mạnh, Lê Mạnh cúi đầu, để lộ một tia áy náy. Hắn lập tức hiểu ra, là bọn họ cấu kết lại để gài bẫy hắn đây mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận