Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 111: Việc này cùng Trần Dương không quan hệ

Chương 111: Việc này cùng Trần Dương không quan hệ
“Muội muội, nghe mẹ nói này, hôm qua muội đi tìm Trần Dương xin lỗi sao? Hắn tha thứ cho muội rồi à?” Hôm sau buổi chiều, Tô Văn Dũng đi vào thư phòng của em gái Tô Hàn Yên, hiếu kỳ hỏi.
“Hắn chính là một tên đại lừa gạt, lòng dạ hẹp hòi, ta còn muốn xin lỗi hắn sao?” Tô Hàn Yên lạnh lùng nói.
“Ta nhớ lòng dạ hắn luôn rộng lượng, lâu như vậy rồi, cũng không nhằm vào chúng ta mà.” Tô Văn Dũng xòe tay ra: “Việc tập đoàn Tô Thị bị dừng đầu tư, là vì tự ta lấy tiền vốn lưu động của công ty đi cho vay lãi.”
“Việc hắn đến tiếp quản công ty, cũng là vì Quý Vân Hàng lén lút đem các hạng mục tốt bán tháo.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, công ty có thể sẽ đứng trước phá sản, hắn đến tiếp quản, là để công ty hồi sinh.”
“Ta và Quý Vân Hàng gây ra bao nhiêu chuyện tổn hại, Trần Dương cũng không bắt chúng ta.”
“Ta cảm thấy lòng dạ hắn đã đủ rộng lượng, người bình thường đã sớm khiến Tô gia gà chó không yên rồi.”
“Hắn phái người đến quấy rối hôn lễ, bắt Quý Vân Hàng ngay tại chỗ, đó chẳng phải trả thù sao?” Tô Hàn Yên chất vấn.
“Muội muội… Việc bắt Quý Vân Hàng đi, không phải Trần Dương chỉ điểm, mà là… Là ta!” Tô Văn Dũng yếu ớt trả lời.
“Là anh?” Tô Hàn Yên lắc đầu, hoàn toàn không tin: “Anh làm gì có loại đầu óc đó, là vì che chở Trần Dương nên mới nói thế đúng không?”
“Em nói thế này ca không thích nghe đâu nha, cái gì gọi là ta không có loại đầu óc đó?” Tô Văn Dũng tức giận nói: “Thật ra thì, ta đã sớm phát hiện mục đích Quý Vân Hàng tiếp cận em không tốt đẹp, vẫn luôn đề phòng hắn.”
“Ví dụ như chuyện giết Nhậm Hán Cường diệt khẩu, Quý Vân Hàng giới thiệu với ta một tên đầu đường, hắn nói chỉ quen biết qua loa.”
“Kỳ thật ta biết hắn muốn giết chết Nhậm Hán Cường, sao ta có thể để hắn toại nguyện? Nhậm Hán Cường chết thật, điều tra ra, ta giới thiệu người cũng sẽ liên lụy.”
“Cho nên, ta cùng đại ca đầu đường kia diễn một màn kịch, làm bộ như Nhậm Hán Cường bị giết chết, thật ra thì căn bản không chết, chỉ là cho Nhậm Hán Cường vào tù một chuyến thôi.”
“Thật là anh phái người báo cảnh sát bắt Nhậm Hán Cường?” Tô Hàn Yên nheo mắt.
“Đúng là ta!”
“Vì sao anh lại làm thế?”
“Chuyện này… Ta là anh trai, không thể trơ mắt nhìn em đi vào đường cùng, tiếp tục qua lại với Quý Vân Hàng, sớm muộn gì em cũng bị hắn hại thôi.”
Tô Văn Dũng trầm giọng nói: “Nhậm Hán Cường chính là ví dụ điển hình, hắn còn là biểu thúc của Quý Vân Hàng.”
“Vì bảo vệ Quý Vân Hàng, Nhậm Hán Cường một mình gánh hết trách nhiệm.”
“Đã như thế, Quý Vân Hàng còn muốn giết người diệt khẩu, em xem hắn độc ác đến mức nào.”
“Thật sự là vậy sao?” Tô Hàn Yên nhìn chằm chằm vào mắt đại ca, từ ánh mắt hắn, không thấy dấu hiệu nói dối. Nói cách khác, hôm qua là do đại ca làm, hoàn toàn không liên quan đến Trần Dương. Thế mà nàng lại trách lầm Trần Dương một lần nữa. Tô Hàn Yên chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, còn có, đáy lòng trống rỗng, như bị khoét một lỗ vậy. Nàng tê liệt ngồi trên ghế, cả người mất hết tinh thần.
Vì Trần Dương thật không biết chuyện gì đã xảy ra hôm qua, hắn hoàn toàn không quan tâm đến hôn lễ của nàng và Quý Vân Hàng. Lâu như vậy, Trần Dương không hề trả thù Tô gia, điều này nói lên điều gì? Chẳng lẽ là Trần Dương tâm ngực rộng lớn? Trần Dương khoan hồng độ lượng sao? Không, là Trần Dương đã cạn tình, đối với Tô Hàn Yên nàng đã cạn tình.
Nếu Trần Dương trả thù Tô gia, chứng tỏ hắn vẫn còn quan tâm tình cảm này, vẫn chưa bỏ xuống được Tô Hàn Yên. Đằng này không hề trả thù, hoàn toàn không đoái hoài, chứng tỏ Trần Dương đã bước ra khỏi đoạn tình cảm đó, đã buông tay. Quản cô có bạn trai hay kết hôn sinh con, người ta cũng chẳng thèm bận tâm, đã là hai đường thẳng song song, không thể nào gặp lại nhau.
Đây là phân rõ ranh giới hoàn toàn, điều tổn thương người nhất không phải trả thù, mà là làm ngơ, là lãng quên, là lạnh nhạt…
“Ô ô…” Tô Hàn Yên đột nhiên cuộn mình trên ghế, khóc lớn lên. Nàng luôn nghĩ mình đủ mạnh mẽ, từ khi đi sai một bước kia, nàng đã cảm thấy có thể đối mặt với mọi vấn đề, nhưng cuối cùng mới phát hiện mình mới là người không buông được. Thua thiệt đêm qua nàng còn đến náo, trong mắt Trần Dương, chẳng phải nàng đã biến thành tôm tép nhãi nhép rồi sao?
“Hàn Yên, vẫn còn kịp hóa giải hiểu lầm, lát nữa phân bộ Hối Phong Hàng Thành sẽ tổ chức họp báo.” Tô Văn Dũng nghiêm mặt nói: “Em hãy đến tuyên bố ngay tại đó, giúp bọn họ làm rõ, nói báo cáo điều tra nghiên cứu kia là do Quý Vân Hàng làm giả.”
“Còn anh sẽ đến công ty, tiêu hủy toàn bộ tài liệu năm năm trước.” Hôm qua, anh ta đã dặn dò Tô Hàn Yên nếu gặp Trần Dương, hãy nhắc Quý Vân Hàng định nhằm vào Hối Phong. Nếu Quý Vân Hàng thật sự nhằm vào Hối Phong, muốn kéo Trần Dương xuống nước, Tô Hàn Yên có thể giúp một tay làm sáng tỏ. Chẳng phải có thể vãn hồi một chút mối quan hệ căng thẳng sao? Có điều, dường như em gái không nói chuyện này.
Mà lại, cũng không ngờ Quý Vân Hàng lại ra tay nhanh như vậy, bị bắt vào rồi, vẫn nhanh chóng đưa chứng cứ cho giới truyền thông. Có điều việc Quý Vân Hàng làm thế này, ngoài việc kéo Trần Dương xuống nước ra, hình như cũng chẳng có lợi lộc gì. Nên ngồi tù thì vẫn phải ngồi tù thôi.
Việc Quý Vân Hàng nên làm, là mang theo chứng cứ đến uy hiếp Trần Dương và Tô Văn Dũng, để họ đừng truy cứu đến cùng. Bây giờ Tô Văn Dũng cũng thấy nghi hoặc, nhưng dù sao cũng phải tìm cách giải quyết vấn đề, lần này phải giúp Trần Dương.
Hai bản báo cáo đánh giá khác nhau, nếu bản của Hối Phong là thật, vậy bản của tập đoàn Tô Thị phải thành giả. Vì năm năm trước, người kiểm soát công ty là Tô Hàn Yên, chỉ có cô rõ nhất tình hình công ty. Cô nói báo cáo của Quý Vân Hàng là giả, Quý Vân Hàng cũng chẳng có cách nào. Muốn điều tra lại tình hình của Tô Thị năm năm trước, ta tiêu hủy toàn bộ tài liệu năm năm trước, thì có ai mà điều tra được chứ?
Tô Hàn Yên vẫn còn khóc nức nở, hoàn toàn không nói gì. Giờ phút này cô không muốn gặp Trần Dương, cũng không có mặt mũi nào đi gặp cả.
“Hàn Yên, đừng cố chấp nữa, đây là cơ hội cuối cùng của em đó.” Tô Văn Dũng lớn tiếng nói: “Giúp Trần Dương, dù hai người không quay lại, nhưng ít ra em không có nợ hắn nhiều đến vậy, có gặp lại cũng có lúc chia xa, về sau cũng không phải nặng lòng.”
“Em cứ như vậy, giấu mọi chuyện trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ sinh bệnh.”
“Không được phép đi.” Giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài vọng vào, là Sở Quý Hoa, mẹ của Quý Vân Hàng. Bà ta dẫn theo hai vệ sĩ áo đen đi tới, ánh mắt hằn học nhìn anh em Tô Văn Dũng: “Bọn chó má gian huynh muội các người, hại con tôi thảm hại như thế, còn muốn giúp Trần Dương sao? Có người hèn hạ như các người sao?”
“Ai dám bước ra khỏi căn phòng này nửa bước, ta sẽ cho người đánh gãy chân của các người.”
Vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ áo đen chắn kín cửa ra vào.
“Đây là nhà tôi, các người dám làm càn?” Tô Văn Dũng xông tới chỗ một vệ sĩ áo đen.
“Phanh!” Vệ sĩ kia phản đòn, sức mạnh khủng khiếp hất Tô Văn Dũng ngã nhào ra đất, bả vai hình như cũng mất cảm giác. Chắc chắn đây là cao thủ. Sở Quý Hoa đắc ý cười lạnh: “Ta nói cho các người biết, nếu các người không giúp con ta giảm án, đừng hòng ai sống yên ổn.”
“Chuyện này… Bà thông gia à, Vân Hàng ra nông nỗi này, chúng ta cũng rất khó chịu, cũng đang tìm cách đây mà.” Tô Phụ Tô Siêu Đình chạy tới, ỉu xìu khuyên nhủ.
“Câm miệng, ai là bà thông gia của ông?” Sở Quý Hoa khinh bỉ nói: “Có cha mà không biết dạy con, chỉ có loại Thượng Bất Chính như ông mới dạy dỗ ra một đứa con trai vong ân phụ nghĩa, còn thêm một đứa con gái hồ ly tinh nữa.”
“Là con trai của bà chạy đến quyến rũ con gái tôi, khiến con gái tôi bỏ con, ly hôn, mới ra nông nỗi này đấy.” Tô Mẫu chạy ra, bất mãn đáp trả: “Bà tưởng con bà thì hay ho gì chắc?”
“Con gái bà có chồng có con, nó không đồng ý thì con trai của ta đào góc tường thế nào được? Nói cho cùng, con gái của bà đê tiện!”
“Mới thấp hèn!” Hai bà cụ cộng lại hơn trăm tuổi lập tức cãi nhau ầm ĩ.
“Đủ rồi, tất cả là lỗi của tôi, tôi đi chết không được sao?” Tô Hàn Yên đột nhiên đứng dậy, gào thét một câu, sau đó lao đầu vào vách tường bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận