Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 72: Đây chính là tự chọn bên trong nam nhân?
Chương 72: Đây chính là người đàn ông mình chọn? Tô Văn Dũng lùi ra sau hai bước, vẫn chưa hết giận, lỗ mũi phì phò lửa giận, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Vân Hàng. Hắn thật muốn đập ch·ế·t tên này, thậm chí ước gì hắn chưa từng xuất hiện. Hắn sắp có con, các loại đứa b·é được sinh ra, Trần Dương nhất định sẽ mang đứa b·é về nhận tổ quy tông. Mặc kệ trước đây có mâu thuẫn gì, sau khi đứa bé sinh ra, Trần Dương không được tiếp nhận, nhưng chắc chắn đứa b·é sẽ được tiếp nhận. Tô Hàn Yên nhìn dáng vẻ của anh trai, nàng hiện tại có chút hối hận. Lúc đầu nàng không muốn nói đến chuyện này, không muốn dây dưa gì với Trần Dương nữa, nhưng Quý Vân Hàng đột nhiên làm ra chuyện này, anh trai chắc chắn sẽ hỏi đến. Mấy năm nay, những người gặp nàng đều khen nàng là kỳ tài thương nghiệp, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, đã phát triển giá trị thị trường của tập đoàn Tô Thị lên gấp nhiều lần. Từ tổng giá trị ban đầu chỉ có 100 triệu, gần như phá sản, nay đã phát triển vượt qua mười mấy tỷ, sắp niêm yết trên sàn chứng khoán. Mặc dù có đầu tư của Hối Phong, nhưng có thể khiến Hối Phong đầu tư, đây cũng là bản lĩnh. Có năng lực, công ty có triển vọng phát triển thì mới được Hối Phong chú ý, đó là bản lĩnh. Ai mà không khen vài câu? Nhưng cuối cùng, Tô Hàn Yên phát hiện không phải do năng lực của mình. Thật trớ trêu! Càng trớ trêu hơn là, nàng cố gắng vực dậy công ty, sau đó anh trai và người đàn ông anh thích lại âm thầm chuyển đi các dự án kiếm tiền của công ty. Tô Hàn Yên nhìn thoáng qua anh trai, thật ra nàng đã không còn thất vọng về anh trai. Vì nàng đã sớm thất vọng cực độ rồi. Nàng nhìn về phía Quý Vân Hàng, trong lòng cười khổ: Đây chính là người đàn ông mình đã chọn? Đây chính là người có thể giúp mình? Cái này không chỉ không giúp gì mà còn gây cản trở. Trần Dương có lẽ không còn hữu dụng trong mắt nàng, nhưng xưa nay không can thiệp, cũng không nói bỏ cái gì. Khi nàng gặp khó khăn, cũng chỉ sẽ an ủi nàng, động viên nàng. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là một bước sai, rồi từng bước sai. "Cái tên Trần Dương kia có lai lịch lớn như vậy, còn ăn cơm chùa nhà Tô gia ta năm năm, đáng ghét." Tô Văn Dũng mắng. "Tiền ta cho hắn, hắn không hề tiêu một xu, đều ở trong thẻ này." Tô Hàn Yên lấy ra thẻ ngân hàng, đặt lên bàn. "Không tiêu một xu?" Tô Văn Dũng ngớ ra. "Các người về đi, ta muốn yên tĩnh một mình." Tô Hàn Yên khoát tay, nàng thật sự rất mệt, lòng đặc biệt mệt. "Hàn Yên, ngược lại ta có một biện pháp, có thể khiến Hối Phong tiếp tục đầu tư cho tập đoàn Tô Thị." Quý Vân Hàng ôm mặt đang sưng đỏ nói: "Nếu Trần Dương là con cháu của ông lớn phía sau Hối Phong, việc bọn họ rót vốn đầu tư vào tập đoàn Tô Thị lúc trước đều là sai quy tắc." "Đây là biển thủ công quỹ của công ty, nếu như chuyện này bị vạch trần, danh tiếng của Hối Phong sẽ bị tổn thất nặng nề." "Cút, cút ra ngoài!" Tô Hàn Yên không nhịn được nữa, chỉ tay ra cửa mắng ầm lên. Tô Văn Dũng và Quý Vân Hàng xám xịt chạy ra khỏi phòng làm việc, sợ Tô Hàn Yên bị đau tim tại chỗ. Ra ngoài, Tô Văn Dũng không chút suy nghĩ, giật lấy bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trong tay Quý Vân Hàng, xoẹt xoẹt vài nét liền ký tên. 20% cổ phần, không cần thì phí. Quý Vân Hàng trong lòng cũng may mắn, may mà hắn đã sớm chuẩn bị, bởi vì dạo gần đây hắn đến nhà họ Tô khá nhiều lần, thương lượng chuyện tổ chức hôn lễ. Hắn cũng cảm thấy ánh mắt của Tô Văn Dũng nhìn hắn không được thích hợp, còn có hai người trong nhóm xử lý các thành viên bộ phận cũng có thái độ không thích hợp. Quý Vân Hàng lúc này mới sớm có chuẩn bị, nếu không hắn đã bị Tô Hàn Yên từ hôn và đuổi ra khỏi tập đoàn Tô Thị. Tuy bị Tô Hàn Yên phát hiện nói dối, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng ít nhất Tô Hàn Yên hiện tại không có đề nghị l·y h·ôn. "Quý Vân Hàng, chuyện vừa rồi anh nói có tác dụng thật sao?" Tô Văn Dũng ngược lại không còn đ·á·n·h Quý Vân Hàng nữa. "Đây có lẽ là biện pháp duy nhất cứu vãn tập đoàn Tô Thị." Quý Vân Hàng nghiêm mặt nói: "Coi như tập đoàn Tô Thị hiện tại đã cắt bỏ không ít dự án, coi như bình xét cấp bậc đạt yêu cầu của Hối Phong, nhưng hiện tại Trần Dương là phó tổng bộ Hàng Thành của Hối Phong, liệu hắn sẽ đầu tư vào tập đoàn Tô Thị sao?" "Còn có Quỹ Hỗ trợ Doanh nghiệp Vừa và Nhỏ của Hàng Thành, ai cũng nói Chung Văn Phi công bằng công chính, nhưng rõ ràng cô ta là người của Trần Dương." "Nghe nói cô ta đã hứa với nhà họ Liêu là không còn tiếp xúc với Trần Dương nữa, nhưng lần trước ở tiệc tối của Hối Phong, Chung Văn Phi vẫn cười nói với Trần Dương." "Ừ, vậy đi tìm Trần Dương?" Tô Văn Dũng hỏi. "Đi thôi." "Anh đi đi, tôi không đi." Tô Văn Dũng rụt cổ, hắn còn nhớ rõ lần trước bị Trần Dương đ·á·n·h một trận, giờ mặt vẫn còn cảm thấy đau. "Vì tập đoàn Tô Thị, cùng đi đi, lẽ nào Trần Dương còn có thể g·i·ết chúng ta chắc?" "Thôi được." Lúc này cửa phòng làm việc mở ra, Tô Hàn Yên xuất hiện sau lưng hai người, mặt mày tái mét. Hai người giật nảy mình, giả vờ như không có gì xảy ra, định chuồn đi lần nữa. "Tôi nói cho các người biết, nếu phát hiện các người đi tìm Trần Dương, đừng trách tôi trở mặt." Tô Hàn Yên quả quyết nói. "Biết rồi, bọn tôi nhất định sẽ không đi tìm." Hai người đồng thanh t·r·ả lời. Vào trong thang máy, Tô Văn Dũng khổ sở nói: "Em gái tôi không đồng ý mà, tính của nó anh không phải không biết, thật có được tiền, đoán chừng nó cũng không cần, sẽ còn trở mặt với chúng ta." "Cái này đâu phải cướp đoạt, mà là mượn." Quý Vân Hàng nghiêm mặt nói: "Không đúng, nói cụ thể hơn, là để Hối Phong rót vốn đầu tư, đến lúc đó tập đoàn Tô Thị phát triển, không những hoàn trả đủ mà còn chia lợi nhuận hoa hồng." "Đi thôi, chúng ta đến công ty tìm hắn, trong công ty, tôi không tin hắn dám ra tay ở đó." "Ừm." Văn phòng của phó tổng quản lý bộ phận Hàng Thành của Hối Phong. Trần Dương nhìn Quý Vân Hàng và Tô Văn Dũng trình bày ý định, đều bật cười: "Hai tên phế vật mà cũng đi chung với nhau, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, câu này không sai tí nào." "Mày mới......" Quý Vân Hàng nói đến miệng, nhưng nghĩ đến hôm nay là đến vay tiền, hắn đành nhịn không mắng, mà chuyển sang giải thích đạo lý: "Cái này không chỉ vì tốt cho tập đoàn Tô Thị, mà còn vì tốt cho Hối Phong nữa." "Nếu tập đoàn Tô Thị phá sản thật, 800 triệu mà Hối Phong đầu tư vào Tô Thị trước đây cũng đổ xuống sông xuống biển." "Cậu nghĩ tôi quan tâm đến 800 triệu đó chắc? Nếu sớm biết số tiền đó sẽ bị các người làm loạn như vậy, tôi thà vứt xuống sông còn hơn." Trần Dương khinh bỉ nói. "800 triệu anh không quan tâm, vậy danh tiếng của Hối Phong thì sao?" Quý Vân Hàng nhấn mạnh: "Lúc trước xếp hạng của tập đoàn Tô Thị không đạt yêu cầu đầu tư của Hối Phong." "Có người của các người đã gian lận điều tra nghiên cứu xếp hạng, tham ô công quỹ sử dụng cho mục đích cá nhân, hai chuyện này mà bị bại lộ, danh tiếng của Hối Phong sẽ bị tổn hại, danh tiếng này đâu phải thứ có thể cân đo bằng tiền." "Cho nên, tiếp tục đầu tư cho tập đoàn Tô Thị là đôi bên cùng có lợi." "Bọn tôi không cần nhiều, 300 triệu là đủ." "Ha ha ha..." Trần Dương cười ha hả: "Biết cái gì gọi là lấy oán báo ân không? Các người đấy." "Một kẻ tham ô công quỹ của công ty đi vay tiền, một kẻ bán rẻ các dự án công ty để tư lợi." "Thế mà còn không biết xấu hổ chạy đến đây đòi tiền? Các người có phải bị tiền làm cho phát điên rồi không?" "Mày...... Sao mày biết?" Quý Vân Hàng và Tô Văn Dũng đều kinh ngạc. "Chút trò vặt này của các người, thật coi là cao minh lắm sao?" Trần Dương lắc đầu, mặt đầy vẻ khinh thị: "Giờ thì cút đi, ta thật không muốn ra tay đ·á·n·h những loại phế vật như các người." "Trần Dương, anh biết thì sao chứ? Nếu bây giờ anh không đưa tiền, vậy chúng ta sẽ cá c·h·ế·t lưới rách." "Vậy cậu nghĩ tôi quan tâm danh dự của Hối Phong chắc?" Trần Dương cười. "Tôi biết ngoài miệng anh sẽ nói không quan tâm, nhưng trong lòng anh nghĩ gì ai mà biết được?" Quý Vân Hàng cười lạnh. "Anh cứ vạch trần đi, tôi còn kính anh là người đàn ông bản lĩnh." Trần Dương giễu cợt nói: "Không dám vạch trần, thì là kẻ hèn nhát." "Mày...... Mày chờ đấy cho tao." Quý Vân Hàng quay người định đi. "Văn phòng của tôi mà là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi chắc?" "Mày dám ở đây ra tay với chúng ta à?" "Có ai không, lôi hai tên này ra ngoài cho ta." "Vâng!" Lệ Vạn Bằng từ bên ngoài đi vào, túm lấy Quý Vân Hàng và Tô Văn Dũng, như ném rác rưởi kéo ra ngoài. "Trần Dương, nhất định tôi sẽ kiện anh, nhất định sẽ vạch trần anh." Từ xa vẫn còn vang vọng tiếng kêu không cam lòng của Quý Vân Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận