Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 123: Bành Anh dự định
Chương 123: Bành Anh dự định
"Sư phụ......" Trong bệnh viện, Tô Lăng Vi thấy sư phụ Bành Anh sắc mặt vẫn không có chút huyết sắc nào, mặt mũi đầy nếp nhăn, nàng lập tức khóc lên. Trước kia sư phụ tuy cũng tóc bạc, nhưng trên mặt không có nhiều nếp nhăn như vậy, bất kể là thần sắc hay khí tức, đều hoàn toàn thu liễm. Hiện tại khí tức không chỉ tiết ra ngoài, còn lúc mạnh lúc yếu. Mới mấy ngày không gặp, giống như già đi mười tuổi, tựa như nửa chân đã bước vào quan tài. Tô Lăng Vi hiện tại đã biết sư phụ giấu diếm mình. Bởi vì sư phụ không phải mới nhận nàng làm đồ đệ rồi mới vào Tô gia. Mà là trước đó đã bị đại bá Tô Trung Tín kéo vào, trở thành người bảo vệ Tô gia, sau khi đến Tô gia, mới nhìn trúng tư chất của Tô Lăng Vi. Nói cách khác, Bành Anh trên thực tế là do đại bá giúp đỡ, cũng giúp đại bá giải quyết không ít phiền phức. Đại bá cung cấp cho sư phụ Bành Anh dược liệu và tiền bạc, hai bên lợi dụng nhau, cùng nhau thành tựu. Ngoài mặt, có phụ thân Tô Trung Lâm đứng ra giúp đỡ trên bạch đạo, ít ai dám gây sự. Nếu vẫn có người dám chọc, liền dùng thực lực của Bành Anh ngấm ngầm giải quyết địch nhân. Một sáng một tối, phối hợp ăn ý, cuối cùng tạo nên Phỉ Trì tập đoàn với tài sản trăm tỷ như hiện nay.
Bị sư phụ giấu giếm như vậy, theo lý thuyết Tô Lăng Vi sẽ hận sư phụ mình, nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, tuy nói là đồ đệ, nhưng sư phụ đối đãi với nàng như cháu gái ruột. Dù có giấu giếm, nàng cũng sẽ không so đo, hiện tại cũng không còn quan trọng.
“Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì?” Bành Anh gượng cười: “Ta còn chưa có chết mà?”
“Sư phụ......”
“Đừng khóc, kỳ thật ta sớm biết sẽ có một ngày như vậy, làm chuyện xấu, chung quy có báo ứng thôi.” Bành Anh giải thích: “Nhưng ta làm đúng nhất là thu ngươi làm đồ đệ, sau đó không để ngươi tham gia vào bất cứ chuyện gì của đại bá con.”
“Sư phụ trước đó ngăn cản con đến Nhậm chức ở Hàng Thành, chính là không muốn để con tham dự?” Tô Lăng Vi hỏi.
“Ừm.” Bành Anh gật đầu: “Để không cho con tham dự, ta bảo đại bá con phái Tô Hạo tới, con đi theo đúng quy trình tìm Phan Phượng Nhi.”
“Nếu như bên con không được, thì để Tô Hạo âm thầm chỉnh đốn lại Phan gia.”
“Thật không ngờ phía sau Phan gia lại cất giấu một hung thần như vậy.”
Nghĩ đến Trần Dương, Bành Anh vẫn còn sợ hãi. Để hắn buông lỏng cảnh giác, để tiêu hao chân nguyên của hắn, không tiếc dùng mấy chục vết thương trên thân để đổi. Không chỉ có bụng dạ sâu, còn tàn nhẫn với chính mình. Đòn cuối cùng, Trần Dương chính là một chiêu chơi liều, hoặc ngươi chết hoặc ta sống. Kỳ thật điều khiến hắn khiếp sợ là sát khí đáng sợ trong mảnh đồng tàn kia. Lúc trước hắn chỉ vừa chạm vào, sát khí đã xông thẳng vào thức hải, khiến tâm thần hắn đại loạn, chân nguyên trong cơ thể tán loạn, trong nháy mắt trọng thương. Về sau không dám đụng vào nữa, Trần Dương lại có thể hấp thu sát khí từ mảnh đồng đó, dung nhập vào trong chân nguyên. Điều này đòi hỏi một tâm tính cùng ý chí lực cứng cỏi đến mức nào? Nếu Trần Dương không bị bóp chết từ trong trứng nước, sau này tiền đồ vô lượng.
"Sư phụ, con......con cá cược thua hắn rồi." Tô Lăng Vi yếu ớt trả lời.
“Cá cược thế nào?”
"Là như vậy......" Tô Lăng Vi kể lại chuyện đã xảy ra.
Bành Anh trầm tư, một lúc sau, hắn mới trả lời: "Vậy thì con hãy thực hiện đúng lời hứa."
“Bành Tiền bối không thể.” Tô Trung Lâm vội lên tiếng ngăn cản: "Con gái Tô Trung Lâm ta, sao có thể cho người khác làm tỳ nữ?"
“Ta vốn muốn cho Lăng Vi bái nhập môn hạ Trần Dương, còn đang lo không tìm được lý do, hiện tại thì có rồi." Bành Anh giải thích: “Hiện tại ta đã phế, không thể hộ pháp rèn luyện xương cốt cho Lăng Vi được nữa."
“Tô gia tuy vẫn còn một đại tông sư, nhưng ngày thường hắn với ta không hợp, dù ngoài mặt hắn đồng ý giúp Lăng Vi hộ pháp, trong tối chắc chắn sẽ giở trò quỷ.”
“Lăng Vi có thể thuận lợi đột phá lên tông sư hay không vẫn là một ẩn số.”
“Nhưng Trần Dương có thể giúp con bé hộ pháp, hắn còn có chiêu cách không khống vật nghịch thiên, ta chính là bị chiêu này đánh bại.”
“Lăng Vi qua đó, nếu có thể học được chiêu này từ Trần Dương, đối với nó mà nói, chính là cơ duyên lớn.”
“Cái này......” Tô Trung Lâm rơi vào xoắn xuýt.
Thật ra trước đây, ông cũng không đồng ý cho con gái đi theo Bành Anh học kiếm, không muốn một đứa con gái suốt ngày chém chém giết giết. Sau này kết hôn sinh con, giúp chồng dạy con mới là việc nó nên làm. Bất quá, vì con gái còn nhỏ, cảm thấy học chút kiếm cũng rèn luyện thân thể, nên ông miễn cưỡng đồng ý. Thật không ngờ con gái tư chất lại quá tốt, 15 tuổi nhập nhị phẩm, 20 tuổi nhập nhất phẩm, 24 tuổi đã đạt đến nhất phẩm đỉnh phong. Đó là còn phải lo việc học, ở trường, Tô Lăng Vi hàng năm đều nằm trong Top 10 của khối. Bởi vì lúc trước Tô Trung Lâm từng dặn dò, không được bỏ bê việc học. Theo như lời Bành Tiền Bối, nếu Tô Lăng Vi không phải lo chuyện học, chuyên tâm luyện kiếm, ít nhất đã đạt tới nhất phẩm đỉnh phong sớm hơn hai năm. Bây giờ chắc chắn đã là tông sư.
“Trung Lâm, có một câu ta không biết có nên nói hay không.” Bành Anh hỏi.
“Bành tiền bối cứ nói đừng ngại.”
“Anh trai con sẽ không dễ dàng từ bỏ Phỉ Trì tập đoàn đâu, nhất là bây giờ đang trong cảnh khốn khó, giá thị trường giảm mạnh.”
Bành Anh nghiêm mặt nói: “Hiện tại phiên đấu giá thiệt hại lớn, anh ta sẽ nghĩ đến chuyện thay xà đổi cột, bề ngoài bán cho người khác, nhưng thật ra vẫn khống chế cổ phần ở phía sau, chỉ là đổi một ông chủ khác mà thôi.”
“Con không muốn phân rõ ranh giới thì cũng không xong, đồng nghiệp của con không ít người có quan hệ với anh trai con.”
“Bọn họ không nỡ lợi ích lớn Tô Trung Tín mang đến, không thể cùng con phân rõ ranh giới được.”
“Bọn họ xảy ra chuyện, con vẫn sẽ bị liên lụy.”
“Cái này......” Tô Trung Lâm muốn phản bác, nhưng suy nghĩ kỹ thì không thể phản bác được. Đây chính là sự thật. Mấy hôm trước, ông từng cãi nhau một trận lớn với đại bá, nghĩa chính từ nghiêm phê bình anh trai mình, anh trai ngoài mặt thì đồng ý, nhưng sau lưng làm gì thì ông không hề hay biết. Có mấy ai muốn từ bỏ chức vụ cao sang dễ kiếm lợi lộc? Cho dù là ông, hiện tại bảo ông từ bỏ, ông cũng không thể nào từ bỏ được.
“Những năm này, anh trai con đắc tội nhiều người quá, mà anh ta lại ra tay tàn nhẫn, rất nhiều người đang chờ Phỉ Trì tập đoàn xảy ra chuyện.” Bành Anh giải thích: “Hiện tại thất bại trong việc thu mua tập đoàn Hoành Huy, anh ta sẽ đến chỗ khác, vẫn sẽ tiếp tục dùng thủ đoạn đó để thu mua thôi.”
“Nếu lại đụng phải một Trần Dương, hoặc là bị người khác bới móc ra, thì Phỉ Trì tập đoàn sẽ gặp đại họa.”
“Tô gia cũng sẽ gặp đại họa, anh trai con đối xử với địch nhân như thế nào, bọn họ cũng sẽ đối xử lại với các con như vậy, thậm chí khiến các con phải trả gấp mười lần.”
“Ta đã phế, một đại tông sư khác thì âm hiểm xảo trá, chưa chắc đã liều mạng vì Tô gia.”
“Lăng Vi theo Trần Dương, ít nhất cũng giữ được mạng cho nó, thậm chí, Trần Dương có thể cứu cả Tô gia các con một lần.”
“Bành tiền bối suy nghĩ thấu đáo, là vãn bối tầm nhìn thiển cận.” Tô Trung Lâm xấu hổ nói.
“Huống hồ, Trần Dương nếu muốn nhận Lăng Vi làm nha hoàn thật, thì các con đều không thể ra khỏi Phan gia đâu.” Bành Anh tiếp lời: “Lăng Vi bây giờ đến đó làm nha hoàn cho người khác, chưa chắc người ta đã nhận.”
“Con đi làm nha hoàn cho hắn, hắn vui thầm còn không kịp, lại không muốn?” Tô Lăng Vi không tin.
"Tô tiên sinh, bảo người đưa chút vật phẩm ta cất giữ đến đây, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi bái phỏng hắn.” Bành Anh nghiêm mặt nói.
“Vâng, con lập tức cho người đi làm.”
"Sư phụ......" Trong bệnh viện, Tô Lăng Vi thấy sư phụ Bành Anh sắc mặt vẫn không có chút huyết sắc nào, mặt mũi đầy nếp nhăn, nàng lập tức khóc lên. Trước kia sư phụ tuy cũng tóc bạc, nhưng trên mặt không có nhiều nếp nhăn như vậy, bất kể là thần sắc hay khí tức, đều hoàn toàn thu liễm. Hiện tại khí tức không chỉ tiết ra ngoài, còn lúc mạnh lúc yếu. Mới mấy ngày không gặp, giống như già đi mười tuổi, tựa như nửa chân đã bước vào quan tài. Tô Lăng Vi hiện tại đã biết sư phụ giấu diếm mình. Bởi vì sư phụ không phải mới nhận nàng làm đồ đệ rồi mới vào Tô gia. Mà là trước đó đã bị đại bá Tô Trung Tín kéo vào, trở thành người bảo vệ Tô gia, sau khi đến Tô gia, mới nhìn trúng tư chất của Tô Lăng Vi. Nói cách khác, Bành Anh trên thực tế là do đại bá giúp đỡ, cũng giúp đại bá giải quyết không ít phiền phức. Đại bá cung cấp cho sư phụ Bành Anh dược liệu và tiền bạc, hai bên lợi dụng nhau, cùng nhau thành tựu. Ngoài mặt, có phụ thân Tô Trung Lâm đứng ra giúp đỡ trên bạch đạo, ít ai dám gây sự. Nếu vẫn có người dám chọc, liền dùng thực lực của Bành Anh ngấm ngầm giải quyết địch nhân. Một sáng một tối, phối hợp ăn ý, cuối cùng tạo nên Phỉ Trì tập đoàn với tài sản trăm tỷ như hiện nay.
Bị sư phụ giấu giếm như vậy, theo lý thuyết Tô Lăng Vi sẽ hận sư phụ mình, nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, tuy nói là đồ đệ, nhưng sư phụ đối đãi với nàng như cháu gái ruột. Dù có giấu giếm, nàng cũng sẽ không so đo, hiện tại cũng không còn quan trọng.
“Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì?” Bành Anh gượng cười: “Ta còn chưa có chết mà?”
“Sư phụ......”
“Đừng khóc, kỳ thật ta sớm biết sẽ có một ngày như vậy, làm chuyện xấu, chung quy có báo ứng thôi.” Bành Anh giải thích: “Nhưng ta làm đúng nhất là thu ngươi làm đồ đệ, sau đó không để ngươi tham gia vào bất cứ chuyện gì của đại bá con.”
“Sư phụ trước đó ngăn cản con đến Nhậm chức ở Hàng Thành, chính là không muốn để con tham dự?” Tô Lăng Vi hỏi.
“Ừm.” Bành Anh gật đầu: “Để không cho con tham dự, ta bảo đại bá con phái Tô Hạo tới, con đi theo đúng quy trình tìm Phan Phượng Nhi.”
“Nếu như bên con không được, thì để Tô Hạo âm thầm chỉnh đốn lại Phan gia.”
“Thật không ngờ phía sau Phan gia lại cất giấu một hung thần như vậy.”
Nghĩ đến Trần Dương, Bành Anh vẫn còn sợ hãi. Để hắn buông lỏng cảnh giác, để tiêu hao chân nguyên của hắn, không tiếc dùng mấy chục vết thương trên thân để đổi. Không chỉ có bụng dạ sâu, còn tàn nhẫn với chính mình. Đòn cuối cùng, Trần Dương chính là một chiêu chơi liều, hoặc ngươi chết hoặc ta sống. Kỳ thật điều khiến hắn khiếp sợ là sát khí đáng sợ trong mảnh đồng tàn kia. Lúc trước hắn chỉ vừa chạm vào, sát khí đã xông thẳng vào thức hải, khiến tâm thần hắn đại loạn, chân nguyên trong cơ thể tán loạn, trong nháy mắt trọng thương. Về sau không dám đụng vào nữa, Trần Dương lại có thể hấp thu sát khí từ mảnh đồng đó, dung nhập vào trong chân nguyên. Điều này đòi hỏi một tâm tính cùng ý chí lực cứng cỏi đến mức nào? Nếu Trần Dương không bị bóp chết từ trong trứng nước, sau này tiền đồ vô lượng.
"Sư phụ, con......con cá cược thua hắn rồi." Tô Lăng Vi yếu ớt trả lời.
“Cá cược thế nào?”
"Là như vậy......" Tô Lăng Vi kể lại chuyện đã xảy ra.
Bành Anh trầm tư, một lúc sau, hắn mới trả lời: "Vậy thì con hãy thực hiện đúng lời hứa."
“Bành Tiền bối không thể.” Tô Trung Lâm vội lên tiếng ngăn cản: "Con gái Tô Trung Lâm ta, sao có thể cho người khác làm tỳ nữ?"
“Ta vốn muốn cho Lăng Vi bái nhập môn hạ Trần Dương, còn đang lo không tìm được lý do, hiện tại thì có rồi." Bành Anh giải thích: “Hiện tại ta đã phế, không thể hộ pháp rèn luyện xương cốt cho Lăng Vi được nữa."
“Tô gia tuy vẫn còn một đại tông sư, nhưng ngày thường hắn với ta không hợp, dù ngoài mặt hắn đồng ý giúp Lăng Vi hộ pháp, trong tối chắc chắn sẽ giở trò quỷ.”
“Lăng Vi có thể thuận lợi đột phá lên tông sư hay không vẫn là một ẩn số.”
“Nhưng Trần Dương có thể giúp con bé hộ pháp, hắn còn có chiêu cách không khống vật nghịch thiên, ta chính là bị chiêu này đánh bại.”
“Lăng Vi qua đó, nếu có thể học được chiêu này từ Trần Dương, đối với nó mà nói, chính là cơ duyên lớn.”
“Cái này......” Tô Trung Lâm rơi vào xoắn xuýt.
Thật ra trước đây, ông cũng không đồng ý cho con gái đi theo Bành Anh học kiếm, không muốn một đứa con gái suốt ngày chém chém giết giết. Sau này kết hôn sinh con, giúp chồng dạy con mới là việc nó nên làm. Bất quá, vì con gái còn nhỏ, cảm thấy học chút kiếm cũng rèn luyện thân thể, nên ông miễn cưỡng đồng ý. Thật không ngờ con gái tư chất lại quá tốt, 15 tuổi nhập nhị phẩm, 20 tuổi nhập nhất phẩm, 24 tuổi đã đạt đến nhất phẩm đỉnh phong. Đó là còn phải lo việc học, ở trường, Tô Lăng Vi hàng năm đều nằm trong Top 10 của khối. Bởi vì lúc trước Tô Trung Lâm từng dặn dò, không được bỏ bê việc học. Theo như lời Bành Tiền Bối, nếu Tô Lăng Vi không phải lo chuyện học, chuyên tâm luyện kiếm, ít nhất đã đạt tới nhất phẩm đỉnh phong sớm hơn hai năm. Bây giờ chắc chắn đã là tông sư.
“Trung Lâm, có một câu ta không biết có nên nói hay không.” Bành Anh hỏi.
“Bành tiền bối cứ nói đừng ngại.”
“Anh trai con sẽ không dễ dàng từ bỏ Phỉ Trì tập đoàn đâu, nhất là bây giờ đang trong cảnh khốn khó, giá thị trường giảm mạnh.”
Bành Anh nghiêm mặt nói: “Hiện tại phiên đấu giá thiệt hại lớn, anh ta sẽ nghĩ đến chuyện thay xà đổi cột, bề ngoài bán cho người khác, nhưng thật ra vẫn khống chế cổ phần ở phía sau, chỉ là đổi một ông chủ khác mà thôi.”
“Con không muốn phân rõ ranh giới thì cũng không xong, đồng nghiệp của con không ít người có quan hệ với anh trai con.”
“Bọn họ không nỡ lợi ích lớn Tô Trung Tín mang đến, không thể cùng con phân rõ ranh giới được.”
“Bọn họ xảy ra chuyện, con vẫn sẽ bị liên lụy.”
“Cái này......” Tô Trung Lâm muốn phản bác, nhưng suy nghĩ kỹ thì không thể phản bác được. Đây chính là sự thật. Mấy hôm trước, ông từng cãi nhau một trận lớn với đại bá, nghĩa chính từ nghiêm phê bình anh trai mình, anh trai ngoài mặt thì đồng ý, nhưng sau lưng làm gì thì ông không hề hay biết. Có mấy ai muốn từ bỏ chức vụ cao sang dễ kiếm lợi lộc? Cho dù là ông, hiện tại bảo ông từ bỏ, ông cũng không thể nào từ bỏ được.
“Những năm này, anh trai con đắc tội nhiều người quá, mà anh ta lại ra tay tàn nhẫn, rất nhiều người đang chờ Phỉ Trì tập đoàn xảy ra chuyện.” Bành Anh giải thích: “Hiện tại thất bại trong việc thu mua tập đoàn Hoành Huy, anh ta sẽ đến chỗ khác, vẫn sẽ tiếp tục dùng thủ đoạn đó để thu mua thôi.”
“Nếu lại đụng phải một Trần Dương, hoặc là bị người khác bới móc ra, thì Phỉ Trì tập đoàn sẽ gặp đại họa.”
“Tô gia cũng sẽ gặp đại họa, anh trai con đối xử với địch nhân như thế nào, bọn họ cũng sẽ đối xử lại với các con như vậy, thậm chí khiến các con phải trả gấp mười lần.”
“Ta đã phế, một đại tông sư khác thì âm hiểm xảo trá, chưa chắc đã liều mạng vì Tô gia.”
“Lăng Vi theo Trần Dương, ít nhất cũng giữ được mạng cho nó, thậm chí, Trần Dương có thể cứu cả Tô gia các con một lần.”
“Bành tiền bối suy nghĩ thấu đáo, là vãn bối tầm nhìn thiển cận.” Tô Trung Lâm xấu hổ nói.
“Huống hồ, Trần Dương nếu muốn nhận Lăng Vi làm nha hoàn thật, thì các con đều không thể ra khỏi Phan gia đâu.” Bành Anh tiếp lời: “Lăng Vi bây giờ đến đó làm nha hoàn cho người khác, chưa chắc người ta đã nhận.”
“Con đi làm nha hoàn cho hắn, hắn vui thầm còn không kịp, lại không muốn?” Tô Lăng Vi không tin.
"Tô tiên sinh, bảo người đưa chút vật phẩm ta cất giữ đến đây, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi bái phỏng hắn.” Bành Anh nghiêm mặt nói.
“Vâng, con lập tức cho người đi làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận