Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 35: Bị hãm hại

Chương 35: Bị hãm hại Hành lang ở giữa có mười mấy người, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào người Trần Dương. Chỉ có mình Trần Dương là để ý đến chuyện phát sinh phía sau, hắn không phải tận mắt nhìn thấy, mà là nghe được âm thanh bàn tay phát lực rất nhỏ kia. Âm thanh rất bé, những người khác có lẽ đều không nghe được. Chỉ có cao thủ nhất phẩm hậu kỳ mới có thể làm được như vậy, phát lực nhìn thì nhẹ nhàng, kì thực sức mạnh lại cực kỳ khủng bố. Nhất phẩm, hay còn gọi là hóa kình, cái luồng kình đạo đó bay thẳng vào ngũ tạng lục phủ, sẽ làm cho ngũ tạng lục phủ của người bị chấn nát.
Đám Điền Tung này muốn làm gì? Trần Dương nheo mắt lại, rất nhanh, hắn liền giãn lông mày, hiểu rõ mọi chuyện. Thứ nhất, hãm hại hắn vào tù. Thế nhưng, hãm hại hắn vào tù, đối với bọn Điền Tung cũng không có lợi. Người Hối Phong đều đoán Trần Dương hiện tại có hơn bốn tỷ vốn liếng, một nửa là do Chung gia đưa, một nửa do Chung Văn Phi phụ trách ngân sách. Nếu Trần Dương vào tù, Chung gia có lẽ sẽ thu hồi số tiền đó.
Điền Tung có mưu đồ gì? Vậy thì chỉ có khả năng là nguyên nhân thứ hai, vu oan hắn, nắm được thóp của hắn, có thể là để lôi kéo hắn vào phe, làm một vài phi vụ mờ ám. Tỷ như, thông qua việc tiết lộ bí mật công ty, liên kết với người ngoài, bán khống cổ phiếu đầu tư. Việc này cần số vốn rất lớn, mà trước đây Trần Nhược Lan cũng từng phân tích, đám người phân bộ Hàng Thành này, chính là thông qua phương thức này, làm cho phân bộ thiệt hại nghiêm trọng.
"Không xong, Phan công tử ngất rồi." Hộ vệ kia lớn tiếng kêu lên.
"Cái gì?" Bảo tiêu của Phan Tiên Hải vội quay người chạy tới: "Nhanh, nhanh đưa đến bệnh viện." Bọn họ không để ý đến Trần Dương nữa, trước mắt cứ chữa trị cho công tử đã, nếu công tử có mệnh hệ gì, bọn họ chính là mắc trọng tội. Bốn tên bảo tiêu dìu Phan Tiên Hải xuống lầu, đi ra bãi đỗ xe, lái xe đưa đến bệnh viện. Nhưng trên đường đi, một tên bảo tiêu phát hiện ra có điều không ổn, bởi vì thân nhiệt của Phan Tiên Hải đang giảm xuống, sắc mặt ngày càng bất thường. Hộ vệ kia đưa tay dò xét hơi thở, trong nháy mắt rút tay lại: "Phan... Phan thiếu chết rồi!"
"Rầm!" Xe thắng gấp, bốn người đều kinh ngạc: "Chết... Chết rồi?"
"Các ngươi thử xem đi."
"Thật... Thật sự không còn hơi thở." Người bên cạnh cũng đi sờ soạng cổ thử.
Tất cả đều choáng váng. Bọn họ trước đó không kiểm tra hơi thở của Phan Tiên Hải, cũng là vì Phan thiếu cũng có luyện qua võ mấy năm, chắc cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy. Vừa nãy nhìn Trần Dương ra tay, dường như nhìn cũng không nặng lắm, đâu đến mức một chưởng có thể đánh chết người. Nhưng hiện tại lại là đã chết rồi.
"Xong rồi, phải làm sao bây giờ?" Một tên bảo tiêu hoảng loạn hỏi. Lão gia mà truy cứu, bọn họ trốn không thoát tội. Hay là trốn đi? Mọi người nhìn nhau, rất nhanh liền bác bỏ ý nghĩ này. Nếu mà bỏ trốn, Phan gia sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ, bọn họ ngược lại thành hung thủ giết người. Hay là cứ thành thật gọi điện báo cáo tình hình.
"Gọi điện cho lão gia đi."
"Ừ."
Tại tiệm ngâm chân, mọi người đi đến phòng trà, uống vài ấm trà. Đám người còn nịnh hót Trần Dương: "Trần tổng thực lực cường hãn quá, một chưởng đánh cho Phan Tiên Hải ngất đi."
"Gã này hỗn trướng quen rồi, đúng là đáng phải bị dạy dỗ."
"Nào Trần lão đệ, lấy trà thay rượu, kính cậu một chén."
"Tuổi trẻ vậy mà đã có thành tựu như thế, sau này tiền đồ Trần lão đệ vô lượng."
Mọi người ngươi một câu, ta một câu thổi phồng Trần Dương, gần như đã thổi hắn lên tận mây xanh.
Uống hết mấy ấm trà, điện thoại di động của Hoàng Tông Tín vang lên, sau khi kết nối, hắn kinh ngạc nói: "Cái gì? Con trai ông chết rồi? Sao có thể?"
"Hoàng Huynh, thằng đó bây giờ ở đâu? Ta muốn nó chết không toàn thây." Bên kia đầu dây truyền đến tiếng gầm phẫn nộ của phụ thân Phan Tiên Hải, Phan Vân Tường.
"Phan lão đệ, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, con của ông cùng Trần tổng chỉ là luận bàn thôi."
"Ngoài ý muốn? Đối với con trai ta ra tay nặng vậy, làm sao có thể là ngoài ý muốn được?"
"Cái này..."
"Đi, chính ta sẽ đi tìm nó."
"Phan lão đệ, cho ta mười phút đồng hồ, mười phút nữa tôi gọi lại cho ông, được chứ?" Hoàng Tông Tín nghiêm giọng nói.
"Được, ta cho ông mười phút."
Điện thoại tắt máy, Hoàng Tông Tín nhìn về phía Trần Dương: "Trần tổng, Phan Tiên Hải bị cậu đánh chết rồi."
"Chết chưa hết tội!" Trần Dương thờ ơ nói.
"Phan gia thế lực cũng không nhỏ, vạn nhất bọn họ truy cứu... Vậy phải làm sao cho tốt đây?"
"Không phải các người có quan hệ sao? Bây giờ chúng ta cũng coi như người cùng một thuyền mà?" Trần Dương hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, đương nhiên là thế rồi." Điền Tung trả lời: "Chỉ là, Trần tiên sinh không muốn để Chung gia ra mặt sao?"
"Nếu các ngươi không ra mặt, bọn họ liền sẽ ra mặt, có điều, bọn họ ngoài mặt không thể ra tay, dù sao chuyện lúc trước ta nhận tiền vốn cũng đã xem như vi phạm..." Trần Dương nói đến đây thì dừng lại.
Bọn Điền Tung nghe vậy, lộ vẻ khinh bỉ đồng thời, cũng cười nhạt một tiếng đầy hiểu ý. Quả nhiên, Trần Dương lỡ lời, số tiền kia đúng là đến từ Chung gia, Chung gia coi như là vi phạm ước định rồi. Chỉ cần có điểm này, bọn họ đã có thể nắm thóp Trần Dương, cũng bắt được điểm yếu của Chung gia. Thêm vào chuyện Trần Dương "giết" Phan Tiên Hải, sau này liền có thể hoàn toàn nắm Trần Dương, còn có thể thuận theo đường dây của Trần Dương, trèo lên cây đại thụ Chung gia này. Hôm nay thu hoạch thật là không nhỏ.
"Trần lão đệ, đừng hoảng hốt, tuy Chung gia không tiện giúp cậu, nhưng nếu cậu tin chúng tôi, chúng tôi sẽ cố hết sức giúp cậu." Điền Tung nghiêm túc nói: "Huống chi lần này là Phan Tiên Hải ra tay trước, nhiều nhất chỉ là phòng vệ quá tay thôi."
"Hay là như này đi, cậu cùng Giang trợ lý cứ về trước đi, chúng tôi tự mình đi nói chuyện với phụ thân Phan Tiên Hải."
"Xem có thể không báo án mà tự mình giải quyết không."
"Dù sao chuyện này người biết còn chưa nhiều, vẫn chưa bị làm to chuyện."
"Vậy giao cho các người xử lý." Trần Dương đứng lên nói.
"Yên tâm, làm được, ta nhất định sẽ làm."
Điền Tung dặn dò một tên bảo tiêu: "Như này đi, anh lái xe đưa Trần tổng và Giang trợ lý về."
"Vâng!"
Bảo tiêu đứng dậy, các loại cửa phòng trà đóng lại, Hoàng Tông Tín cười nói: "Kỳ thực, trước kia Trần Dương liên tục thăng chức, ta còn nghi ngờ liệu Trần Nhược Lan có quan hệ gì với Trần Dương không?"
Điền Tung tiếp lời: "Nhưng bây giờ suy đoán đó đã hoàn toàn biến mất rồi, tên này dám động thủ với Liêu Nguyên Minh, chính là ỷ vào thế của Chung gia."
"Nếu như không có Chung Văn Phi ở bên cạnh, chắc cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám đối đầu với Liêu Nguyên Minh."
"Đầu năm nay, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nhiều người quá." Đám người nhao nhao khinh bỉ.
"Vẫn là đi gặp Phan Vân Tường thôi, xem hắn lựa chọn thế nào, cuối cùng là chọn tiền hay là muốn báo thù cho con trai." Hoàng Tông Tín nghiêm nghị nói: "Nếu như hắn nhất quyết muốn báo thù cho con trai, chuyện này thực sự khó giải quyết."
Dù sao thì con trai cũng đã chết rồi, thù này không đội trời chung. Nếu mà là đặt vào trường hợp của bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Những người khác sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, chuyện này nếu không xử lý ổn thỏa, Trần Dương có thể sẽ chết. Phan gia có thể sẽ không báo án mà là ngấm ngầm hạ độc thủ, giết chết Trần Dương. Hiện tại bọn họ không hy vọng Trần Dương chết, Trần Dương còn có giá trị lợi dụng rất lớn, trèo lên được Chung gia thì tại Hàng Thành bọn họ cơ bản có thể tác oai tác quái. Cho dù không thể leo lên Chung gia, thì đem cái nhược điểm này giao cho Liêu gia, như vậy cũng có thể tranh thủ chút quan hệ với Liêu gia, có phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận