Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 104: Đây chính là ý trung nhân của mình?
Đám người tự động tránh ra một con đường, dưới sự dẫn đầu của bốn người mặc thường phục, Nhậm Hán Cường hai tay đeo còng đi đến. Nhìn thấy Nhậm Hán Cường bằng xương bằng thịt, lần này Quý Vân Hàng triệt để tuyệt vọng. Hắn biết vợ con Nhậm Hán Cường ở Tây Âu sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, có lẽ ba tháng, có lẽ nửa năm, cho nên hắn đã sớm giải quyết Nhậm Hán Cường trước. Đến lúc đó cho dù bọn họ từ Tây Âu trở về, Nhậm Hán Cường cũng đã chết, mẹ góa con côi thì còn có thể làm gì? Coi như có truy xét thì cũng khó mà truy ra được Quý Vân Hàng hắn. Thật không ngờ các nàng trở về nhanh như vậy, cũng không ngờ Nhậm Hán Cường lại không chết. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Quý Vân Hàng liếc nhìn Tô Văn Dũng cách đó không xa, người môi giới là Tô Văn Dũng giới thiệu, vậy thì vấn đề có lẽ nằm ở Tô Văn Dũng. Tô Văn Dũng nhún vai, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác. Quả nhiên, đúng là gia hỏa này giở trò quỷ. Quý Vân Hàng nhìn biểu thúc Nhậm Hán Cường đang không ngừng đến gần, tâm tư hắn xoay chuyển thật nhanh, chủ động đi tới, ôm lấy Nhậm Hán Cường, ngoài miệng lớn tiếng nói: “Biểu thúc, ngài có thể đến tham dự tiệc cưới của cháu, thật sự quá tốt rồi.” Nói xong lời này, hắn lại hạ giọng, ghé vào tai Nhậm Hán Cường nói nhỏ: “Biểu thúc, chuyện của biểu thẩm, biểu muội và biểu đệ, cháu thực sự bất lực, cũng đã cố hết sức.” "Nhưng mà, hiện tại cháu đã là tổng quản lý công ty Vân Hàng, chỉ cần ngài không phanh phui chuyện của cháu, cháu nguyện ý bồi thường cho ngài.” “Về phần bồi thường cụ thể thế nào, chờ cháu kết hôn xong, chúng ta tự mình thương lượng được không?” “Ngươi cảm thấy hiện tại ta còn có thể tin tưởng ngươi sao?” Nhậm Hán Cường khinh bỉ nói: “Lúc trước ngươi không có năng lực này thì không nên hứa với ta, ta cũng sẽ không đưa bọn họ đi Tây Âu chịu khổ.” “Tiểu nhân chân chính thì không đáng sợ, thứ chân chính đáng sợ chính là loại ngụy quân t·ử như ngươi.” “Ta…” “Đi đi, ngươi không cần giải t·h·í·c·h, cũng đừng diễn trò nữa.” Nhậm Hán Cường lớn tiếng nói. “Biểu thúc, xem ở mặt cha cháu…” “Ta rơi vào kết cục như ngày hôm nay, chính là xem ở mặt cha ngươi nên mới giúp ngươi, ngươi cho rằng là vì cá nhân ngươi mà ta giúp ngươi sao?” Nhậm Hán Cường trực tiếp c·ắ·t ngang lời Quý Vân Hàng: “Ngươi tính là cái gì?” “Thế nhưng, bản án trước đây đã được kết luận rồi, nếu như bây giờ ngài tung chuyện này ra thì cũng phạm vào tội bao che, sẽ k·é·o dài thời hạn t·h·i h·à·n·h án đấy.” Quý Vân Hàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này đối với ngài căn bản không có chỗ tốt gì.” “Coi như ta bị ph·án t·ử h·ình, ta cũng muốn k·é·o ngươi xuống cùng.” Nhậm Hán Cường ngữ khí kiên quyết, đồng thời gạt Quý Vân Hàng ra, cất cao giọng nói: “Mọi người, giống như vợ ta đã nói, Quý Vân Hàng chính là một tên tiểu nhân hèn hạ, là một tên l·ừ·a g·ạ·t lớn.” “Lúc mới trở về, hắn đầu tiên là l·ừ·a gạt nhà họ Tô, nói Hối Phong Đầu Tư tập đoàn Tô Thị, là do hắn cầu xin ta, để ta hỗ trợ, việc này mới khiến tập đoàn Tô Thị đạt được đầu tư hợp tác.” “Thực tế căn bản không phải như vậy, việc Hối Phong Đầu Tư vào tập đoàn Tô Thị, cùng ta không hề có một chút quan hệ.” “Về sau hắn sai ta đi đ·á·n·h cắp bí mật của việc hợp tác kia, sau khi ta vào tù, vì lo sợ ta nói ra, hắn đã thuê người g·iết người d·iệ·t k·hẩu.” “Nhậm Hán Cường, ngươi im miệng.” Quý Vân Hàng xông lên, muốn bịt miệng Nhậm Hán Cường. “Vị tiên sinh này, hãy cách xa người phạm tội của chúng tôi một chút.” Hai người mặc thường phục tiến lên, k·é·o Quý Vân Hàng ra. “Dừng tay!” Mẹ Quý đứng dậy, nghiêm giọng quát lớn: “Muốn vu h·ạ·i con trai ta, các người phải đưa ra bằng chứng, lại còn gây sự trong hôn lễ, các ngươi coi chúng tôi là gì hả?” “Cho dù con trai ta có sai phạm gì, thì cũng phải để tự mình điều tra, tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn ngay thời điểm này? Các ngươi có ý nhắm vào Quý gia chúng tôi sao?” “Các người coi Quý Hãn Lâm, coi ta là Sở Quý Hoa là cái gì hả?” Bà đợi cái bốn người mặc thường phục kia, “Lãnh đạo của các người là ai? Ta ngược lại thật muốn đích thân hỏi xem ông ta, làm như vậy có phù hợp quy trình hay không?” Mặt Quý Hãn Lâm cũng tái mét, bắt người ngay trong hôn lễ trước mặt mọi người, thật sự là quá xem thường ông Quý Hãn Lâm này rồi. “Các người nhất định phải đưa ra một lời giải t·h·í·c·h hợp lý.” Một người đàn ông trán rộng mặt vuông đi ra. Vừa nhìn thấy người đàn ông này, đây là một trong những đại lão trong thành phố, đáy lòng của gã cũng có chút chùn bước. Nhưng giờ đã đến nước này, chỉ có thể cố gắng phản bác: “Chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ, lập tức áp giải phạm nhân đến xác nhận người gây án.” “Việc này đều phù hợp quy trình, về phần đây là hôn lễ, chúng tôi không hề biết.” “Nếu người hiềm nghi phạm tội thì chúng tôi không thể vì người đó đang làm đám cưới mà không bắt được.” “Nếu như người hiềm nghi trốn mất, ai sẽ gánh trách nhiệm?” Lời này nói ra, người đàn ông trán rộng mặt vuông trung niên cũng không tiện nói tiếp nữa. Người ta đang thi hành nhiệm vụ, nếu như cản trở thì chính là cản trở việc thi hành công vụ. Nếu như chỉ có ít người thì có lẽ còn có thể cản trở đôi chút, vấn đề là có nhiều người đang nhìn như vậy, nên phải cẩn thận người khác lại vin vào chuyện này để làm ầm lên. Nếu ngay cả đại lão này cũng không nói gì thì người mặc thường phục kia liền vung tay: “Đưa đi!” “Dừng lại, con trai của tôi từ nhỏ đã khiêm tốn lễ phép, không thể làm ra chuyện g·iết người d·iệt k·hẩu được.” Sở Quý Hoa đi tới, chắn trước mặt con trai: “Nếu các người không có bằng chứng, hôm nay không những không thể bắt con trai tôi đi, mà còn phải xin lỗi nó nữa.” “Quý Hoa, nếu nhân viên công tác nói con trai chúng ta có hiềm nghi thì con trai nên phối hợp với người ta đi điều tra.” Quý Hãn Lâm mở miệng nói: “Hôn lễ có thể trì hoãn, chỉ cần con trai không làm những chuyện này, ta tin rằng cơ quan chức năng có thể trong vài tiếng trả lại sự trong sạch cho con trai.” “Chờ đến buổi chiều là nó có thể ra ngoài và tiếp tục hôn lễ.” “Không được, trừ khi bây giờ họ đưa ra chứng cứ.” Sở Quý Hoa kiên quyết nói, “Nếu không đưa ra được chứng cứ thì ta nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ.” “Vị nữ sĩ này, chúng tôi nhận được nhiệm vụ là bắt người hiềm n·g·h·i ph·ạ·m tội, đây là lệnh bắt.” Người mặc thường phục lấy ra một tờ văn bản tài liệu: “Hiện tại xin bà tránh ra, nếu không chúng tôi sẽ coi bà là cản trở người thi hành công vụ, chúng tôi cũng sẽ bắt bà luôn.” “Tôi… Con trai tôi là công dân Tây Âu, nó phạm tội cũng chưa đến lượt các người bắt, còn không cút ngay.” Sở Quý Hoa khinh bỉ nói. Vừa nói ra lời này, sắc mặt của Quý Hãn Lâm liền biến thành màu gan heo, thật quá m·ấ·t mặt, ông chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống. Vị đại lão vừa mới giúp nói chuyện kia, còn lùi về sau một bước. Sắc mặt của những người khác cũng trở nên vô cùng k·ỳ l·ạ. Di dân sang nước ngoài mà không ngờ lại còn có cảm giác ưu việt nữa. Giờ thân phận này vừa bị vạch ra, ai muốn giúp đỡ cũng phải suy nghĩ một chút. Mà ngữ khí của người kia cũng lập tức trở nên càng thêm c·ứ·n·g rắn: “Bất luận nhân viên nước ngoài nào phạm tội ở Hoa Hạ, cũng đều sẽ bị p·h·áp luật trừng trị, thân phận Tây Âu của con trai bà cũng không thể cứu được nó.” “Bà…” “Bắt người!” Hai người mặc thường phục lấy còng tay ra, chuẩn bị cưỡng chế mang Quý Vân Hàng đi. “Quý Hãn Lâm, ông còn có phải là cha của nó hay không, cứ trơ mắt nhìn họ bắt người đi như vậy sao?” Sở Quý Lan nhìn chồng trước của mình, đầy vẻ khinh bỉ. “Bây giờ cô biết tôi là cha nó? Trước kia tôi muốn quản, cô không cho người cha này quản, cô quản tốt lắm, giờ tự cô đi mà quản lấy, rốt cuộc là như thế nào hả.” Quý Hãn Lâm nói xong, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phất tay áo rời đi: “Tôi không có đứa con trai như vậy!” Rất nhanh, Quý Vân Hàng bị đeo còng tay, Sở Quý Hoa còn muốn đi ngăn cản, bị người nhà họ ngạnh sinh sinh kéo ra. Nếu không kéo lại thì bà ta cũng sẽ bị tội cản trở người thi hành công vụ, sẽ bị bắt luôn. Còng tay lạnh lẽo tròng lên hai tay, Quý Vân Hàng hai chân như n·h·ũn ra, đi đường cũng không vững, hai người mặc thường phục phải dìu đi, hắn quay người, quát lớn: “Mẹ, tìm người giúp con, cứu con với…” Đám người nhìn xuống nền gạch sáng bóng nơi Quý Vân Hàng vừa đi qua, nơi đó hình như có một vài vết chất lỏng màu vàng. Đây là tiểu trong quần rồi sao? Đây chính là du học sinh ưu tú? Lại sợ hãi đến như vậy, cũng có thể thấy được đây là sự thực phạm tội rồi. Ai nấy đều khinh bỉ liếc Sở Quý Hoa một cái, rồi quay người rời đi. Tô Hàn Yên loạng choạng lùi về sau vài bước, tựa vào bàn ở sau lưng, lúc này mới giữ vững thân thể, sắc mặt của cô cực kỳ phức tạp. Đây chính là người đàn ông cô lựa chọn, là ý trung nhân lại mất mặt trước mặt tất cả mọi người. Cô không biết mình nên k·h·ó·c hay nên cười. Dù sao kế hoạch làm bộ hạnh phúc của cô, bây giờ đã hoàn toàn bị dìm trong nước rồi, cô cũng đã trở thành trò cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận