Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 116: Làm bồi luyện
Chương 116: Làm quân xanh
Thấy Tô Lăng Vi tỏ vẻ rất cảnh giác, Trần Dương cũng cười: “Tô tiểu thư, ta không hề có ý định cố ý bắt chuyện.”
“Chỉ là trâm cài tóc trên đầu Tô tiểu thư, là vật mà mẫu thân ta để lại, không biết người đẹp có bằng lòng trả lại cho chủ cũ không?”
“Đương nhiên, ta sẵn lòng bỏ ra giá cao để mua lại.”
“Có tiền thì giỏi sao?” Tô Lăng Vi lạnh lùng nói.
“Trâm cài này là do mẹ ta đem đến hiệu cầm đồ Vĩnh Nhân để cầm cố, bị Nhị thiếu gia Cố Chúc Thành của họ tự tiện đem tặng người, giờ ta chỉ muốn lấy lại thôi.” Trần Dương nghiêm giọng nói.
“Hắn đã tặng ta rồi, vậy là đồ của ta, ta thích thì ai cũng không lấy đi được.” Khóe miệng Tô Lăng Vi giật giật.
“Tô tiểu thư, chúng ta đều là con cái người, mong cô thông cảm cho tâm tình của ta.” Trần Dương chợt nói: “Huống chi, đây là đồ cưới mà bà ngoại ta năm xưa cho mẹ ta, mẹ ta định để lại cho con dâu, chỉ vì một số lý do nên mới tạm để ở hiệu cầm đồ Vĩnh Nhân.”
“Đồ cưới?” Sắc mặt Tô Lăng Vi lập tức đỏ lên, vội giật chiếc trâm cài tóc từ trên đầu xuống, ba búi tóc đen trong nháy mắt rối tung trên bờ vai. Dù đã cầm xuống, nàng vẫn chưa vội trả lại cho Trần Dương, mà tinh ranh nói: “Thấy ngươi cũng đang luyện quyền, vậy thì thế này đi, phân tài cao thấp, ngươi thắng, trâm cài tóc sẽ thuộc về ngươi.”
“Nếu ngươi thua, nể tình chút lòng hiếu thảo của ngươi, ta cũng có thể đưa trâm cài tóc cho ngươi, nhưng ngươi phải làm quân xanh cho ta.”
“Lăng Vi không được, đao kiếm vô tình.” Lão giả quát.
“Ta có thể không dùng kiếm mà đấu với hắn.” Tô Lăng Vi đáp lời.
“Vậy cũng không được, ngươi là nhất phẩm đỉnh phong, hắn không phải đối thủ của ngươi, không cần bắt nạt người khác.” Lão giả nghiêm mặt nói.
Nhất phẩm đỉnh phong sao? Một người con gái ở tuổi này mà đã đạt đến nhất phẩm đỉnh phong, chỉ còn cách tông sư một bước, đúng là thiên phú dị bẩm. Xem ra việc luyện kiếm của cô ta lúc này có lẽ cũng là để tìm cơ hội đột phá lên tông sư.
“Nghe rõ chưa, ta là nhất phẩm đỉnh phong, ngươi trực tiếp nhận thua làm quân xanh cho ta đi, ta sẽ đưa trâm cài tóc cho ngươi.” Tô Lăng Vi tiếp lời.
“Chắc chắn ngươi thua sẽ trả lại trâm cài tóc cho ta chứ?”
“Bản tiểu thư nói lời giữ lời.”
“Được.” Trần Dương khoanh tay: “Vậy thì ra tay đi!”
“Cậu nhóc, đừng có quá càn rỡ, kẻo lại bị thương.” Lão giả tỏ vẻ không vui trước sự thờ ơ của Trần Dương.
“Ra tay đi.” Trần Dương thúc giục.
“Vậy thì xem chiêu đây!” Tô Lăng Vi bất ngờ ra tay, đánh thẳng về phía Trần Dương.
Trần Dương lại không vội vàng dùng một chiêu đánh bại Tô Lăng Vi, dù sao cô ấy cũng đã chịu trả trâm cài tóc, không phải hạng người không biết lý lẽ. Vậy thì chơi với cô ấy một chút!
Tô Lăng Vi chắp hai tay như kiếm, mỗi chiêu mỗi thức đều là chiêu kiếm, đâm, móc, gạt... chiêu nào chiêu nấy đều hung hãn. Ban đầu cô nàng còn không dám vận nội lực quá nhiều, sợ làm Trần Dương bị thương, nhưng dần dần, cô nàng phát hiện Trần Dương cực kỳ dễ dàng né tránh, né được hết các đòn tấn công của mình, động tác vô cùng điêu luyện. Thế là cô tăng thêm nội lực.
Vẻ mặt Tô Lăng Vi trở nên căng thẳng, ra chiêu càng nhanh, nhưng vẫn không tài nào đụng đến được Trần Dương, mọi đòn đánh đều bị Trần Dương đẩy ra một cách dễ dàng, nhiều lần thất bại.
Toàn lực! Tô Lăng Vi nổi giận, cô không tin là không thắng được gã này nhìn qua chỉ lớn hơn mình một hai tuổi, huống chi, quyền pháp của gã lại vụng về đến buồn cười.
Hai người giao thủ thêm hai mươi hiệp, Tô Lăng Vi thở dốc mệt lả, hết cả sức.
Cũng có vài người khác lên tới đỉnh núi, giống như khách du lịch đến ngắm cảnh.
“Không đánh nữa.” Tô Lăng Vi khoát tay.
“Vậy trâm cài tóc có thể trả lại cho ta không?” Trần Dương chìa tay ra.
“Hôm nay không tính, ngày mai lại đánh.”
“......” Trần Dương cạn lời, cô nàng này quả nhiên không thích nói đạo lý. Nghĩ một chút, hắn bỏ lại một câu rồi quay người rời đi: “Hy vọng ngày mai cô đừng nuốt lời.”
Tô Lăng Vi nhìn theo bóng lưng tiêu sái rời đi của Trần Dương, tức giận nói: “Sư phụ, tên đó ra vẻ kiểu gì, còn thâm sâu khó dò hơn cả ngài, thật đáng ghét.”
“Ý con là vi sư cũng đáng ghét à?”
“Khụ khụ... Con chỉ nói là tên vừa rồi ấy, tuổi không lớn mà cứ ra vẻ ung dung tự tại không hợp tuổi.”
“Thằng nhóc này không đơn giản đâu.” Lão giả cảm thán: “Ta cũng nhìn không thấu hắn.”
“Ngài cũng nhìn không thấu? Chẳng lẽ hắn là đại tông sư?” Tô Lăng Vi kinh hãi nói: “Nhưng mà không đúng, nếu hắn là đại tông sư, thì sao còn cần luyện quyền?”
“Không rõ.” Lão giả lắc đầu.
Ông ta cũng không hiểu, người đạt tới đại tông sư thật sự, lý giải về quyền thuật đã đạt đến đỉnh cao, họ về cơ bản sẽ không luyện quyền nữa. Mà sẽ ổn định lại tâm thần, chuyển hóa nội kình thành chân nguyên, đây mới là điều họ quan tâm hiện giờ. Tiếp tục luyện quyền, chỉ là lãng phí thời gian thôi, vì họ đã luyện hàng chục năm rồi, luyện tập như vậy không đủ nhiều hay sao? Mỗi chiêu mỗi thức, đều như đã khắc sâu vào trong tim, không cần luyện thêm. Chỉ những người ở cảnh giới dưới đại tông sư, mới có thể tiếp tục luyện quyền, tìm cơ hội chuyển hóa nội kình thành chân nguyên. Việc này nhất định phải dựa vào sự kết hợp giữa luyện tập và cảm ngộ. Cảm ngộ trong khi luyện quyền.
“Ta không tin hắn là đại tông sư.” Tô Lăng Vi lạnh giọng nói: “Tuổi này mà đạt tới đại tông sư, dù là người của gia tộc hàng đầu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Sáng sớm hôm sau, Trần Dương cũng rời giường từ sớm, lên đỉnh núi luyện quyền. Tô Lăng Vi cũng đến, nhưng thấy Trần Dương đang luyện quyền, cô không quấy rầy mà tự mình luyện kiếm.
Mấy trăm lần, hơn nghìn lần vung quyền, dần dần, hắn cảm giác được chân nguyên trong cơ thể không còn tán loạn, mà tạo thành quy luật, tuần hoàn quanh thân. Lúc thì, chân nguyên sẽ kéo theo một chút nội kình, tuần hoàn quanh thân 49 vòng, sau vài lượt như thế, lượng nội kình này hoàn toàn biến thành chân nguyên.
Nội kình trong cơ thể, giống như hòn đảo giữa hồ nước, chân nguyên thì giống như dòng sông. Khi dòng sông bị ngoại lực làm xao động, nổi lên bọt nước, nó sẽ đánh lên hòn đảo, dần dần bào mòn hòn đảo, cuối cùng biến hòn đảo thành một phần của hồ nước.
Phương thức chuyển hóa nội kình thành chân nguyên này, so với tĩnh tọa, nhanh hơn gấp mười lần.
“Quả nhiên, không hổ là quyền pháp do cao thủ Tiên Thiên sáng tạo, chắc chắn sẽ thúc đẩy chân nguyên.” Trần Dương cười nói: “Mà bởi vì thể chất của mỗi người không giống nhau, việc tập theo khuôn mẫu cố định sẽ không giúp người ta phát hiện ra sự vận động của chân nguyên.”
“Trải qua quá trình lĩnh ngộ và cải tiến của ta, nó sẽ càng phù hợp với cơ thể ta, có thể kích thích chân nguyên, hỗ trợ chuyển hóa nội kình.”
“Cái gọi là đại đạo giản đơn nhất, quả đúng là đạo lý này.”
Khi luyện đến lúc mặt trời mọc, Trần Dương dừng lại, nhìn về phía Tô Lăng Vi ở đằng xa. Tô Lăng Vi luyện xong, nghỉ ngơi một chút, nhận từ lão đầu một thanh kiếm, ném về phía Trần Dương, mũi kiếm chỉ thẳng vào hắn: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Chờ đã!” Trần Dương đặt kiếm xuống đất, đi đến bên vách núi, bẻ một cành cây, tuốt hết lá, rồi nhìn về phía Tô Lăng Vi: “Ra chiêu đi.”
“Ngươi... Ngươi quá vũ nhục người khác.” Tô Lăng Vi tức giận, cầm kiếm trút giận, đâm về phía Trần Dương.
“Tâm cảnh rối loạn là điều tối kỵ đối với người luyện võ.” Trần Dương vừa dùng cành cây đỡ gạt kiếm, vừa nhắc nhở.
“Không cần ngươi dạy.” Chiêu kiếm của Tô Lăng Vi càng hung hiểm, so với dùng tay, cô ấy quả thực dùng kiếm giỏi hơn. Thực ra, dù là dùng kiếm, luyện quyền, luyện chưởng, hay dùng côn, mục đích cuối cùng đều là giống nhau, đó là ngộ ra chiêu thức, rồi chuyển hóa nội kình thành chân nguyên. Chỉ tiếc, Tô Lăng Vi hôm nay đã bị cơn giận làm mất lý trí, chiêu kiếm loạn xạ cả lên.
Sau hai mươi mấy hiệp, không những không chạm vào được góc áo của Trần Dương, mà còn bị cành cây đánh trúng vào cánh tay, vào lưng, dù không bị thương, nhưng lại càng khiến Tô Lăng Vi thêm phần kích động.
Một lần nữa bị Trần Dương đánh lui, Tô Lăng Vi định xông lên, thì lão đầu hô lên: “Lăng Vi dừng tay!”
“Sư phụ......”
“Vị tiểu huynh đệ này nói đúng, tâm cảnh của con đang loạn, tiếp tục đánh chỉ vô ích mà còn có hại.” Lão giả không thể nghi ngờ nói.
“Sư phụ, con hiểu rồi.” Tô Lăng Vi thu kiếm, trừng mắt nhìn Trần Dương một cái, hừ lạnh một tiếng.
“Trâm cài tóc!” Trần Dương lại giơ tay ra.
“Không mang.”
“Cô nuốt lời rồi.” Trần Dương nhíu mày.
“Trâm cài tóc đó có giá trị không nhỏ, nếu cậu giúp ta luyện kiếm mười lần, ta nhất định sẽ trả lại cho cậu, lần này tuyệt đối không nuốt lời.”
“Nếu còn nuốt lời nữa, đừng trách ta không khách khí.” Trần Dương vứt cành cây, quay người bỏ đi.
Thấy Tô Lăng Vi tỏ vẻ rất cảnh giác, Trần Dương cũng cười: “Tô tiểu thư, ta không hề có ý định cố ý bắt chuyện.”
“Chỉ là trâm cài tóc trên đầu Tô tiểu thư, là vật mà mẫu thân ta để lại, không biết người đẹp có bằng lòng trả lại cho chủ cũ không?”
“Đương nhiên, ta sẵn lòng bỏ ra giá cao để mua lại.”
“Có tiền thì giỏi sao?” Tô Lăng Vi lạnh lùng nói.
“Trâm cài này là do mẹ ta đem đến hiệu cầm đồ Vĩnh Nhân để cầm cố, bị Nhị thiếu gia Cố Chúc Thành của họ tự tiện đem tặng người, giờ ta chỉ muốn lấy lại thôi.” Trần Dương nghiêm giọng nói.
“Hắn đã tặng ta rồi, vậy là đồ của ta, ta thích thì ai cũng không lấy đi được.” Khóe miệng Tô Lăng Vi giật giật.
“Tô tiểu thư, chúng ta đều là con cái người, mong cô thông cảm cho tâm tình của ta.” Trần Dương chợt nói: “Huống chi, đây là đồ cưới mà bà ngoại ta năm xưa cho mẹ ta, mẹ ta định để lại cho con dâu, chỉ vì một số lý do nên mới tạm để ở hiệu cầm đồ Vĩnh Nhân.”
“Đồ cưới?” Sắc mặt Tô Lăng Vi lập tức đỏ lên, vội giật chiếc trâm cài tóc từ trên đầu xuống, ba búi tóc đen trong nháy mắt rối tung trên bờ vai. Dù đã cầm xuống, nàng vẫn chưa vội trả lại cho Trần Dương, mà tinh ranh nói: “Thấy ngươi cũng đang luyện quyền, vậy thì thế này đi, phân tài cao thấp, ngươi thắng, trâm cài tóc sẽ thuộc về ngươi.”
“Nếu ngươi thua, nể tình chút lòng hiếu thảo của ngươi, ta cũng có thể đưa trâm cài tóc cho ngươi, nhưng ngươi phải làm quân xanh cho ta.”
“Lăng Vi không được, đao kiếm vô tình.” Lão giả quát.
“Ta có thể không dùng kiếm mà đấu với hắn.” Tô Lăng Vi đáp lời.
“Vậy cũng không được, ngươi là nhất phẩm đỉnh phong, hắn không phải đối thủ của ngươi, không cần bắt nạt người khác.” Lão giả nghiêm mặt nói.
Nhất phẩm đỉnh phong sao? Một người con gái ở tuổi này mà đã đạt đến nhất phẩm đỉnh phong, chỉ còn cách tông sư một bước, đúng là thiên phú dị bẩm. Xem ra việc luyện kiếm của cô ta lúc này có lẽ cũng là để tìm cơ hội đột phá lên tông sư.
“Nghe rõ chưa, ta là nhất phẩm đỉnh phong, ngươi trực tiếp nhận thua làm quân xanh cho ta đi, ta sẽ đưa trâm cài tóc cho ngươi.” Tô Lăng Vi tiếp lời.
“Chắc chắn ngươi thua sẽ trả lại trâm cài tóc cho ta chứ?”
“Bản tiểu thư nói lời giữ lời.”
“Được.” Trần Dương khoanh tay: “Vậy thì ra tay đi!”
“Cậu nhóc, đừng có quá càn rỡ, kẻo lại bị thương.” Lão giả tỏ vẻ không vui trước sự thờ ơ của Trần Dương.
“Ra tay đi.” Trần Dương thúc giục.
“Vậy thì xem chiêu đây!” Tô Lăng Vi bất ngờ ra tay, đánh thẳng về phía Trần Dương.
Trần Dương lại không vội vàng dùng một chiêu đánh bại Tô Lăng Vi, dù sao cô ấy cũng đã chịu trả trâm cài tóc, không phải hạng người không biết lý lẽ. Vậy thì chơi với cô ấy một chút!
Tô Lăng Vi chắp hai tay như kiếm, mỗi chiêu mỗi thức đều là chiêu kiếm, đâm, móc, gạt... chiêu nào chiêu nấy đều hung hãn. Ban đầu cô nàng còn không dám vận nội lực quá nhiều, sợ làm Trần Dương bị thương, nhưng dần dần, cô nàng phát hiện Trần Dương cực kỳ dễ dàng né tránh, né được hết các đòn tấn công của mình, động tác vô cùng điêu luyện. Thế là cô tăng thêm nội lực.
Vẻ mặt Tô Lăng Vi trở nên căng thẳng, ra chiêu càng nhanh, nhưng vẫn không tài nào đụng đến được Trần Dương, mọi đòn đánh đều bị Trần Dương đẩy ra một cách dễ dàng, nhiều lần thất bại.
Toàn lực! Tô Lăng Vi nổi giận, cô không tin là không thắng được gã này nhìn qua chỉ lớn hơn mình một hai tuổi, huống chi, quyền pháp của gã lại vụng về đến buồn cười.
Hai người giao thủ thêm hai mươi hiệp, Tô Lăng Vi thở dốc mệt lả, hết cả sức.
Cũng có vài người khác lên tới đỉnh núi, giống như khách du lịch đến ngắm cảnh.
“Không đánh nữa.” Tô Lăng Vi khoát tay.
“Vậy trâm cài tóc có thể trả lại cho ta không?” Trần Dương chìa tay ra.
“Hôm nay không tính, ngày mai lại đánh.”
“......” Trần Dương cạn lời, cô nàng này quả nhiên không thích nói đạo lý. Nghĩ một chút, hắn bỏ lại một câu rồi quay người rời đi: “Hy vọng ngày mai cô đừng nuốt lời.”
Tô Lăng Vi nhìn theo bóng lưng tiêu sái rời đi của Trần Dương, tức giận nói: “Sư phụ, tên đó ra vẻ kiểu gì, còn thâm sâu khó dò hơn cả ngài, thật đáng ghét.”
“Ý con là vi sư cũng đáng ghét à?”
“Khụ khụ... Con chỉ nói là tên vừa rồi ấy, tuổi không lớn mà cứ ra vẻ ung dung tự tại không hợp tuổi.”
“Thằng nhóc này không đơn giản đâu.” Lão giả cảm thán: “Ta cũng nhìn không thấu hắn.”
“Ngài cũng nhìn không thấu? Chẳng lẽ hắn là đại tông sư?” Tô Lăng Vi kinh hãi nói: “Nhưng mà không đúng, nếu hắn là đại tông sư, thì sao còn cần luyện quyền?”
“Không rõ.” Lão giả lắc đầu.
Ông ta cũng không hiểu, người đạt tới đại tông sư thật sự, lý giải về quyền thuật đã đạt đến đỉnh cao, họ về cơ bản sẽ không luyện quyền nữa. Mà sẽ ổn định lại tâm thần, chuyển hóa nội kình thành chân nguyên, đây mới là điều họ quan tâm hiện giờ. Tiếp tục luyện quyền, chỉ là lãng phí thời gian thôi, vì họ đã luyện hàng chục năm rồi, luyện tập như vậy không đủ nhiều hay sao? Mỗi chiêu mỗi thức, đều như đã khắc sâu vào trong tim, không cần luyện thêm. Chỉ những người ở cảnh giới dưới đại tông sư, mới có thể tiếp tục luyện quyền, tìm cơ hội chuyển hóa nội kình thành chân nguyên. Việc này nhất định phải dựa vào sự kết hợp giữa luyện tập và cảm ngộ. Cảm ngộ trong khi luyện quyền.
“Ta không tin hắn là đại tông sư.” Tô Lăng Vi lạnh giọng nói: “Tuổi này mà đạt tới đại tông sư, dù là người của gia tộc hàng đầu cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Sáng sớm hôm sau, Trần Dương cũng rời giường từ sớm, lên đỉnh núi luyện quyền. Tô Lăng Vi cũng đến, nhưng thấy Trần Dương đang luyện quyền, cô không quấy rầy mà tự mình luyện kiếm.
Mấy trăm lần, hơn nghìn lần vung quyền, dần dần, hắn cảm giác được chân nguyên trong cơ thể không còn tán loạn, mà tạo thành quy luật, tuần hoàn quanh thân. Lúc thì, chân nguyên sẽ kéo theo một chút nội kình, tuần hoàn quanh thân 49 vòng, sau vài lượt như thế, lượng nội kình này hoàn toàn biến thành chân nguyên.
Nội kình trong cơ thể, giống như hòn đảo giữa hồ nước, chân nguyên thì giống như dòng sông. Khi dòng sông bị ngoại lực làm xao động, nổi lên bọt nước, nó sẽ đánh lên hòn đảo, dần dần bào mòn hòn đảo, cuối cùng biến hòn đảo thành một phần của hồ nước.
Phương thức chuyển hóa nội kình thành chân nguyên này, so với tĩnh tọa, nhanh hơn gấp mười lần.
“Quả nhiên, không hổ là quyền pháp do cao thủ Tiên Thiên sáng tạo, chắc chắn sẽ thúc đẩy chân nguyên.” Trần Dương cười nói: “Mà bởi vì thể chất của mỗi người không giống nhau, việc tập theo khuôn mẫu cố định sẽ không giúp người ta phát hiện ra sự vận động của chân nguyên.”
“Trải qua quá trình lĩnh ngộ và cải tiến của ta, nó sẽ càng phù hợp với cơ thể ta, có thể kích thích chân nguyên, hỗ trợ chuyển hóa nội kình.”
“Cái gọi là đại đạo giản đơn nhất, quả đúng là đạo lý này.”
Khi luyện đến lúc mặt trời mọc, Trần Dương dừng lại, nhìn về phía Tô Lăng Vi ở đằng xa. Tô Lăng Vi luyện xong, nghỉ ngơi một chút, nhận từ lão đầu một thanh kiếm, ném về phía Trần Dương, mũi kiếm chỉ thẳng vào hắn: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Chờ đã!” Trần Dương đặt kiếm xuống đất, đi đến bên vách núi, bẻ một cành cây, tuốt hết lá, rồi nhìn về phía Tô Lăng Vi: “Ra chiêu đi.”
“Ngươi... Ngươi quá vũ nhục người khác.” Tô Lăng Vi tức giận, cầm kiếm trút giận, đâm về phía Trần Dương.
“Tâm cảnh rối loạn là điều tối kỵ đối với người luyện võ.” Trần Dương vừa dùng cành cây đỡ gạt kiếm, vừa nhắc nhở.
“Không cần ngươi dạy.” Chiêu kiếm của Tô Lăng Vi càng hung hiểm, so với dùng tay, cô ấy quả thực dùng kiếm giỏi hơn. Thực ra, dù là dùng kiếm, luyện quyền, luyện chưởng, hay dùng côn, mục đích cuối cùng đều là giống nhau, đó là ngộ ra chiêu thức, rồi chuyển hóa nội kình thành chân nguyên. Chỉ tiếc, Tô Lăng Vi hôm nay đã bị cơn giận làm mất lý trí, chiêu kiếm loạn xạ cả lên.
Sau hai mươi mấy hiệp, không những không chạm vào được góc áo của Trần Dương, mà còn bị cành cây đánh trúng vào cánh tay, vào lưng, dù không bị thương, nhưng lại càng khiến Tô Lăng Vi thêm phần kích động.
Một lần nữa bị Trần Dương đánh lui, Tô Lăng Vi định xông lên, thì lão đầu hô lên: “Lăng Vi dừng tay!”
“Sư phụ......”
“Vị tiểu huynh đệ này nói đúng, tâm cảnh của con đang loạn, tiếp tục đánh chỉ vô ích mà còn có hại.” Lão giả không thể nghi ngờ nói.
“Sư phụ, con hiểu rồi.” Tô Lăng Vi thu kiếm, trừng mắt nhìn Trần Dương một cái, hừ lạnh một tiếng.
“Trâm cài tóc!” Trần Dương lại giơ tay ra.
“Không mang.”
“Cô nuốt lời rồi.” Trần Dương nhíu mày.
“Trâm cài tóc đó có giá trị không nhỏ, nếu cậu giúp ta luyện kiếm mười lần, ta nhất định sẽ trả lại cho cậu, lần này tuyệt đối không nuốt lời.”
“Nếu còn nuốt lời nữa, đừng trách ta không khách khí.” Trần Dương vứt cành cây, quay người bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận