Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 86: Người ta có hài tử
Chương 86: Người ta có con rồi, có bán hay không, đây đúng là một vấn đề. Tập đoàn Tô Thị đang trải qua giai đoạn khó khăn, bán tháo không ít hạng mục, giá thị trường so với tháng trước, ít nhất đã giảm mất một phần năm. Hiện tại bán đi, tuyệt đối không phải thời cơ tốt. Mọi căn nguyên, vẫn là do Hối Phong tạm dừng đầu tư rót vốn, nếu như Hối Phong tiếp tục đầu tư, tập đoàn Tô Thị không có áp lực về vốn, đều đang mơ ước chờ xin đưa ra thị trường. Chỉ cần những hạng mục này hoàn thành hết, ngày mai thực sự có thể chuẩn bị để xin niêm yết. Đáng tiếc, vì Hối Phong tạm dừng đầu tư, hiện tại tất cả đều tan thành bọt nước. Trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng, giá thị trường tụt giảm nhiều như vậy, khiến bọn họ hiện tại bán cổ phần đi, tổn thất sẽ càng lớn. Ít nhất cũng phải đợi công ty ổn định trở lại rồi bán, chắc chắn sẽ kiếm lời hơn một hai ngàn vạn so với bây giờ. Ngoài ra, qua sắp xếp của bọn họ, những người thân thích vào làm ở tập đoàn Tô Thị, cơ bản đều bị đuổi việc, những người này đều bị mất việc. Chỉ cần bọn họ vẫn là cổ đông, có thể từ từ gọi những người này quay lại làm việc, nếu họ không còn là cổ đông, thì chắc chắn đừng hòng nghĩ đến việc này. Đương nhiên họ không muốn bán. Đúng là bán, Trần Dương nắm được nhược điểm của họ, nếu thực sự đưa tất cả bọn họ ra tòa, họ cũng không dễ chịu gì. "Không bán, cùng lắm thì cứ kiện!" Dương Võ Thạch là người đầu tiên lên tiếng. "Mọi người chúng ta liên kết lại, không tin còn đấu không lại ngươi, Trần Dương." Hướng Lư Vân cũng phụ họa theo. "Chúng ta không sợ ngươi." "Đi!" Trần Dương trở về chỗ ngồi, vẫy tay: "Không chỉ báo cảnh sát, mà còn muốn cho cơ quan chức năng điều tra rõ tài chính của tập đoàn Tô Thị." "Vâng!" Giang Yến Ny lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi. "Chờ một chút..." Tần Đức Lý vội vàng ngăn lại, hắn nhìn Trần Dương, mang theo chút van xin: "Trần tổng, có thể cho chúng tôi thương lượng trước được không?" "Đến giờ làm việc buổi sáng ngày mai, cho ra câu trả lời chính xác." Trần Dương dẫn đầu rời đi. Tô Hàn Yên há hốc mồm, muốn nhắc nhở đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời vào. Thật ra chuyện này không nên kéo đến ngày mai, mà nên xác định ngay hôm nay, càng kéo thì càng dễ xảy ra chuyện. Chỉ là, nhìn Trần Dương bộ dạng không hề để ý, Tô Hàn Yên cảm thấy mình cũng không cần thiết phải nhắc nhở. Thấy Trần Dương đi rồi, Tô Hàn Yên cũng quay người rời đi. Hướng Lư Văn và những người khác đi ra khỏi tòa cao ốc công ty, sang một quán trà đối diện, sau khi cho cả đám bảo tiêu lui hết, cả bọn mới nhìn về phía Tần Đức Lý: "Rốt cuộc ông muốn nói gì? Chẳng lẽ định thỏa hiệp với Trần Dương sao?" "Chuyện của chúng ta đều không được trong sạch cho lắm, nếu thật sự điều tra đến cùng, làm lớn chuyện, e rằng một nửa số người ngồi đây đều phải vào tù." Tần Đức Lý giải thích: "Chúng ta đi tìm mối quan hệ, nhiều nhất cũng chỉ có chút ít nhân mạch ở trong thành phố này, nhưng Hối Phong không chỉ có nhân mạch ở trong thành phố, mà còn có ở trong tỉnh, thậm chí ở cả Yến Kinh." "Nếu thực sự kiện tụng, chúng ta có thắng được không?" "Cũng đúng." Sáu người kia nghĩ ngợi một chút, đều gật đầu đồng ý, nhưng sau đó đều nhíu chặt mày: "Vậy bây giờ làm sao?" "Trần Dương không nên cho chúng ta một ngày để cân nhắc, chúng ta tìm người phế hắn, cho hắn một bài học nhớ đời, xem ngày mai hắn còn dám thu mua cổ phần của chúng ta không." Tần Đức Lý cười lạnh nói. "Đây là điều chắc chắn, nếu như vừa nãy đã ký hợp đồng, đem cổ phần bán cho hắn rồi, sau đó tôi cũng sẽ không để hắn yên ổn đâu." "Nhất định phải cho hắn một bài học." Trong mắt Hướng Lư Văn và đám người hiện lên vẻ tàn nhẫn, bọn họ không phải là những người chịu thiệt. "Vậy chúng ta mỗi người bỏ ra một khoản tiền, phế Trần Dương." Tần Đức Lý đề nghị. "Mỗi người một triệu là đủ." "Mỗi người một triệu, giết hắn còn dư nữa." "Quyết định như vậy đi, ông Tần chẳng phải quen người trong giới giang hồ sao? Chúng ta chuyển tiền cho ông, ông đi liên hệ người." "Được!" Tần Đức Lý sảng khoái đáp ứng. "Nhanh chóng hành động, tốt nhất là tối nay ra tay luôn." "Trần tổng, đây là tài liệu ngài cần." Hơn tám giờ tối, Lâm Vân đi vào văn phòng chủ tịch, sau khi để tập tài liệu lên bàn, cô hỏi dò: "Thời gian đã muộn, ngài vẫn chưa tan làm sao?" "Cô không cần để ý, cứ về nhà trước đi." Trần Dương đáp. "Vâng!" Lâm Vân quay người định rời đi, nhưng đi được hai bước, cô lại dừng lại, cúi người trở lại, nhắc nhở: "Trần tổng, đám cổ đông Tần chắc chắn sẽ không dễ dàng bán cổ phần đi đâu, đặc biệt là giá thị trường của công ty đang ở mức thấp." "Đây không phải là thời cơ tốt để bán, sẽ khiến mỗi người bọn họ tổn thất một hai ngàn vạn." "Bọn họ không muốn bán thì sẽ không từ thủ đoạn để ngăn cản, tôi nghe nói họ có mối quan hệ cả trong giới giang hồ lẫn chính quyền, ngài tốt nhất nên về sớm thì hơn." "Ta biết rồi." Trần Dương nói: "Ta chính là đang chờ bọn họ ra tay đây." "Cho bọn họ nhiều cơ hội như vậy, họ còn không biết quý trọng, còn muốn đối phó ta, vậy thì tốt thôi." "Ta cũng không cần phải tốn nhiều tiền như vậy để mua cổ phần nữa, thậm chí còn có thể khiến bọn họ phải nôn ra hết những tiền đã lấy từ tập đoàn Tô Thị những năm qua." "Chuyện này..." Lâm Vân nhìn dáng vẻ tự tin của Trần Dương, hơi sững sờ. "Cô nhắc nhở ta, không sợ bị bọn họ trả thù sao?" Trần Dương chuyển chủ đề. "Dù sao tôi cũng sắp rời đi rồi." "Rời đi? Vì sao?" "Vua nào triều thần nấy, ngài thay cô Tô lên vị trí chủ tịch, vậy chắc chắn sẽ phải thay trợ lý như tôi." Lâm Vân giải thích: "Bây giờ vẫn chưa thay tôi, chỉ là vì tôi vẫn còn có giá trị sử dụng." "Từ hôm qua đến giờ cô thể hiện rất tốt, không hề có chút giấu giếm nào, tại sao ta phải thay cô?" Trần Dương lắc đầu nói. "Đây đều là bổn phận của tôi." "Vậy ta nói thật cho cô biết, ta thấy cô năng lực rất mạnh, lại rất tận tụy, ta không những sẽ không loại cô, mà còn sẽ thăng chức cho cô." "Thăng chức?" "Đúng vậy!" "Đợi đến ngày mai giải quyết xong đám người Tần Đức Lý, ta sẽ đề bạt cô lên làm phó tổng giám đốc của công ty." "Phó tổng?" Lâm Vân không dám tin nhìn Trần Dương. "Thực ra nếu như tập đoàn Tô Thị phát triển thuận lợi, ta cũng sẽ không đến tiếp quản, bởi vì ta cũng sắp rời khỏi Hàng Thành rồi." Trần Dương đứng lên, đi về phía cửa sổ, nhìn bóng đêm xa xăm: "Chỉ là, nội bộ tập đoàn Tô Thị rối ren, sắp phá sản đến nơi." "Ta đến tiếp quản tập đoàn Tô Thị, không phải để chứng minh ta giỏi hơn người khác, mà là vì không thể trơ mắt nhìn công ty Hối Phong đầu tư nhiều tiền như vậy cứ thế phá sản." "Đợi giải quyết xong chuyện ở đây, trước khi rời khỏi Hàng Thành, vị trí của ta ở Hối Phong sẽ nhường cho Giang Yến Ny, còn tập đoàn Tô Thị, sẽ giao lại cho cô." "Giao cho tôi quản?" Lâm Vân vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. "Sao? Cô không dám sao? Hay là cảm thấy mình không có năng lực?" Trần Dương quay người lại, nhìn Lâm Vân. "Tôi... tôi có thể." Lâm Vân vội vàng đáp. "Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng đi." Trần Dương nghiêm nghị nói. "Cái này..." "Bây giờ nói với cô những chuyện này, chắc cô cũng không tin, cũng sẽ không cảm thấy ta là đối thủ của bọn Tần Đức Lý." Trần Dương khoát tay: "Vậy đi, bây giờ cứ về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mọi chuyện sẽ rõ." "Nếu không sợ, lát nữa cùng ta đi ăn khuya..." "Ăn khuya?" Lâm Vân chớp mắt: "Trần tổng, người ta có con rồi mà." "Khụ khụ..." Trần Dương lúng túng ho khan hai tiếng: "Ta nói ăn khuya, là để tạo cơ hội cho địch nhân ra tay." "À à." Lâm Vân đã kịp phản ứng, mặt trong nháy mắt đỏ bừng, bỏ lại một câu rồi vội vàng quay người bỏ chạy: "Tôi... tôi đi làm việc trước, còn rất nhiều chuyện phải xử lý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận