Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 258: Tội sống khó chạy

Chương 258: Tội sống khó thoát
Con cháu đích hệ nhà họ Trần, hết thảy có bốn anh em. Anh cả là Trần Thụy, anh hai Trần Lạc, anh ba Trần Dương, út là Trần Quan. Tính ra thì gia tộc cũng không hưng thịnh gì. Bất quá, ngoại trừ Trần Quan có chút ăn chơi trác táng ra thì ba anh em còn lại đều xem như có thiên phú nổi bật. Đáng tiếc là anh cả Trần Thụy cảnh giới dù cao nhất lại bị chém đứt một tay. Trần Dương với cảnh giới nửa bước tiên thiên, trong cuộc so tài mười năm đã đoạt vị trí số một, danh tiếng nhất thời lừng lẫy. Loại thiên tư này không thể nói là không mạnh, hơn nữa, Trần Dương còn được Quan Tinh Các mang đi, dù không có tin tức Trần Dương được nhận làm đệ tử. Nhưng bây giờ Trần Dương trở về lại còn tàn phế. Trong gia tộc người có thể gánh vác đại sự, cũng chỉ còn lại Trần Lạc và Trần Quan. Trần Quan từ nhỏ đã không thích luyện võ, có khả năng là âm thầm luyện quyền nhưng lại không tôi luyện xương cốt. Cũng tức là nói, Trần Quan có khả năng ngay cả tông sư còn chưa đạt đến. Trần Dương thật sự không biết Trần Quan ngay cả tôi luyện xương cốt cũng chưa làm, hắn mười tám tuổi đã rời khỏi gia môn, lúc đó hắn còn chưa đạt tới tông sư. Thiên tư của Trần Quan không thể nào so với hắn mạnh hơn được. Người như vậy, khẳng định không thể gánh vác đại kỳ của Trần gia. Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình Trần Lạc.
“Ngươi làm sao biết ta trở thành người tàn phế?” Trần Dương nhìn thẳng vào Trần Lạc.
“Đúng đó, Tiểu Dương làm sao thành người tàn phế được, chẳng phải vẫn khỏe mạnh sao?” Đại tộc lão cũng nghi hoặc đứng lên. Mấy vị tộc lão, đều đánh giá Trần Dương, tuy Trần Dương thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt, nhưng sao lại thành người tàn phế được?
“Hắn nhìn thì không có vết thương, nhưng thật ra kinh mạch đứt đoạn hết rồi, ngay cả Quan Tinh Các cũng rất khó chữa trị. Bây giờ chỉ là tìm một loại công pháp che giấu vết thương của mình thôi.” Trần Lạc nói tiếp.
“Chuyện nội bộ Quan Tinh Các, sao ngươi biết?”
“Cái này... cái này...” Trần Lạc không biết trả lời thế nào.
“Tin tức ta từ Quan Tinh Các đi luôn được bảo mật, huống chi là vết thương của ta.” Trần Dương đứng lên: “Chỉ có mười mấy người trong Quan Tinh Các biết, mà Bát trưởng lão của Quan Tinh Các đã thông báo cho nhà Tư Mã, muốn nhà Tư Mã giết ta để báo thù cho đồ đệ của Bát trưởng lão.” Hắn đột nhiên tăng cao giọng, “ngươi dám nói là không cấu kết với nhà Tư Mã?”
“Ta… ta nghe từ đường dây khác không được sao?” Trần Lạc ấp úng phản bác.
“Đến giờ còn giảo hoạt biện hộ?” Trần Dương khinh bỉ nói.
“Mặc kệ thế nào, ngươi bây giờ là một kẻ tàn phế, đây là sự thật.” Trần Lạc lái sang chuyện khác: “Đừng nói đến cảnh giới tiên thiên, nếu không có pháp bảo chống cự công kích thần hồn thì ngay cả tông sư ngươi cũng đánh không lại.”
“Sau này còn bàn cái gì đến chuyện tiếp nhận vị trí gia chủ Trần gia? Đến lúc đó sẽ thành trò cười cho thiên hạ.”
“Vậy chúng ta đánh một trận?” Trần Dương cười: “Ngươi thắng, việc này coi như xong, ta cũng sẽ không bước chân vào Trần gia nửa bước nữa, thế nào?”
“Được thôi, đừng trách ta ỷ mạnh hiếp yếu ngươi không có chân nguyên là được.” Trần Lạc cũng cười lạnh.
“Phụ thân, việc này...” Trần Tiềm nhìn về phía lão gia tử, lão gia tử nghĩ ngợi một chút, không nói gì, ý tứ là dựa theo ý của người trẻ tuổi, ông không muốn nhúng tay vào.
Mọi người từ đại sảnh đi đến diễn võ trường của Trần gia.
“Để ngươi ra tay trước!” Trần Lạc chắp tay sau lưng, nhưng thật ra là đang cầm một khối Tử Lôi Thạch ở sau lưng. Trần Dương tuy "phế" nhưng thần hồn vẫn còn đó, Trần Lạc rất kiêng kỵ.
“Đây chính là ngươi nói đó.” Khóe miệng Trần Dương nhếch lên, đột nhiên lao tới, thi triển công kích thần hồn thì đúng là ỷ mạnh hiếp yếu Trần Lạc rồi, bây giờ cứ dùng lực lượng tuyệt đối, đè bẹp Trần Lạc.
“Thật nhanh!” Không chỉ Trần Lạc biến sắc ngay tức khắc, các tộc lão xung quanh cũng chấn kinh.
“Nhưng không cảm giác được chân nguyên lưu động a.” Đại tộc lão nghi hoặc. Bọn họ không ai có thể nhìn thấu Trần Dương, rõ ràng không cảm giác được trong cơ thể Trần Dương có chân nguyên lưu động, coi như Trần Dương ra tay cũng không cảm thấy có chân nguyên. Nhưng vì sao lại nhanh như vậy?
“Cùng ta so quyền, cái loại người phế như ngươi đủ tư cách sao?” Trần Lạc cất Tử Lôi Thạch, một quyền nghênh đón. Hai người đều học quyền thuật tổ truyền của Trần gia, đều biết rõ căn nguyên, không cần giở trò mánh khóe gì, cứng đối cứng là đủ.
“Phanh!” Song quyền va chạm, Trần Lạc ngay lập tức lui nhanh, cánh tay tê liệt, mất đi tri giác. Lực lượng đáng sợ từ nắm đấm của Trần Dương truyền tới khiến hắn chấn kinh. Không có chân nguyên, lại có một loại sức mạnh thật sự bá đạo. Nhưng chưa đợi Trần Lạc hoàn hồn, Trần Dương đã áp sát tới, nắm đấm lần nữa vung đến. Trần Lạc cũng không dám tiếp chiêu, chỉ có thể né tránh, nhưng tốc độ của Trần Dương đột nhiên tăng vọt, nắm đấm vừa đánh ra thì thu về, một cú đấm móc, xoay người đập trúng má của Trần Lạc.
“Phanh!” Một quyền trúng đích, Trần Lạc bay lên không trung, răng cũng văng ra ngoài. Dù hắn đã dùng chân nguyên tạo thành một lớp phòng ngự trên má, nhưng lớp phòng ngự đó ngay lập tức bị đánh tan.
“Sao có thể?” Trần Lạc đang bay trên không trung vô cùng khó tin, nhưng không để hắn chấn kinh được nữa, Trần Dương lại tấn công tới. Trần Lạc gồng người trên không, lúc rơi xuống, chân Trần Dương vừa vặn đá đến, mọi chiêu thức của Trần Lạc đều bị nhìn thấu.
“Phốc!” Một cước này trúng giữa lồng ngực của Trần Lạc, lần nữa bị đá bay lên, lúc rơi xuống, lồng ngực lại chịu một cú đánh nặng nề, hắn như một đống cát, hoàn toàn không có bất kỳ sức kháng cự nào, chỉ có thể bị đánh đập. Lúc rơi xuống đất, Trần Lạc trực tiếp phun ra máu tươi, hoàn toàn mất đi sức kháng cự. Chỉ là không hề có chút huyền niệm nào, hoàn toàn là bị đánh cho tơi bời.
“Cái này…” Trần Tiềm và đám tộc lão Trần gia đều trợn mắt há hốc mồm. Cứ như là hoàn toàn dựa vào sức mạnh tuyệt đối của thân thể mà đánh bại Trần Lạc vậy. Trần Lạc hiện giờ là đại tông sư hậu kỳ, cách đại tông sư đỉnh phong cũng không xa, hoàn toàn có thể trước ba mươi tuổi đột phá lên tiên thiên cảnh giới. Trong cả Trần gia, ngoài Trần Dương ra thì thiên phú của Trần Lạc cũng là cực mạnh. So với anh cả Trần Thụy thiên phú còn mạnh hơn. Trần Thụy cũng phải tới gần ba mươi tuổi mới dựa vào lượng lớn linh thạch mới đột phá đến tiên thiên cảnh giới. Có lẽ Trần Lạc không cần nhiều linh thạch như vậy.
“Khụ khụ khụ... Ngươi ngươi rõ ràng kinh mạch đứt đoạn hết rồi, sao vẫn có lực lượng mạnh như vậy?” Trần Lạc khó khăn đứng lên, không thể tin nổi nhìn Trần Dương.
“Bí mật!” Khóe miệng Trần Dương nhếch lên, một bước dài xông ra, một tay nắm lấy cằm Trần Lạc, nhấc bổng lên.
“Tiểu Dương, dừng tay!” Ông nội lớn tiếng hét: “Dù sao hắn cũng là anh họ ngươi, các ngươi là cùng huyết mạch.”
“Tiểu Dương, không nên, đại bá cầu xin con đừng giết nó.” Trần Tiềm cũng lớn tiếng khẩn cầu. Mấy vị tộc lão cũng nhìn chằm chằm vào Trần Dương.
“Ngươi... chẳng lẽ ngươi muốn giết ta? Phải, ta là phạm lỗi, nhưng còn có gia tộc xử lý mà.” Trần Lạc nhìn chằm chằm vào Trần Dương, lúc này vẫn còn không biết hối hận.
“Gia tộc? Ngươi vừa mới nói rồi đó, ta đã bị trục xuất khỏi Trần gia rồi, sao có thể vì ta người ngoài mà để ngươi bị nhà quy xử phạt chứ?” Trần Dương cười lạnh: “Nếu như các ngươi đều coi ta là người ngoài, vậy ta tự nhiên không cần phải e ngại tình anh em gì nữa.” Cảm nhận được lực lượng truyền tới từ tay phải của Trần Dương, còn cả sát ý phát ra từ người Trần Dương, lúc này Trần Lạc mới thực sự sợ hãi, hắn biết Trần Dương thật sự muốn giết mình.
“Ta van xin ngươi, đừng giết ta, ta sai rồi…” Trần Lạc vội vàng van nài.
“Bây giờ van nài, đã muộn rồi.” Trần Dương ngữ khí lạnh băng, “Nếu như Trần Gia Lạc nằm trong tay kẻ như ngươi thì nhất định sẽ diệt vong, chết đi!”
“Tiểu Dương, con thật muốn ông nội phải cầu xin con sao?” Ông nội hô lớn.
“Tội chết có thể tha, tội sống khó thoát.” Sức mạnh tinh tú của Trần Dương nhanh chóng xông vào trong kinh mạch của Trần Lạc.
“Phốc phốc!”
“A...” Trần Lạc kêu thảm, kinh mạch đứt đoạn, bảy khiếu đổ máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận