Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 16: Ngươi mặc càng đẹp mắt
Chương 16: Ngươi mặc càng đẹp mắt.
Vừa rồi, khi Tô Hàn Yên thấy Quý Vân Hàng mặc bộ âu phục màu trắng kia, quả thực cảm thấy Quý Vân Hàng có khí chất của một thân sĩ, quý tộc. Quý Vân Hàng đi Tây Âu du học, thời gian dài tiếp thu lễ nghi quý tộc, nên trên người có chút dáng vẻ công tử quý tộc. Thế nhưng, so với Trần Dương thì luôn cảm thấy có gì đó là lạ, có khoảng cách, nhưng sự khác biệt ở đâu thì nhất thời lại không nói ra được.
“Ồ, cái này mà cũng có thể đụng áo sao? Thật là khéo, ta xem xem nào.” Chung Văn Phi đi tới, tựa hồ không chê chuyện lớn, còn lớn tiếng gọi mọi người xung quanh: “Mọi người đến xem thử, xem ai mặc bộ này đẹp hơn nào!”
Mọi người xung quanh đều lại gần, Tô Hàn Yên và những người khác tự động lùi ra phía sau. Lập tức, Trần Dương và Quý Vân Hàng trở thành tâm điểm chú ý! Quý Vân Hàng vội vàng thẳng lưng, giữ nụ cười giống như một thân sĩ.
“Nhàm chán!” Trần Dương nói một câu.
“Thoạt nhìn thì cả hai đều rất đẹp!”
“Nhưng nếu nhìn kỹ thì……”
“Đều…đều rất tốt!”
Thương nhân kia không muốn đắc tội ai, vội cười ha hả. Những người khác đều là cáo già, đương nhiên sẽ không tùy tiện bình phẩm.
“Đúng là cả hai đều rất tốt, Trần tiên sinh, đi, chúng ta vào trong, tôi dẫn anh đi gặp mấy người bạn.”
Chung Văn Phi cũng không muốn nhiều lời, cười ha ha rồi kéo tay Trần Dương đi vào bên trong. Mọi người xung quanh cũng xoay người đi chỗ khác, chỉ có Quý Vân Hàng còn không cam tâm, hắn nhìn về phía Tô Hàn Yên: “Hàn Yên, em bình phẩm một chút đi.”
Tô Hàn Yên nhìn Chung Văn Phi thân mật kéo tay Trần Dương rời đi, trong lòng có chút khó chịu, không hề nghe thấy Quý Vân Hàng hỏi gì, “Hàn Yên, Hàn Yên……” Quý Vân Hàng vẫn không hết hy vọng.
“Sao vậy?”
“Em nói xem ai mặc bộ đồ này đẹp hơn?”
“Anh đừng có làm ầm ĩ.”
“Chẳng phải anh muốn dìm Trần Dương xuống, để em được nở mày nở mặt thôi sao, có gì là làm ầm ĩ?”
“Anh mặc đẹp hơn, được chưa?” Tô Hàn Yên tức giận nói.
Quý Vân Hàng há hốc mồm, cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi nữa, hắn chỉ nhìn bóng lưng Trần Dương rồi thầm mắng: “Coi như Chung Văn Phi giúp ngươi, nhưng lát nữa lời nói và cử chỉ cũng sẽ làm lộ ra cái bản chất phế vật của ngươi thôi!”
Chung Văn Phi dẫn Trần Dương đi làm quen với hội trưởng và quản sự hội ngân sách, Trần Dương không kiêu ngạo không tự ti, nói chuyện rất chừng mực, điều này càng thêm khẳng định suy đoán trước đó của Chung Văn Phi. Nàng biết Trần Dương không thích những nơi như thế này, nên không đưa Trần Dương gặp thêm nhiều người, mà đi đến bên cạnh hồ nhân tạo dưới cây ngô đồng. Cuối tháng tám, lá cây ngô đồng bắt đầu hơi ngả vàng, còn chưa lộ rõ.
Chung Văn Phi cảm khái nói: “Nếu qua hơn một tháng nữa đến nhìn, lá cây ở đây sẽ chuyển toàn bộ sang màu vàng, phản chiếu xuống mặt hồ, sẽ đẹp lắm đấy.”
“Đợi thêm hơn một tháng, cô nhất định nhớ tới mà đến xem nhé.”
“Có cơ hội nhất định sẽ đến.” Trần Dương trả lời.
“Nhất định đấy!”
“Khi nào thì buổi giao lưu bắt đầu?”
“Anh không chút hiếu kỳ về chuyện của tôi sao? Đến từ gia tộc nào, tại sao lại bị bắt cóc?” Chung Văn Phi hiếu kỳ hỏi.
“Không liên quan gì đến ta!” Trần Dương lạnh nhạt đáp.
“Buổi giao lưu này nói dễ nghe thì là chúng tôi cung cấp ý kiến cho các anh.”
Chung Văn Phi đáp lời: “Nhưng trên thực tế, là chúng tôi muốn biết một chút về hướng đầu tư tiếp theo của Hợp Thành. ”
“Hợp Thành có các nhà phân tích thị trường chuyên nghiệp, đội ngũ làm việc đều là hàng đầu.”
“Tạ Thắng Vinh quản lý, chắc chắn đã nhận được hợp đồng đầu tư từ tổng bộ.”
“Có lẽ hắn không biết toàn bộ nội dung, càng không ngốc đến mức hoàn toàn nói ra, nhưng cũng sẽ để lộ ra một ít thông tin.”
“Điều này có lẽ sẽ có chút ý nghĩa tham khảo đối với chúng tôi!”
“……” Trần Dương im lặng, sao nghe giống như một cái hố vậy? Chẳng lẽ chi nhánh Hàng Thành xảy ra vấn đề, mà chính là như vậy xảy ra vấn đề? Không, không thể nào, Tạ Thắng Vinh chỉ là một người quản lý, hắn không thể nào nắm được toàn bộ bản kế hoạch phân tích đầu tư của tổng bộ. Tổng bộ cũng không thể phát cho mỗi một chi nhánh toàn bộ phương hướng đầu tư, mà sẽ liên tục điều chỉnh phương hướng đầu tư, không thể một khi đã hình thành sẽ không thay đổi, thị trường luôn luôn thay đổi trong nháy mắt.
“Rất hèn hạ đúng không?” Chung Văn Phi hỏi.
“Cũng không tính là hèn hạ, thương trường như chiến trường.”
“Anh không tức giận sao?”
“Chuyện này có gì phải tức giận?”
“Thật sao?” Chung Văn Phi nhìn thẳng vào mắt Trần Dương.
“Đừng dò xét, ta không có gì đáng để cho cô thử.”
Trần Dương đột nhiên lớn giọng nhắc nhở: “Còn nữa, đừng xem ta như một vũ khí để sử dụng.”
“Xem ra anh cũng biết chuyện của tôi rồi.”
Chung Văn Phi lúc này đã hoàn toàn xác định suy đoán trong lòng: “Bất quá, tôi cũng không xem anh như là thương, anh cứ yên tâm đi.”
“Tôi đã đồng ý kết hôn với hắn rồi, thời gian đã định xong, vào ngày tết nguyên đán.”
Nàng nói đến đây thì ánh mắt trở nên ảm đạm. Trần Dương vẫn không nói gì, Chung Văn Phi trợn trắng mắt: “Anh không nên hỏi tôi xem tên đó chỗ nào không tốt à? Sao tôi không muốn gả?”
“Đây là chuyện của cô.” Trần Dương vẫn lạnh nhạt như thường.
“……”Chung Văn Phi hoàn toàn im lặng, xem ra người đàn ông từng bị tình yêu làm tổn thương, trái tim đã trở nên cứng rắn như thép rồi. Trần Dương không nói gì, bầu không khí trở nên khó xử, Chung Văn Phi chỉ có thể tìm đề tài: “Tôi tiếp cận anh, chỉ là muốn báo đáp ân cứu mạng, giúp anh có được sự trọng dụng tại Hợp Thành.”
“Bất quá, hiện tại xem ra, anh cũng không cần sự giúp đỡ của tôi, là do tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Hôm nay kết thúc, trên cơ bản tôi sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa.”
“Nhưng lát nữa anh đáp ứng với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trần Dương hỏi.
“Giúp tôi trao giấy chứng nhận gia nhập Thương Hội Hàng Thành cho tập đoàn Tô Thị, dựa theo đúng quy trình.”
“Vì sao lại bảo ta trao?”
“Anh không giúp thì tôi sẽ mỗi ngày quấn lấy anh.”
“……” Trần Dương nghĩ nghĩ, đáp: “Được.”
“Đi thôi, chúng ta đi nói chuyện chính sự, không làm mất thời gian của anh.”
Theo Chung Văn Phi đến phòng trà, uống chén trà, Tạ Thắng Vinh cũng đến, cùng mấy vị quản sự, cùng nhau nói chuyện sơ lược về phương hướng đầu tư trong quý tới. Khoảng nửa canh giờ sau, khi nói xong thì yến hội chính thức bắt đầu. Chung Văn Phi tự mình chủ trì, ngoài việc hàn huyên vài câu thì nàng lại dành ra năm phút để tóm tắt tình hình đầu tư của hội ngân sách quý này. Rất ngắn gọn, ngoài ra là phó hội trưởng thương hội tổng kết, cũng chỉ tốn sáu bảy phút. Các hội ngân sách đầu tư đều rất minh bạch, không cần phải nói quá nhiều.
Cuối cùng, micro lại quay trở lại tay Chung Văn Phi: “Hôm nay còn có một tin vui, chính là tập đoàn Tô Thị gia nhập đại gia đình Thương Hội Hàng Thành, mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tô Hàn Yên và Quý Vân Hàng đều ngây người, không ngờ Chung Văn Phi lại nói ra trước mặt mọi người trên đài như vậy, điều này chẳng khác nào đang quảng cáo cho tập đoàn Tô Thị!
“Tiếp theo, xin mời người phụ trách của tập đoàn Tô Thị lên đài, nhận giấy chứng nhận thành viên.” Chung Văn Phi nghiêm nghị nói.
“Hàn Yên, mau lên đi.” Quý Vân Hàng vội thúc giục.
“Cùng lên đi.” Chung Văn Phi nói tiếp.
Quý Vân Hàng rất muốn được lộ diện dưới loại tình huống này, nên vội vàng đứng lên, cùng Tô Hàn Yên lên đài.
“Hôm nay hội trưởng thương hội bận việc nên không thể có mặt, hội trưởng ủy thác Trần Dương tiên sinh thay mặt trao giấy chứng nhận, xin mời Trần Dương tiên sinh lên đài.” Chung Văn Phi cười nói.
Tình huống là thế nào? Để Trần Dương lên trao? Tô Hàn Yên và Quý Vân Hàng nhìn nhau, đều ngây người. Cái tên Trần Dương này có quan hệ gì với hội trưởng sao? Chung Văn Phi rốt cuộc lại đang giở trò gì?
Vừa rồi, khi Tô Hàn Yên thấy Quý Vân Hàng mặc bộ âu phục màu trắng kia, quả thực cảm thấy Quý Vân Hàng có khí chất của một thân sĩ, quý tộc. Quý Vân Hàng đi Tây Âu du học, thời gian dài tiếp thu lễ nghi quý tộc, nên trên người có chút dáng vẻ công tử quý tộc. Thế nhưng, so với Trần Dương thì luôn cảm thấy có gì đó là lạ, có khoảng cách, nhưng sự khác biệt ở đâu thì nhất thời lại không nói ra được.
“Ồ, cái này mà cũng có thể đụng áo sao? Thật là khéo, ta xem xem nào.” Chung Văn Phi đi tới, tựa hồ không chê chuyện lớn, còn lớn tiếng gọi mọi người xung quanh: “Mọi người đến xem thử, xem ai mặc bộ này đẹp hơn nào!”
Mọi người xung quanh đều lại gần, Tô Hàn Yên và những người khác tự động lùi ra phía sau. Lập tức, Trần Dương và Quý Vân Hàng trở thành tâm điểm chú ý! Quý Vân Hàng vội vàng thẳng lưng, giữ nụ cười giống như một thân sĩ.
“Nhàm chán!” Trần Dương nói một câu.
“Thoạt nhìn thì cả hai đều rất đẹp!”
“Nhưng nếu nhìn kỹ thì……”
“Đều…đều rất tốt!”
Thương nhân kia không muốn đắc tội ai, vội cười ha hả. Những người khác đều là cáo già, đương nhiên sẽ không tùy tiện bình phẩm.
“Đúng là cả hai đều rất tốt, Trần tiên sinh, đi, chúng ta vào trong, tôi dẫn anh đi gặp mấy người bạn.”
Chung Văn Phi cũng không muốn nhiều lời, cười ha ha rồi kéo tay Trần Dương đi vào bên trong. Mọi người xung quanh cũng xoay người đi chỗ khác, chỉ có Quý Vân Hàng còn không cam tâm, hắn nhìn về phía Tô Hàn Yên: “Hàn Yên, em bình phẩm một chút đi.”
Tô Hàn Yên nhìn Chung Văn Phi thân mật kéo tay Trần Dương rời đi, trong lòng có chút khó chịu, không hề nghe thấy Quý Vân Hàng hỏi gì, “Hàn Yên, Hàn Yên……” Quý Vân Hàng vẫn không hết hy vọng.
“Sao vậy?”
“Em nói xem ai mặc bộ đồ này đẹp hơn?”
“Anh đừng có làm ầm ĩ.”
“Chẳng phải anh muốn dìm Trần Dương xuống, để em được nở mày nở mặt thôi sao, có gì là làm ầm ĩ?”
“Anh mặc đẹp hơn, được chưa?” Tô Hàn Yên tức giận nói.
Quý Vân Hàng há hốc mồm, cuối cùng cũng không tiếp tục hỏi nữa, hắn chỉ nhìn bóng lưng Trần Dương rồi thầm mắng: “Coi như Chung Văn Phi giúp ngươi, nhưng lát nữa lời nói và cử chỉ cũng sẽ làm lộ ra cái bản chất phế vật của ngươi thôi!”
Chung Văn Phi dẫn Trần Dương đi làm quen với hội trưởng và quản sự hội ngân sách, Trần Dương không kiêu ngạo không tự ti, nói chuyện rất chừng mực, điều này càng thêm khẳng định suy đoán trước đó của Chung Văn Phi. Nàng biết Trần Dương không thích những nơi như thế này, nên không đưa Trần Dương gặp thêm nhiều người, mà đi đến bên cạnh hồ nhân tạo dưới cây ngô đồng. Cuối tháng tám, lá cây ngô đồng bắt đầu hơi ngả vàng, còn chưa lộ rõ.
Chung Văn Phi cảm khái nói: “Nếu qua hơn một tháng nữa đến nhìn, lá cây ở đây sẽ chuyển toàn bộ sang màu vàng, phản chiếu xuống mặt hồ, sẽ đẹp lắm đấy.”
“Đợi thêm hơn một tháng, cô nhất định nhớ tới mà đến xem nhé.”
“Có cơ hội nhất định sẽ đến.” Trần Dương trả lời.
“Nhất định đấy!”
“Khi nào thì buổi giao lưu bắt đầu?”
“Anh không chút hiếu kỳ về chuyện của tôi sao? Đến từ gia tộc nào, tại sao lại bị bắt cóc?” Chung Văn Phi hiếu kỳ hỏi.
“Không liên quan gì đến ta!” Trần Dương lạnh nhạt đáp.
“Buổi giao lưu này nói dễ nghe thì là chúng tôi cung cấp ý kiến cho các anh.”
Chung Văn Phi đáp lời: “Nhưng trên thực tế, là chúng tôi muốn biết một chút về hướng đầu tư tiếp theo của Hợp Thành. ”
“Hợp Thành có các nhà phân tích thị trường chuyên nghiệp, đội ngũ làm việc đều là hàng đầu.”
“Tạ Thắng Vinh quản lý, chắc chắn đã nhận được hợp đồng đầu tư từ tổng bộ.”
“Có lẽ hắn không biết toàn bộ nội dung, càng không ngốc đến mức hoàn toàn nói ra, nhưng cũng sẽ để lộ ra một ít thông tin.”
“Điều này có lẽ sẽ có chút ý nghĩa tham khảo đối với chúng tôi!”
“……” Trần Dương im lặng, sao nghe giống như một cái hố vậy? Chẳng lẽ chi nhánh Hàng Thành xảy ra vấn đề, mà chính là như vậy xảy ra vấn đề? Không, không thể nào, Tạ Thắng Vinh chỉ là một người quản lý, hắn không thể nào nắm được toàn bộ bản kế hoạch phân tích đầu tư của tổng bộ. Tổng bộ cũng không thể phát cho mỗi một chi nhánh toàn bộ phương hướng đầu tư, mà sẽ liên tục điều chỉnh phương hướng đầu tư, không thể một khi đã hình thành sẽ không thay đổi, thị trường luôn luôn thay đổi trong nháy mắt.
“Rất hèn hạ đúng không?” Chung Văn Phi hỏi.
“Cũng không tính là hèn hạ, thương trường như chiến trường.”
“Anh không tức giận sao?”
“Chuyện này có gì phải tức giận?”
“Thật sao?” Chung Văn Phi nhìn thẳng vào mắt Trần Dương.
“Đừng dò xét, ta không có gì đáng để cho cô thử.”
Trần Dương đột nhiên lớn giọng nhắc nhở: “Còn nữa, đừng xem ta như một vũ khí để sử dụng.”
“Xem ra anh cũng biết chuyện của tôi rồi.”
Chung Văn Phi lúc này đã hoàn toàn xác định suy đoán trong lòng: “Bất quá, tôi cũng không xem anh như là thương, anh cứ yên tâm đi.”
“Tôi đã đồng ý kết hôn với hắn rồi, thời gian đã định xong, vào ngày tết nguyên đán.”
Nàng nói đến đây thì ánh mắt trở nên ảm đạm. Trần Dương vẫn không nói gì, Chung Văn Phi trợn trắng mắt: “Anh không nên hỏi tôi xem tên đó chỗ nào không tốt à? Sao tôi không muốn gả?”
“Đây là chuyện của cô.” Trần Dương vẫn lạnh nhạt như thường.
“……”Chung Văn Phi hoàn toàn im lặng, xem ra người đàn ông từng bị tình yêu làm tổn thương, trái tim đã trở nên cứng rắn như thép rồi. Trần Dương không nói gì, bầu không khí trở nên khó xử, Chung Văn Phi chỉ có thể tìm đề tài: “Tôi tiếp cận anh, chỉ là muốn báo đáp ân cứu mạng, giúp anh có được sự trọng dụng tại Hợp Thành.”
“Bất quá, hiện tại xem ra, anh cũng không cần sự giúp đỡ của tôi, là do tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Hôm nay kết thúc, trên cơ bản tôi sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa.”
“Nhưng lát nữa anh đáp ứng với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trần Dương hỏi.
“Giúp tôi trao giấy chứng nhận gia nhập Thương Hội Hàng Thành cho tập đoàn Tô Thị, dựa theo đúng quy trình.”
“Vì sao lại bảo ta trao?”
“Anh không giúp thì tôi sẽ mỗi ngày quấn lấy anh.”
“……” Trần Dương nghĩ nghĩ, đáp: “Được.”
“Đi thôi, chúng ta đi nói chuyện chính sự, không làm mất thời gian của anh.”
Theo Chung Văn Phi đến phòng trà, uống chén trà, Tạ Thắng Vinh cũng đến, cùng mấy vị quản sự, cùng nhau nói chuyện sơ lược về phương hướng đầu tư trong quý tới. Khoảng nửa canh giờ sau, khi nói xong thì yến hội chính thức bắt đầu. Chung Văn Phi tự mình chủ trì, ngoài việc hàn huyên vài câu thì nàng lại dành ra năm phút để tóm tắt tình hình đầu tư của hội ngân sách quý này. Rất ngắn gọn, ngoài ra là phó hội trưởng thương hội tổng kết, cũng chỉ tốn sáu bảy phút. Các hội ngân sách đầu tư đều rất minh bạch, không cần phải nói quá nhiều.
Cuối cùng, micro lại quay trở lại tay Chung Văn Phi: “Hôm nay còn có một tin vui, chính là tập đoàn Tô Thị gia nhập đại gia đình Thương Hội Hàng Thành, mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tô Hàn Yên và Quý Vân Hàng đều ngây người, không ngờ Chung Văn Phi lại nói ra trước mặt mọi người trên đài như vậy, điều này chẳng khác nào đang quảng cáo cho tập đoàn Tô Thị!
“Tiếp theo, xin mời người phụ trách của tập đoàn Tô Thị lên đài, nhận giấy chứng nhận thành viên.” Chung Văn Phi nghiêm nghị nói.
“Hàn Yên, mau lên đi.” Quý Vân Hàng vội thúc giục.
“Cùng lên đi.” Chung Văn Phi nói tiếp.
Quý Vân Hàng rất muốn được lộ diện dưới loại tình huống này, nên vội vàng đứng lên, cùng Tô Hàn Yên lên đài.
“Hôm nay hội trưởng thương hội bận việc nên không thể có mặt, hội trưởng ủy thác Trần Dương tiên sinh thay mặt trao giấy chứng nhận, xin mời Trần Dương tiên sinh lên đài.” Chung Văn Phi cười nói.
Tình huống là thế nào? Để Trần Dương lên trao? Tô Hàn Yên và Quý Vân Hàng nhìn nhau, đều ngây người. Cái tên Trần Dương này có quan hệ gì với hội trưởng sao? Chung Văn Phi rốt cuộc lại đang giở trò gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận