Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 106: Không thể nói lý hai người

Chương 106: Không thể nói lý hai người.
Trần Dương nhớ kỹ Nam Cung Vân Khanh từng nhắc qua Tiền Trác, nàng gọi Tiền Trác là biểu ca, nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu, là người cùng tuổi. Nói cách khác, Tiền Trác năm nay tầm 28 đến hai mươi chín tuổi. Dù sao chắc chắn chưa đầy 30 tuổi. Cho dù là tại Yến Kinh, đệ tử của chín đại gia tộc mà có thể đột phá đến đại tông sư trước 30 tuổi, đều tuyệt đối được xưng tụng là tư chất ngút trời, tiền đồ vô lượng. Cũng chỉ có những người đột phá đến đại tông sư trước 30 tuổi mới có hy vọng đi trùng kích cảnh giới Tiên Thiên. Còn những người đột phá đại tông sư sau 30 tuổi thì đã thiếu đi một chút niệm tưởng. Dù sao những người đột phá đại tông sư sau 30 tuổi thì rất ít người có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên. Đây là quy luật đã kéo dài gần 500 năm, trên cơ bản không ai phá vỡ được. Tiền Trác có thể đột phá đại tông sư trước 30 tuổi, liền có hy vọng trùng kích cảnh giới Tiên Thiên. Nếu không cũng sẽ đạt đến đỉnh phong của đại tông sư. Mà đại tông sư đỉnh phong thì ở rất nhiều nơi đều có thể đi ngang, tại Yến Kinh trong chín đại thế gia, đại tông sư đỉnh phong cũng là chiến lực cao cấp nhất, xứng đáng với hai chữ "cung phụng". Nếu thực sự có thể trùng kích cảnh giới Tiên Thiên, vậy thì nhất định là "nhất phi trùng thiên". Nam Cung gia để Nam Cung Vân Khanh gả cho Tiền Trác, lôi kéo một thiên tài như vậy làm con rể, chắc chắn là có lời chứ không lỗ. Về phần có sợ hay không? Trần Dương khóe miệng hơi nhếch, "Ta cũng không đến cướp dâu, ta đến lấy lại đôi Nhĩ Quyết này, nếu đôi Nhĩ Quyết này đang ở trên tai ngươi, vậy thì đương nhiên phải cả người lẫn hàng cùng nhau mang đi rồi.” "Ngươi nghĩ được kỹ chưa?" Nam Cung Vân Khanh nghiêm mặt nói: "Lần này, ta thế nhưng là đang lợi dụng ngươi đó."
Lợi dụng à? Trần Dương khựng lại. Từ khi gặp Nam Cung Vân Khanh tại tầng cao nhất của khách sạn tháng trước, sau khi nghe được những lời nàng nói, Trần Dương cảm thấy có lẽ Nam Cung Vân Khanh thực sự đang lợi dụng mình. Còn cố ý đưa thiệp mời đám cưới cho hắn, chẳng phải là lại muốn một lần lợi dụng hắn, để Nam Cung Vân Khanh đào thoát khỏi hôn nhân gia tộc sắp đặt sao? Đương nhiên, cũng có một khả năng, đó là Nam Cung Vân Khanh muốn Trần Dương nghĩ ngợi nhiều một chút, liền cố ý nói những lời kia. Lần này Nam Cung Vân Khanh còn có thể lợi dụng Trần Dương thêm một lần. Nhưng coi như Trần Dương biết Nam Cung Vân Khanh muốn lợi dụng hắn để thoát khỏi cuộc hôn nhân này, hắn vẫn sẽ làm. Coi như là hắn đang nợ Nam Cung Vân Khanh.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Trần Dương nghiêm mặt nói.
“Ngươi cần hiểu rõ một chuyện, cho dù ngươi mang ta đi, ta cũng không nhất định sẽ gả cho ngươi.” Nam Cung Vân Khanh tiếp tục nói: “Mà ngươi phải gánh vác trách nhiệm thì không thiếu chút nào.” “Lần trước ngươi hủy hôn, Nam Cung gia không có tính sổ với ngươi, lần này ngươi lại đến phá đám cưới, Nam Cung gia chắc chắn sẽ tìm ngươi gây phiền phức.” "Chuyện này không phải là chuyện ta có thể giúp ngươi gánh được, mà là ngươi phải tự mình đi giải thích với bọn họ, làm cho bọn họ vừa lòng mới được.”
Nam Cung gia để Nam Cung Vân Khanh gả cho Tiền Trác, chính là muốn lôi kéo một đại tông sư có tiền đồ vô lượng. Trần Dương quậy phá như vậy, hôn sự thất bại, kế hoạch của Nam Cung gia cũng đổ bể, đã mất đi một người con rể là đại tông sư, tổn thất này thật thảm trọng. Nam Cung gia đương nhiên sẽ tìm Trần Dương tính sổ. Cái họa này thật không nhỏ, một lần rồi lại một lần chọc giận Nam Cung gia, một mình Nam Cung Vân Khanh thật sự không thể ngăn cản được.
“Không sao, ta sẽ cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng.” Trần Dương nghiêm mặt nói: “Bây giờ ngươi đi theo ta, hay là để ta ‘khiêng’ đi?” ‘Khiêng đi’, chính là đoạt. Tự mình đi, thì vẫn còn hiềm nghi đào hôn.
“Khiêng đi thì mất mặt quá.” Nam Cung Vân Khanh giật xuống trang sức, vứt sang một bên, cười nói: “Ta tự đi.” Trần Dương quay người đi về phía cửa ra vào, hắn cố ý chậm lại tốc độ, bởi vì khi nãy bọn họ nói chuyện đã có nha hoàn đứng lén nghe. Nghe được chuyện cướp dâu, bọn họ chắc chắn đã đi báo cáo tình hình rồi.
"Ngươi đang đợi hắn sao?" Nam Cung Vân Khanh hỏi.
“Đúng vậy.” Trần Dương gật đầu.
Hai người xuống lầu, phía trước chính là hành lang dài dằng dặc, ở đối diện hành lang, một người đàn ông đã chặn đường đi. Hắn cũng mặc tân lang phục màu đỏ. Đó chính là Tiền Trác. Người này vóc dáng không cao lớn, cũng gầy gò, khí tức hoàn toàn thu vào bên trong. Giọng của Tiền Trác lạnh như băng, vang vọng trong hành lang: "Dám đến cướp tân nương của ta, ngươi chán sống rồi sao?"
"Cướp tân nương của ngươi?" Trần Dương cười: “Đây vốn là tân nương của ta, mặc dù đã từng từ hôn.” “Nhưng mà, đã tự ngươi đưa cho mẫu thân ta món quà gặp mặt con dâu, cho Nam Cung Vân Khanh, vậy chẳng phải là nói cho ta biết nên đến cướp dâu sao?” "Vốn là tân nương của ngươi? Ngươi là Trần Dương?" Tiền Trác sững sờ, từng bước tiến lên, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Dương: "Không, ngươi không phải là Trần Dương, giọng của ngươi có chút quen thuộc, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?” “Nhưng ta xác nhận là chúng ta chưa từng gặp mặt.” “Còn nữa, ý lời vừa nãy của ngươi là gì?” "Hàng Thành, tên phòng đấu giá, quên rồi sao?" Trần Dương trả lời.
"Là ngươi?"
“Đúng vậy, bây giờ biết vì sao ta nguyện ý bỏ ra 1,1 tỷ để mua đôi Nhĩ Quyết kia chưa? Đó là đồ cưới bà ngoại ta cho mẹ ta.” Trần Dương mỉa mai nói: "Đa tạ ngươi đã tặng nó cho Nam Cung Vân Khanh."
"Hắn thật sự là Trần Dương?" Tiền Trác nhìn về phía Nam Cung Vân Khanh.
"Đúng!" Nam Cung Vân Khanh gật đầu.
“Hắn hủy hôn ước của ngươi, làm cho Nam Cung gia mất hết mặt mũi, mà ngươi còn thích hắn? Thật không biết xấu hổ?” Tiền Trác khinh bỉ nói.
“Ta không nói là ta thích hắn, cũng không nói là sau khi hủy hôn với ngươi thì liền gả cho hắn.” Nam Cung Vân Khanh xòe tay ra: "Ta chỉ là không muốn gả cho ngươi."
“Nàng đang lợi dụng ngươi đấy!” Tiền Trác lại quay sang nhìn Trần Dương.
"Ta biết." Trần Dương gật đầu: "Nhưng ta cam tâm tình nguyện."
"Không thể nói lý!" Tiền Trác tức giận nói: "Nam Cung Vân Khanh, ngươi biết thực lực của ta mà, ngươi cảm thấy hắn có thể mang ngươi đi sao?” "Có thể!" Nam Cung Vân Khanh đáp.
"Ha ha ha..." Tiền Trác cười lớn, tiếng cười dứt, hắn hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Dương: “Được thôi, cho ngươi một cơ hội, chúng ta đánh một trận, ai thắng thì Nam Cung Vân Khanh theo người đó.” “Không được!” Trần Dương lắc đầu.
“Sợ à?” Tiền Trác lại cười.
Ngay cả Nam Cung Vân Khanh cũng nghi hoặc nhìn Trần Dương: “Ngươi không nắm chắc?” “Không phải!” Trần Dương lắc đầu lần nữa: “Ta chỉ không muốn để cho một người trở thành quân bài đánh cược trong cuộc chiến của chúng ta.” "Hơn nữa, đánh nhau với một người đại tông sư sơ kỳ, mà còn phải nói điều kiện, có hơi mất phong độ.” Nam Cung Vân Khanh hài lòng cười.
“Cái tên cuồng vọng này, đơn giản là muốn chết!” Tiền Trác cuối cùng không thể chịu đựng được hai người này kẻ xướng người họa, càng không chịu được dáng vẻ tự phụ của Trần Dương, hắn cảm giác tự ái của mình đang bị vũ nhục một cách nặng nề.
“Hô!” Chưởng thế như gió, gào thét mà đến. Trần Dương bước ra một bước, cũng tung một chưởng nghênh đón.
"Phanh!" Hai chưởng va vào nhau, chân nguyên tại lòng bàn tay va chạm.
“Ngươi cũng là đại tông sư?” Sắc mặt Tiền Trác run lên.
“Nếu không thì làm sao dám đến cướp dâu?” Trần Dương khóe miệng nhếch lên, một luồng chân nguyên kinh khủng hơn bạo phát ra, mang theo cả cỗ túc sát khí, bao phủ lấy Tiền Trác.
“Đây là khí tức gì?” Trong nháy mắt Tiền Trác cảm giác như rơi xuống hầm băng, cấp tốc thu chưởng lùi nhanh về phía sau. Giờ phút này, tâm thần của hắn đại loạn.
“Luyện thêm mấy năm đi, bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta.” Trần Dương không đuổi theo, mà là nhìn về phía Nam Cung Vân Khanh: “Đi thôi.” “Ừm!” Nam Cung Vân Khanh gật đầu, đi theo Trần Dương hướng ra lối đi của hành lang. Đi ngang qua Tiền Trác, hắn nắm chặt tay, muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng không thể, trơ mắt nhìn Trần Dương cùng Nam Cung Vân Khanh rời đi. Vụ hôn nhân này, kỳ thật cũng không phải ước nguyện của hắn, mọi người đều tưởng hắn, Tiền Trác, đang trèo cao để có được một cuộc sống tốt hơn. Hắn chỉ muốn trên con đường võ đạo này, đi càng xa hơn.
“Trần Dương, xem ai bước vào cảnh giới Tiên Thiên nhanh hơn!” Tiền Trác lớn tiếng nói.
“Ta chờ!” Trần Dương hướng về phía sau phẩy tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận