Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 139: Ai mới không phải đồ vật
Chương 139: Ai mới không phải đồ vật.
Sáng hôm sau, theo lịch trình, Trần Dương cùng Tô Lăng Vi đi đàm phán công việc. Đây là một công ty đã niêm yết trên thị trường, tài sản hơn 10 tỷ, dù đã hẹn trước, nhưng đối phương vẫn chậm trễ hơn 20 phút mới chịu gặp Trần Dương và Tô Lăng Vi. Người gặp mặt cũng không phải tổng quản lý công ty, chỉ là phó quản lý bộ phận dự án, tên Lý Tuyền. Trần Dương rất khách khí, nhưng giọng điệu của Lý Tuyền mang theo vẻ khinh miệt, dường như xem thường tập đoàn Tô Thị. Cái nhìn của bọn họ vẫn dừng lại ở thời điểm hai tháng trước của tập đoàn Tô Thị. Trần Dương đưa báo cáo tài chính ra, đối phương thậm chí không muốn nhìn, nói “Tài chính làm giả nhiều lắm đấy, lười nhìn.”
“Nếu không đồng ý hợp tác, tại sao còn muốn gặp chúng tôi?” Tô Lăng Vi bất mãn nói: “Các người có thể trực tiếp từ chối, chúng tôi đã không cần đến đây.”
“Là các người nhất định muốn đến nói chuyện hợp tác, ta tranh thủ chút thời gian rảnh để gặp các người.” Lý Tuyền lạnh lùng nói: “Ta nói thẳng vậy, mất đi đầu tư của Hợp Thành, tập đoàn Tô Thị thật sự không đáng để chúng ta hợp tác.”
“Giao hạng mục cho các người, chúng tôi không yên tâm.”
“Ngươi…” Tô Lăng Vi tức nghẹn.
Trần Dương đưa tay ngăn Tô Lăng Vi lại, thu báo cáo tài chính về: “Vậy chúng tôi xin làm phiền.”
Vừa ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại, đã nghe thấy giọng khinh bỉ của phó quản lý Lý Tuyền: “Mấy nhân viên kinh doanh của tập đoàn Tô Thị sắp chết đến nơi, thật là tự cao tự đại, đồ bỏ đi?”
Mặc dù cửa đã đóng, nhưng thính lực của hai người đều rất tốt, nghe rõ tất cả.
“Muốn chết!” Tô Lăng Vi sầm mặt.
Trần Dương cũng không ngăn cản, Tô Lăng Vi quay người bước vào phòng làm việc lần nữa, lạnh lùng nhìn phó quản lý: “Xin lỗi!”
“Xin lỗi? Sao tôi phải xin lỗi cô?” Lý Tuyền khinh bỉ nói.
“Không hợp tác thì thôi, anh mắng chửi người, không nên xin lỗi sao?”
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Không có đầu tư của Hợp Thành, tập đoàn Tô Thị các cô chỉ là thứ rác rưởi.” Lý Tuyền cười khẩy: “Còn cô, thật đúng là coi mình là nhân vật đấy à?”
“Chắc chắn không xin lỗi sao?” Tô Lăng Vi từng bước đi tới.
“Đây là Minh Thụy, chẳng lẽ cô dám động thủ ở đây?” Lý Tuyền khinh bỉ nói.
“Có gì mà không dám?” Tô Lăng Vi vung tay tát mạnh vào mặt Lý Tuyền.
Nghe tiếng kêu thảm thiết truyền ra bên trong, Trần Dương bên ngoài bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai phút sau, Lý Tuyền cầu xin tha thứ xin lỗi, Tô Lăng Vi lúc này mới đi ra.
Hai người đi về phía thang máy, Trần Dương giải thích: “Thực tế, là có thể hợp tác, chỉ là đối phương muốn lợi lộc mà thôi.”
“Anh mới gia nhập cái giới này chưa lâu, chưa hiểu rõ những suy nghĩ của đám người này.”
“Muốn lợi lộc?” Tô Lăng Vi ngẩn người.
“Ừm.” Trần Dương gật đầu: “Dự án không phải của cá nhân hắn, mà của công ty, hắn có thể cho ai cũng được.”
“Nếu lợi ích đủ lớn, hắn có thể chọn một công ty sắp phá sản để hợp tác.”
“Chỉ một câu nói của cô mà đắc tội hắn, hắn sẽ không muốn bàn bạc.”
“Đây chẳng phải là lợi dụng chức quyền mưu lợi cá nhân?” Tô Lăng Vi khinh bỉ nói.
“Đây cũng là cách đối nhân xử thế thôi.” Trần Dương nhún vai: “Đàm phán công việc không dễ dàng như vậy, dù bây giờ hắn đồng ý, hắn cũng không ký hợp đồng đâu, có khi còn muốn đi ăn chơi giải trí, rồi trên bàn rượu mới ký kết.”
“Vậy hắn cũng đáng bị đánh.” Tô Lăng Vi đáp.
“Đúng là đáng bị đánh.” Trần Dương gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì thang máy đến, cửa vừa mở, bên ngoài đã có hơn 20 bảo vệ chắn đường.
“Dám đánh người trong công ty chúng ta, chán sống rồi à, lên!” Đội trưởng bảo vệ vung tay, đám bảo vệ đồng loạt rút gậy ra, xông về phía thang máy.
“Muốn chết!” Tô Lăng Vi không lùi mà tiến tới, lao thẳng vào đám người.
Ở cửa chính công ty, chủ tịch Lục Chấn Phong dẫn theo vệ sĩ đi đến, thấy cảnh tượng này thì hỏi: “Tình hình sao thế?”
Một vệ sĩ đi tới, giữ một bảo vệ lại, kéo về phía sau.
“Lục Đổng, là như thế này, có người đánh quản lý Lý ở trong văn phòng.” Bảo vệ đáp.
“Dám đánh người ở công ty của chúng ta? Muốn chết.” Lục Chấn Phong sầm mặt, ông cũng không ngăn cản.
Bảo vệ từng người ngã xuống, cuối cùng Lục Chấn Phong cũng nhìn rõ người ra tay, lập tức giật mình hoảng sợ, vội chạy tới hét lớn: “Dừng lại, tất cả dừng lại cho ta!”
Sáu bảy bảo vệ chưa ngã xuống vội vàng lui lại. Lục Chấn Phong chạy lên, vẻ mặt áy náy nhìn Tô Lăng Vi: “Tô tiểu thư, sao cô lại đến đây?”
“Ông là ai?” Tô Lăng Vi nghi hoặc hỏi.
“Lục Chấn Phong, trước đó tôi và cha cô cùng nhau ăn cơm.”
“Không nhớ.” Tô Lăng Vi không nể mặt.
“Đó là chuyện sáu bảy năm trước, lúc đó cha cô còn đang nhậm chức ở Hàng Thành, cô không nhớ cũng bình thường thôi.” Lục Chấn Phong lo lắng hỏi: “Phải rồi, đám bảo vệ này có làm bị thương cô không?”
Vế sau của câu này thuần túy là hỏi cho có lệ, bảo vệ ngã xuống nhiều như vậy, Tô Lăng Vi ngay cả thở mạnh cũng không.
“Tôi cùng bạn đến công ty của ông bàn chuyện công việc, quản lý bộ phận dự án của các ông không biết lý lẽ, còn mở miệng mắng chửi người.” Tô Lăng Vi trả lời.
“Là thằng nhóc Lý Tuyền kia sao? Tô tiểu thư, chúng ta lên lầu ngồi nói chuyện, cô cứ yên tâm, tôi sẽ cho gọi hắn tới xin lỗi cô ngay.” Lục Chấn Phong tiếp lời.
Thật ra Tô Lăng Vi cũng không muốn để ý đến Lục Chấn Phong, nhưng nghĩ đến việc tập đoàn Tô Thị hiện tại đang cần dự án, nên cô đành gật đầu đồng ý.
Hai người trở lại lầu trên, vào thẳng văn phòng chủ tịch.
“Hai vị mời ngồi, thằng nhóc Lý Tuyền kia sẽ tới ngay.” Lục Chấn Phong vừa mời hai người ngồi xuống, vừa phân phó trợ lý đi pha trà.
Trà còn chưa kịp pha xong, Lý Tuyền đã bị dẫn đến.
Hiện tại Lý Tuyền đã biết chuyện gì xảy ra, sau khi đi vào thì đứng ở đó, cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Lục Chấn Phong đá một cước vào chân Lý Tuyền, Lý Tuyền quỳ xuống, tự tát vào mặt, vừa nói xin lỗi: “Hai vị, là tôi có mắt như mù, mạo phạm hai vị, mong hai vị đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này.”
“Vừa rồi anh không phải còn nói ta là đồ vật gì sao?” Giọng Tô Lăng Vi lạnh lẽo nói.
“Bốp!” Lý Tuyền lại tát vào mặt mình: “Tôi không phải là đồ vật, tôi không phải đồ vật...”
“Cút!” Tô Lăng Vi quát lạnh một tiếng.
“Còn không mau cút đi?” Lục Chấn Phong lạnh lùng nói.
“Dạ, tôi lập tức cút!” Lý Tuyền lăn lộn về phía sau, lăn đến cửa rồi mới quay người bỏ chạy.
Trần Dương liếc nhìn Lục Chấn Phong, xem ra vị Lục Đổng này ngày thường uy nghiêm lắm.
“Tô tiểu thư, không phải nghe nói cô đang làm quản lý ở chi nhánh Phỉ Trì Hàng Thành sao?” Lục Chấn Phong hơi kinh ngạc hỏi: “Bây giờ Phỉ Trì cũng chuẩn bị lấn sân sang bất động sản à?”
Phỉ Trì kinh doanh sản xuất ô tô, còn Minh Thụy thì làm bất động sản, cả hai vốn dĩ không liên quan gì đến nhau.
“Hiện tại tôi đã không làm ở Phỉ Trì nữa, tôi đang nhậm chức ở tập đoàn Tô Thị.” Tô Lăng Vi giải thích.
“Tập đoàn Tô Thị? Có vẻ như tôi đã nghe qua công ty này.” Lục Chấn Phong đúng là có chút ấn tượng: “Có phải là tập đoàn Tô Thị mà dạo trước hay lên báo đấy không?”
“Đúng là nó!” Tô Lăng Vi gật đầu.
“Công ty đó… rất tốt, đang trong giai đoạn phát triển, rất có tiềm năng.” Lục Chấn Phong vốn định nói tập đoàn Tô Thị rất hỗn loạn, nhưng nghĩ lại, liền đổi giọng. Có lẽ, nhà họ Tô muốn một hướng đi khác thì sao?
“Phải rồi, hợp đồng đâu?” Lục Chấn Phong hỏi.
“Ở đây.” Tô Lăng Vi đưa hợp đồng, Lục Chấn Phong nhận lấy, còn không thèm nhìn mà ký ngay: “À, công ty chúng tôi còn có vài dự án khác nữa, cũng có thể hợp tác với tập đoàn Tô Thị.”
“Nhưng trong thời gian ngắn tôi chưa tìm thấy, buổi chiều tôi sẽ để Khuyển tử đi cùng Tô tiểu thư để nói chuyện, cậu ấy vừa vặn phụ trách mảng này.”
“Được thôi.” Tô Lăng Vi biết ý của Lục Chấn Phong, nhưng cô cũng không từ chối, thu lại hợp đồng, cô đứng dậy cáo từ: “Vậy tôi không làm phiền nữa, xin cáo từ!”
“Đi thong thả!”
Sáng hôm sau, theo lịch trình, Trần Dương cùng Tô Lăng Vi đi đàm phán công việc. Đây là một công ty đã niêm yết trên thị trường, tài sản hơn 10 tỷ, dù đã hẹn trước, nhưng đối phương vẫn chậm trễ hơn 20 phút mới chịu gặp Trần Dương và Tô Lăng Vi. Người gặp mặt cũng không phải tổng quản lý công ty, chỉ là phó quản lý bộ phận dự án, tên Lý Tuyền. Trần Dương rất khách khí, nhưng giọng điệu của Lý Tuyền mang theo vẻ khinh miệt, dường như xem thường tập đoàn Tô Thị. Cái nhìn của bọn họ vẫn dừng lại ở thời điểm hai tháng trước của tập đoàn Tô Thị. Trần Dương đưa báo cáo tài chính ra, đối phương thậm chí không muốn nhìn, nói “Tài chính làm giả nhiều lắm đấy, lười nhìn.”
“Nếu không đồng ý hợp tác, tại sao còn muốn gặp chúng tôi?” Tô Lăng Vi bất mãn nói: “Các người có thể trực tiếp từ chối, chúng tôi đã không cần đến đây.”
“Là các người nhất định muốn đến nói chuyện hợp tác, ta tranh thủ chút thời gian rảnh để gặp các người.” Lý Tuyền lạnh lùng nói: “Ta nói thẳng vậy, mất đi đầu tư của Hợp Thành, tập đoàn Tô Thị thật sự không đáng để chúng ta hợp tác.”
“Giao hạng mục cho các người, chúng tôi không yên tâm.”
“Ngươi…” Tô Lăng Vi tức nghẹn.
Trần Dương đưa tay ngăn Tô Lăng Vi lại, thu báo cáo tài chính về: “Vậy chúng tôi xin làm phiền.”
Vừa ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại, đã nghe thấy giọng khinh bỉ của phó quản lý Lý Tuyền: “Mấy nhân viên kinh doanh của tập đoàn Tô Thị sắp chết đến nơi, thật là tự cao tự đại, đồ bỏ đi?”
Mặc dù cửa đã đóng, nhưng thính lực của hai người đều rất tốt, nghe rõ tất cả.
“Muốn chết!” Tô Lăng Vi sầm mặt.
Trần Dương cũng không ngăn cản, Tô Lăng Vi quay người bước vào phòng làm việc lần nữa, lạnh lùng nhìn phó quản lý: “Xin lỗi!”
“Xin lỗi? Sao tôi phải xin lỗi cô?” Lý Tuyền khinh bỉ nói.
“Không hợp tác thì thôi, anh mắng chửi người, không nên xin lỗi sao?”
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Không có đầu tư của Hợp Thành, tập đoàn Tô Thị các cô chỉ là thứ rác rưởi.” Lý Tuyền cười khẩy: “Còn cô, thật đúng là coi mình là nhân vật đấy à?”
“Chắc chắn không xin lỗi sao?” Tô Lăng Vi từng bước đi tới.
“Đây là Minh Thụy, chẳng lẽ cô dám động thủ ở đây?” Lý Tuyền khinh bỉ nói.
“Có gì mà không dám?” Tô Lăng Vi vung tay tát mạnh vào mặt Lý Tuyền.
Nghe tiếng kêu thảm thiết truyền ra bên trong, Trần Dương bên ngoài bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai phút sau, Lý Tuyền cầu xin tha thứ xin lỗi, Tô Lăng Vi lúc này mới đi ra.
Hai người đi về phía thang máy, Trần Dương giải thích: “Thực tế, là có thể hợp tác, chỉ là đối phương muốn lợi lộc mà thôi.”
“Anh mới gia nhập cái giới này chưa lâu, chưa hiểu rõ những suy nghĩ của đám người này.”
“Muốn lợi lộc?” Tô Lăng Vi ngẩn người.
“Ừm.” Trần Dương gật đầu: “Dự án không phải của cá nhân hắn, mà của công ty, hắn có thể cho ai cũng được.”
“Nếu lợi ích đủ lớn, hắn có thể chọn một công ty sắp phá sản để hợp tác.”
“Chỉ một câu nói của cô mà đắc tội hắn, hắn sẽ không muốn bàn bạc.”
“Đây chẳng phải là lợi dụng chức quyền mưu lợi cá nhân?” Tô Lăng Vi khinh bỉ nói.
“Đây cũng là cách đối nhân xử thế thôi.” Trần Dương nhún vai: “Đàm phán công việc không dễ dàng như vậy, dù bây giờ hắn đồng ý, hắn cũng không ký hợp đồng đâu, có khi còn muốn đi ăn chơi giải trí, rồi trên bàn rượu mới ký kết.”
“Vậy hắn cũng đáng bị đánh.” Tô Lăng Vi đáp.
“Đúng là đáng bị đánh.” Trần Dương gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì thang máy đến, cửa vừa mở, bên ngoài đã có hơn 20 bảo vệ chắn đường.
“Dám đánh người trong công ty chúng ta, chán sống rồi à, lên!” Đội trưởng bảo vệ vung tay, đám bảo vệ đồng loạt rút gậy ra, xông về phía thang máy.
“Muốn chết!” Tô Lăng Vi không lùi mà tiến tới, lao thẳng vào đám người.
Ở cửa chính công ty, chủ tịch Lục Chấn Phong dẫn theo vệ sĩ đi đến, thấy cảnh tượng này thì hỏi: “Tình hình sao thế?”
Một vệ sĩ đi tới, giữ một bảo vệ lại, kéo về phía sau.
“Lục Đổng, là như thế này, có người đánh quản lý Lý ở trong văn phòng.” Bảo vệ đáp.
“Dám đánh người ở công ty của chúng ta? Muốn chết.” Lục Chấn Phong sầm mặt, ông cũng không ngăn cản.
Bảo vệ từng người ngã xuống, cuối cùng Lục Chấn Phong cũng nhìn rõ người ra tay, lập tức giật mình hoảng sợ, vội chạy tới hét lớn: “Dừng lại, tất cả dừng lại cho ta!”
Sáu bảy bảo vệ chưa ngã xuống vội vàng lui lại. Lục Chấn Phong chạy lên, vẻ mặt áy náy nhìn Tô Lăng Vi: “Tô tiểu thư, sao cô lại đến đây?”
“Ông là ai?” Tô Lăng Vi nghi hoặc hỏi.
“Lục Chấn Phong, trước đó tôi và cha cô cùng nhau ăn cơm.”
“Không nhớ.” Tô Lăng Vi không nể mặt.
“Đó là chuyện sáu bảy năm trước, lúc đó cha cô còn đang nhậm chức ở Hàng Thành, cô không nhớ cũng bình thường thôi.” Lục Chấn Phong lo lắng hỏi: “Phải rồi, đám bảo vệ này có làm bị thương cô không?”
Vế sau của câu này thuần túy là hỏi cho có lệ, bảo vệ ngã xuống nhiều như vậy, Tô Lăng Vi ngay cả thở mạnh cũng không.
“Tôi cùng bạn đến công ty của ông bàn chuyện công việc, quản lý bộ phận dự án của các ông không biết lý lẽ, còn mở miệng mắng chửi người.” Tô Lăng Vi trả lời.
“Là thằng nhóc Lý Tuyền kia sao? Tô tiểu thư, chúng ta lên lầu ngồi nói chuyện, cô cứ yên tâm, tôi sẽ cho gọi hắn tới xin lỗi cô ngay.” Lục Chấn Phong tiếp lời.
Thật ra Tô Lăng Vi cũng không muốn để ý đến Lục Chấn Phong, nhưng nghĩ đến việc tập đoàn Tô Thị hiện tại đang cần dự án, nên cô đành gật đầu đồng ý.
Hai người trở lại lầu trên, vào thẳng văn phòng chủ tịch.
“Hai vị mời ngồi, thằng nhóc Lý Tuyền kia sẽ tới ngay.” Lục Chấn Phong vừa mời hai người ngồi xuống, vừa phân phó trợ lý đi pha trà.
Trà còn chưa kịp pha xong, Lý Tuyền đã bị dẫn đến.
Hiện tại Lý Tuyền đã biết chuyện gì xảy ra, sau khi đi vào thì đứng ở đó, cúi đầu, không dám thở mạnh.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Lục Chấn Phong đá một cước vào chân Lý Tuyền, Lý Tuyền quỳ xuống, tự tát vào mặt, vừa nói xin lỗi: “Hai vị, là tôi có mắt như mù, mạo phạm hai vị, mong hai vị đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này.”
“Vừa rồi anh không phải còn nói ta là đồ vật gì sao?” Giọng Tô Lăng Vi lạnh lẽo nói.
“Bốp!” Lý Tuyền lại tát vào mặt mình: “Tôi không phải là đồ vật, tôi không phải đồ vật...”
“Cút!” Tô Lăng Vi quát lạnh một tiếng.
“Còn không mau cút đi?” Lục Chấn Phong lạnh lùng nói.
“Dạ, tôi lập tức cút!” Lý Tuyền lăn lộn về phía sau, lăn đến cửa rồi mới quay người bỏ chạy.
Trần Dương liếc nhìn Lục Chấn Phong, xem ra vị Lục Đổng này ngày thường uy nghiêm lắm.
“Tô tiểu thư, không phải nghe nói cô đang làm quản lý ở chi nhánh Phỉ Trì Hàng Thành sao?” Lục Chấn Phong hơi kinh ngạc hỏi: “Bây giờ Phỉ Trì cũng chuẩn bị lấn sân sang bất động sản à?”
Phỉ Trì kinh doanh sản xuất ô tô, còn Minh Thụy thì làm bất động sản, cả hai vốn dĩ không liên quan gì đến nhau.
“Hiện tại tôi đã không làm ở Phỉ Trì nữa, tôi đang nhậm chức ở tập đoàn Tô Thị.” Tô Lăng Vi giải thích.
“Tập đoàn Tô Thị? Có vẻ như tôi đã nghe qua công ty này.” Lục Chấn Phong đúng là có chút ấn tượng: “Có phải là tập đoàn Tô Thị mà dạo trước hay lên báo đấy không?”
“Đúng là nó!” Tô Lăng Vi gật đầu.
“Công ty đó… rất tốt, đang trong giai đoạn phát triển, rất có tiềm năng.” Lục Chấn Phong vốn định nói tập đoàn Tô Thị rất hỗn loạn, nhưng nghĩ lại, liền đổi giọng. Có lẽ, nhà họ Tô muốn một hướng đi khác thì sao?
“Phải rồi, hợp đồng đâu?” Lục Chấn Phong hỏi.
“Ở đây.” Tô Lăng Vi đưa hợp đồng, Lục Chấn Phong nhận lấy, còn không thèm nhìn mà ký ngay: “À, công ty chúng tôi còn có vài dự án khác nữa, cũng có thể hợp tác với tập đoàn Tô Thị.”
“Nhưng trong thời gian ngắn tôi chưa tìm thấy, buổi chiều tôi sẽ để Khuyển tử đi cùng Tô tiểu thư để nói chuyện, cậu ấy vừa vặn phụ trách mảng này.”
“Được thôi.” Tô Lăng Vi biết ý của Lục Chấn Phong, nhưng cô cũng không từ chối, thu lại hợp đồng, cô đứng dậy cáo từ: “Vậy tôi không làm phiền nữa, xin cáo từ!”
“Đi thong thả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận