Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang
Chương 43: Đây chính là chênh lệch
Chương 43: Đây chính là sự khác biệt!
Ngô Đồng Cung Quán, biệt thự số 18! Cả tòa biệt thự chìm trong bóng tối, tĩnh mịch đến lạ thường. Tô Hàn Yên ngồi trên ban công, không bật điều hòa mà cũng chẳng thấy nóng, ngược lại còn thu mình lại thành một cục. Đôi mắt cô hướng về phía bầu trời đêm đen kịt, suy tư miên man. Trước đây, mỗi khi gặp khó khăn hay trắc trở, Trần Dương luôn là người an ủi, nghĩ cách làm cô vui. Nhiều lúc, cô còn cảm thấy mất kiên nhẫn, thậm chí thấy Trần Dương thật trẻ con, ngoài dỗ dành cô thì chẳng làm được gì khác. Nhưng giờ đây, ngay cả sự mất kiên nhẫn đó cũng biến mất. Chỉ còn lại một mình cô lẻ loi ngồi đây. Quý Vân Hàng mấy ngày nay cũng không có ở đây, anh ta nói đi Bắc Âu tìm nguồn vốn, đi đã mấy ngày vẫn chưa về. Lẽ nào anh ta giống như đại ca cô nói, chỉ nhắm vào tập đoàn Tô Thị mà đến? Hiện tại, tập đoàn Tô Thị gặp khó khăn, anh ta liền bỏ đi? Không, không thể như vậy được. Tô Hàn Yên lắc đầu, không muốn nghĩ sâu thêm nữa. Có lẽ do dạo này cô quá mệt mỏi, cô thiếp đi trên ghế lúc nào không hay. Khi tỉnh lại, cô thấy trên người mình được đắp một tấm chăn mỏng, cô còn tưởng là Trần Dương đã đến. Nhưng không phải, bởi cô biết lúc Trần Dương rời đi, anh đã để chìa khóa ở trên bàn, giờ không có chìa khóa, anh không thể vào được. Chỉ có mẹ cô còn chìa khóa. Cô đứng dậy, đi rửa mặt rồi xuống lầu. Mẹ cô đang bận rộn trong bếp, hình như đang nấu cháo.
“Hàn Yên, tỉnh rồi à? Chờ chút, cháo gan heo sắp nấu xong rồi.” Mẹ cô cười nói.
“Vâng!” Tô Hàn Yên gật đầu, rồi đi ra phòng khách ngồi chờ.
Một lát sau, mẹ cô đã bưng cháo lên: “Con dạo này người yếu, thiếu máu, ăn nhiều cháo gan heo vào.”
Tô Hàn Yên cầm muôi múc một muỗng cháo, thổi nhẹ rồi ăn thử một miếng.
“Thế nào? Đây là mẹ phải mất hơn 40 phút mới nấu được đấy.” Tô Mẫu hỏi.
“Hơn 40 phút sao?”
“Đúng vậy, nấu cháo không phải chuyện đơn giản, không thể để lửa to tự nấu, còn phải thường xuyên khuấy.” Tô Mẫu nghiêm mặt nói: “Mà nấu cháo càng lâu thì tinh bột càng dễ bị thủy phân thành dextrin, ăn vào sẽ càng mềm và ngon.”
“Nếu có thêm thời gian, nấu cả tiếng thì càng tốt hơn.”
Tô Hàn Yên nhìn bát cháo, rồi lại nhìn mẹ, đột nhiên, mắt cô đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi.
“Hàn Yên, làm sao vậy?” Tô Mẫu kinh ngạc hỏi.
“Không...không có gì.” Tô Hàn Yên cố gắng nín khóc, vội lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Cô nhớ lại những lần Trần Dương nấu cháo cho cô, mỗi lần đều có cảm giác ngon hơn mẹ nấu. Mẹ đã phải mất hơn 40 phút, vậy chẳng phải Trần Dương đã phải nấu hơn một tiếng? Cô thường ăn điểm tâm lúc 7 giờ 20, vậy chẳng phải Trần Dương đã phải chuẩn bị từ lúc 6 giờ, mà lần nào cũng tươi mới như vậy, còn phải chạy ra chợ mua đồ ăn nữa. Chẳng phải anh phải dậy từ lúc 5 giờ? Suốt 5 năm trời, mỗi năm 365 ngày, cô ít nhất đã uống cháo 200 ngày. Đôi khi cô còn thấy ngán, nhưng người nấu lại không hề thấy phiền. Càng nghĩ cô càng thấy tủi thân và muốn khóc.
“Con ơi, đừng khóc, con muốn ăn thì mỗi ngày mẹ nấu cho con.” Tô Mẫu vỗ về an ủi.
“Mẹ, con và Trần Dương ly hôn, có phải thật sự sai rồi không?” Tô Hàn Yên hỏi.
“Nếu như không có tham vọng lớn như vậy, mà chỉ muốn sống an ổn thì Trần Dương chắc chắn là lựa chọn tốt, nó rất biết thương người.” Tô Mẫu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chỉ là nếu con muốn phát triển công ty lớn mạnh, có lẽ Quý Vân Hàng sẽ thích hợp hơn.”
“Cả hai người bọn họ đều không tệ, con cứ tự lựa chọn đi.”
“Nhưng với tư cách là một người phụ nữ, một người mẹ, ta lại muốn giao con cho Trần Dương hơn!”
“Ô ô ô...” Tô Hàn Yên vùi mặt vào lòng mẹ khóc nức nở.
“Mấy năm nay con vất vả nhiều rồi, đã làm cho thân thể suy nhược hết cả, hay là dứt khoát bỏ hết tất cả đi.” Tô Mẫu nói.
“Bỏ hết tất cả sao? Bán công ty đi sao?”
“Đúng vậy!” Tô Mẫu gật đầu: “Mẹ không mong các con giàu sang phú quý, chỉ cần bình an sống là được.”
“Nhưng con không cam tâm.” Tô Hàn Yên ngồi thẳng dậy: “Mẹ, cho con thêm một năm nữa, nếu một năm không thể phát triển nổi thì con sẽ buông tay.”
“Nhưng mà…”
“Mẹ, bây giờ bán công ty đi, người khác biết chúng ta đang trong tình trạng cạn vốn, bọn họ sẽ điên cuồng ép giá, số tiền đó chưa chắc đã đủ để trả nợ Hối Phong nữa.” Tô Hàn Yên nghiêm mặt nói: “Vậy thì những cố gắng của chúng ta bấy lâu nay đều sẽ uổng phí hết!”
Tô Mẫu nghĩ ngợi thấy cũng có lý. Thương trường tàn khốc, người khác chỉ chờ lúc bạn gặp khó khăn để dồn bạn vào chỗ chết, chứ không ai thấy bạn yếu đuối mà đến giúp cả.
“Đây là 10 triệu mà chị dâu con đưa cho, coi như của hồi môn.” Tô Mẫu lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Con cũng biết anh trai con chi tiêu lớn, ham chơi bời, căn bản chẳng tiết kiệm được đồng nào.”
“Ngoài ra, cái thẻ này là ba con bảo anh con đi thu nợ tối qua, lấy lại cho công ty 15 triệu, chắc đủ chi tiêu cuối tháng chứ?”
“Tạm thời đủ!” Tô Hàn Yên gật đầu. Đại ca đưa 15 triệu, đại tẩu hỗ trợ 10 triệu, cộng thêm của bố mẹ 6 triệu nữa, chắc chắn là đủ. Chỉ là khi Tô Hàn Yên đi nhận thẻ ngân hàng, tay cô đã run lên. Trước đây khi nhận tiền từ Hối Phong, một lần là hơn trăm triệu, tiêu căn bản không xót. Còn bây giờ, vì 30 triệu mà cô phải chắp vá khắp nơi, đây đúng là sự khác biệt quá lớn! Trong lòng Tô Hàn Yên cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Con gái à, nếu mệt thì nghỉ ngơi đi con.” Lúc rời đi, Tô Mẫu vẫn không quên ân cần nhắc nhở cô.
“Mẹ, con biết rồi.” Tô Hàn Yên đáp.
Cô tiếp tục ăn bữa sáng, dù đã chán ăn nhưng bây giờ cô lại thấy rất ngon miệng. Khi đến công ty, Quý Vân Hàng đã đứng đợi ở cửa.
“Anh về từ khi nào vậy?” Tô Hàn Yên hỏi.
“Tối hôm qua mới về, vốn định gọi điện cho em nhưng muộn quá.” Quý Vân Hàng cười nói: “À đúng rồi, anh giới thiệu cho em một người bạn.”
“Cậu ấy là học đệ của anh ở Tây Âu, người Âu Thành, có thể giúp công ty chúng ta giải quyết khó khăn trước mắt.”
Bạn bè? Tô Hàn Yên nghi ngờ đi theo Quý Vân Hàng đến phòng nghỉ, bên trong có một chàng trai trẻ tầm 24-25 tuổi đang ngồi.
“Đây là bạn học của anh, Dương Húc.” Quý Vân Hàng giới thiệu: “Dương đồng học, đây là chủ tịch tập đoàn Tô Thị, Tô Hàn Yên.”
“Chào cô!” Dương Húc đứng dậy bắt tay.
Tô Hàn Yên vẫn lễ phép bắt tay lại, rồi hỏi: “Dương công tử muốn đầu tư cho công ty chúng tôi sao?”
“Tô chủ tịch, không phải đầu tư, là tôi bỏ ra 300 triệu vốn, cùng tập đoàn Tô Thị các cô đồng khai thác dự án mới, tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần một nửa cổ phần dự án mới là đủ.” Dương Húc cười nói.
“Cùng khai thác? Mà chỉ cần một nửa cổ phần sao?” Tô Hàn Yên nhíu mày, một giây sau, cô quyết đoán từ chối: “Xin lỗi, chúng tôi không bán cổ phần.”
“Tô chủ tịch...” Dương Húc vừa mở miệng thì bị Tô Hàn Yên ngắt lời: “Tiễn khách!”
Sắc mặt Dương Húc lập tức trở nên âm trầm, Quý Vân Hàng vội vàng khuyên can: “Hàn Yên…”
“Đây là nguồn vốn anh tìm được sao?” Tô Hàn Yên lạnh lùng liếc Quý Vân Hàng một cái: “Anh làm tôi quá thất vọng.”
Nói xong, Tô Hàn Yên bước nhanh rời đi.
“Tô chủ tịch, trừ tôi ra thì sẽ không ai cho các cô tiền đâu.” Dương Húc cười lạnh: “Bây giờ cô không đồng ý thì đợi thêm thời gian nữa, tôi có thể sẽ đòi đến 60% cổ phần đấy.”
“Yên tâm đi, dù tập đoàn Tô Thị phá sản cũng sẽ không cần tiền của anh đâu.” Tô Hàn Yên lạnh nhạt đáp lời.
“Đây là do cô nói đấy, đến lúc đó đừng có mà cầu xin tôi.” Dương Húc đứng dậy rời đi.
Ngô Đồng Cung Quán, biệt thự số 18! Cả tòa biệt thự chìm trong bóng tối, tĩnh mịch đến lạ thường. Tô Hàn Yên ngồi trên ban công, không bật điều hòa mà cũng chẳng thấy nóng, ngược lại còn thu mình lại thành một cục. Đôi mắt cô hướng về phía bầu trời đêm đen kịt, suy tư miên man. Trước đây, mỗi khi gặp khó khăn hay trắc trở, Trần Dương luôn là người an ủi, nghĩ cách làm cô vui. Nhiều lúc, cô còn cảm thấy mất kiên nhẫn, thậm chí thấy Trần Dương thật trẻ con, ngoài dỗ dành cô thì chẳng làm được gì khác. Nhưng giờ đây, ngay cả sự mất kiên nhẫn đó cũng biến mất. Chỉ còn lại một mình cô lẻ loi ngồi đây. Quý Vân Hàng mấy ngày nay cũng không có ở đây, anh ta nói đi Bắc Âu tìm nguồn vốn, đi đã mấy ngày vẫn chưa về. Lẽ nào anh ta giống như đại ca cô nói, chỉ nhắm vào tập đoàn Tô Thị mà đến? Hiện tại, tập đoàn Tô Thị gặp khó khăn, anh ta liền bỏ đi? Không, không thể như vậy được. Tô Hàn Yên lắc đầu, không muốn nghĩ sâu thêm nữa. Có lẽ do dạo này cô quá mệt mỏi, cô thiếp đi trên ghế lúc nào không hay. Khi tỉnh lại, cô thấy trên người mình được đắp một tấm chăn mỏng, cô còn tưởng là Trần Dương đã đến. Nhưng không phải, bởi cô biết lúc Trần Dương rời đi, anh đã để chìa khóa ở trên bàn, giờ không có chìa khóa, anh không thể vào được. Chỉ có mẹ cô còn chìa khóa. Cô đứng dậy, đi rửa mặt rồi xuống lầu. Mẹ cô đang bận rộn trong bếp, hình như đang nấu cháo.
“Hàn Yên, tỉnh rồi à? Chờ chút, cháo gan heo sắp nấu xong rồi.” Mẹ cô cười nói.
“Vâng!” Tô Hàn Yên gật đầu, rồi đi ra phòng khách ngồi chờ.
Một lát sau, mẹ cô đã bưng cháo lên: “Con dạo này người yếu, thiếu máu, ăn nhiều cháo gan heo vào.”
Tô Hàn Yên cầm muôi múc một muỗng cháo, thổi nhẹ rồi ăn thử một miếng.
“Thế nào? Đây là mẹ phải mất hơn 40 phút mới nấu được đấy.” Tô Mẫu hỏi.
“Hơn 40 phút sao?”
“Đúng vậy, nấu cháo không phải chuyện đơn giản, không thể để lửa to tự nấu, còn phải thường xuyên khuấy.” Tô Mẫu nghiêm mặt nói: “Mà nấu cháo càng lâu thì tinh bột càng dễ bị thủy phân thành dextrin, ăn vào sẽ càng mềm và ngon.”
“Nếu có thêm thời gian, nấu cả tiếng thì càng tốt hơn.”
Tô Hàn Yên nhìn bát cháo, rồi lại nhìn mẹ, đột nhiên, mắt cô đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi.
“Hàn Yên, làm sao vậy?” Tô Mẫu kinh ngạc hỏi.
“Không...không có gì.” Tô Hàn Yên cố gắng nín khóc, vội lau nước mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Cô nhớ lại những lần Trần Dương nấu cháo cho cô, mỗi lần đều có cảm giác ngon hơn mẹ nấu. Mẹ đã phải mất hơn 40 phút, vậy chẳng phải Trần Dương đã phải nấu hơn một tiếng? Cô thường ăn điểm tâm lúc 7 giờ 20, vậy chẳng phải Trần Dương đã phải chuẩn bị từ lúc 6 giờ, mà lần nào cũng tươi mới như vậy, còn phải chạy ra chợ mua đồ ăn nữa. Chẳng phải anh phải dậy từ lúc 5 giờ? Suốt 5 năm trời, mỗi năm 365 ngày, cô ít nhất đã uống cháo 200 ngày. Đôi khi cô còn thấy ngán, nhưng người nấu lại không hề thấy phiền. Càng nghĩ cô càng thấy tủi thân và muốn khóc.
“Con ơi, đừng khóc, con muốn ăn thì mỗi ngày mẹ nấu cho con.” Tô Mẫu vỗ về an ủi.
“Mẹ, con và Trần Dương ly hôn, có phải thật sự sai rồi không?” Tô Hàn Yên hỏi.
“Nếu như không có tham vọng lớn như vậy, mà chỉ muốn sống an ổn thì Trần Dương chắc chắn là lựa chọn tốt, nó rất biết thương người.” Tô Mẫu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chỉ là nếu con muốn phát triển công ty lớn mạnh, có lẽ Quý Vân Hàng sẽ thích hợp hơn.”
“Cả hai người bọn họ đều không tệ, con cứ tự lựa chọn đi.”
“Nhưng với tư cách là một người phụ nữ, một người mẹ, ta lại muốn giao con cho Trần Dương hơn!”
“Ô ô ô...” Tô Hàn Yên vùi mặt vào lòng mẹ khóc nức nở.
“Mấy năm nay con vất vả nhiều rồi, đã làm cho thân thể suy nhược hết cả, hay là dứt khoát bỏ hết tất cả đi.” Tô Mẫu nói.
“Bỏ hết tất cả sao? Bán công ty đi sao?”
“Đúng vậy!” Tô Mẫu gật đầu: “Mẹ không mong các con giàu sang phú quý, chỉ cần bình an sống là được.”
“Nhưng con không cam tâm.” Tô Hàn Yên ngồi thẳng dậy: “Mẹ, cho con thêm một năm nữa, nếu một năm không thể phát triển nổi thì con sẽ buông tay.”
“Nhưng mà…”
“Mẹ, bây giờ bán công ty đi, người khác biết chúng ta đang trong tình trạng cạn vốn, bọn họ sẽ điên cuồng ép giá, số tiền đó chưa chắc đã đủ để trả nợ Hối Phong nữa.” Tô Hàn Yên nghiêm mặt nói: “Vậy thì những cố gắng của chúng ta bấy lâu nay đều sẽ uổng phí hết!”
Tô Mẫu nghĩ ngợi thấy cũng có lý. Thương trường tàn khốc, người khác chỉ chờ lúc bạn gặp khó khăn để dồn bạn vào chỗ chết, chứ không ai thấy bạn yếu đuối mà đến giúp cả.
“Đây là 10 triệu mà chị dâu con đưa cho, coi như của hồi môn.” Tô Mẫu lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Con cũng biết anh trai con chi tiêu lớn, ham chơi bời, căn bản chẳng tiết kiệm được đồng nào.”
“Ngoài ra, cái thẻ này là ba con bảo anh con đi thu nợ tối qua, lấy lại cho công ty 15 triệu, chắc đủ chi tiêu cuối tháng chứ?”
“Tạm thời đủ!” Tô Hàn Yên gật đầu. Đại ca đưa 15 triệu, đại tẩu hỗ trợ 10 triệu, cộng thêm của bố mẹ 6 triệu nữa, chắc chắn là đủ. Chỉ là khi Tô Hàn Yên đi nhận thẻ ngân hàng, tay cô đã run lên. Trước đây khi nhận tiền từ Hối Phong, một lần là hơn trăm triệu, tiêu căn bản không xót. Còn bây giờ, vì 30 triệu mà cô phải chắp vá khắp nơi, đây đúng là sự khác biệt quá lớn! Trong lòng Tô Hàn Yên cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Con gái à, nếu mệt thì nghỉ ngơi đi con.” Lúc rời đi, Tô Mẫu vẫn không quên ân cần nhắc nhở cô.
“Mẹ, con biết rồi.” Tô Hàn Yên đáp.
Cô tiếp tục ăn bữa sáng, dù đã chán ăn nhưng bây giờ cô lại thấy rất ngon miệng. Khi đến công ty, Quý Vân Hàng đã đứng đợi ở cửa.
“Anh về từ khi nào vậy?” Tô Hàn Yên hỏi.
“Tối hôm qua mới về, vốn định gọi điện cho em nhưng muộn quá.” Quý Vân Hàng cười nói: “À đúng rồi, anh giới thiệu cho em một người bạn.”
“Cậu ấy là học đệ của anh ở Tây Âu, người Âu Thành, có thể giúp công ty chúng ta giải quyết khó khăn trước mắt.”
Bạn bè? Tô Hàn Yên nghi ngờ đi theo Quý Vân Hàng đến phòng nghỉ, bên trong có một chàng trai trẻ tầm 24-25 tuổi đang ngồi.
“Đây là bạn học của anh, Dương Húc.” Quý Vân Hàng giới thiệu: “Dương đồng học, đây là chủ tịch tập đoàn Tô Thị, Tô Hàn Yên.”
“Chào cô!” Dương Húc đứng dậy bắt tay.
Tô Hàn Yên vẫn lễ phép bắt tay lại, rồi hỏi: “Dương công tử muốn đầu tư cho công ty chúng tôi sao?”
“Tô chủ tịch, không phải đầu tư, là tôi bỏ ra 300 triệu vốn, cùng tập đoàn Tô Thị các cô đồng khai thác dự án mới, tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần một nửa cổ phần dự án mới là đủ.” Dương Húc cười nói.
“Cùng khai thác? Mà chỉ cần một nửa cổ phần sao?” Tô Hàn Yên nhíu mày, một giây sau, cô quyết đoán từ chối: “Xin lỗi, chúng tôi không bán cổ phần.”
“Tô chủ tịch...” Dương Húc vừa mở miệng thì bị Tô Hàn Yên ngắt lời: “Tiễn khách!”
Sắc mặt Dương Húc lập tức trở nên âm trầm, Quý Vân Hàng vội vàng khuyên can: “Hàn Yên…”
“Đây là nguồn vốn anh tìm được sao?” Tô Hàn Yên lạnh lùng liếc Quý Vân Hàng một cái: “Anh làm tôi quá thất vọng.”
Nói xong, Tô Hàn Yên bước nhanh rời đi.
“Tô chủ tịch, trừ tôi ra thì sẽ không ai cho các cô tiền đâu.” Dương Húc cười lạnh: “Bây giờ cô không đồng ý thì đợi thêm thời gian nữa, tôi có thể sẽ đòi đến 60% cổ phần đấy.”
“Yên tâm đi, dù tập đoàn Tô Thị phá sản cũng sẽ không cần tiền của anh đâu.” Tô Hàn Yên lạnh nhạt đáp lời.
“Đây là do cô nói đấy, đến lúc đó đừng có mà cầu xin tôi.” Dương Húc đứng dậy rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận