Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 70: Nhậm Hán Cường nữ nhi xảy ra chuyện

Chương 70: Con gái Nhậm Hán Cường gặp chuyện
Ba giờ sau, nhóm chat của đám Lý Vân Tăng nổ tung.
“Trước đó phái người đi đối phó Trần Dương cùng Lệ Vạn Bằng toàn quân bị diệt, mà Lão Lý, Lão Lưu, Lão Bành cũng đều c·hết hết!”
“Cái gì? Chuyện này thật hay giả? Không thể nào!”
“Là thật, mới nhận được tin tức từ nhà Lão Bành, chỉ bằng một mình Lệ Vạn Bằng, đã g·iết s·ạ·ch cả ba nhà Lý Lưu Bành.”
“Mấy chục vệ sĩ nhất phẩm nhị phẩm, đối mặt với Lệ Vạn Bằng một người, lại không có chút sức phản kháng.”
“Chúng ta đều bị Lệ Vạn Bằng đùa giỡn, hắn đã đột p·h·á lên tông sư rồi.”
“Tông sư? Chẳng lẽ là do dược liệu chúng ta cung cấp mà hắn đột p·h·á?”
“Không biết, dù sao hắn đã là tông sư.”
“Hiện tại cả nhà họ Lý không rõ tung tích, nhà họ Lưu, họ Bành thì phàm là ai c·h·ố·n·g cự đều t·h·ương v·o·ng th·ê th·ả·m.”
“Lệ Vạn Bằng ra tay quá đ·ộ·c ác, việc này, phải làm sao đây?”
“Có nên báo cảnh sát không?”
Mọi người đọc đến đây, đều im lặng. Bọn họ cảm thấy hai người nhất phẩm hậu kỳ, ba người nhất phẩm đỉnh phong đi đối phó với Trần Dương và Lệ Vạn Bằng là quá đủ. Không ngờ lại thất bại, kế hoạch kín kẽ như vậy mà vẫn thất bại. Điều khiến bọn họ bất ngờ hơn là Trần Dương t·r·ả th·ù nhanh chóng và h·u·n·g h·ã·n như vậy, khiến bọn họ kinh hãi!
“Nhất định phải báo cảnh sát, bắt Trần Dương và Lệ Vạn Bằng lại.” Có người đề nghị. Bọn họ có quan hệ, có chỗ dựa, bắt Trần Dương lại để báo thù cho người nhà.
“Thế nhưng mà, chính bọn họ cũng đâu có báo cảnh sát.” Đây là một vấn đề, vì chính bọn họ phái người đi g·iết Trần Dương trước, sau đó mới bị Trần Dương g·iết ngược lại. Báo cảnh sát bắt Trần Dương, chẳng phải tự đưa mình vào tròng sao?
“Các vị, xem ra không thể báo cảnh sát, hay là cứ theo kế hoạch ban đầu mà làm.”
“Chỉ là, chúng ta thật sự phải đổ m·áu.” Những người khác lại im lặng, đương nhiên họ biết đổ m·áu có nghĩa là gì. Để lôi kéo và đối phó với Lệ Vạn Bằng, bọn họ kẻ xuất tiền, kẻ xuất dược liệu, người đưa cao thủ. Nếu ám s·á·t thành công thì không ai tổn thất nhiều, mọi người đều chấp nhận được. Nhưng thất bại rồi thì số tiền và dược liệu không là gì, ba gia tộc ra cao thủ thì bị g·iết s·ạch, thương v·o·ng mấy chục người, lực lượng nòng cốt của gia tộc gần như t·a·n t·á·c. Như vậy đã là một tổn thất lớn rồi.
Bây giờ muốn g·iết một tông sư, ít nhất phải mời hai tông sư ra mặt, mà đám người trong gia tộc bọn họ thì không có tông sư. Cho dù có thì cũng không tùy t·i·ệ·n ra tay. Họ muốn có lợi ích, muốn hai tông sư ra tay, chỉ dựa vào tiền là không đủ.
“Ta sẽ liên lạc với một số người, xem bọn họ muốn gì.” Một người có nick name là số 2 trầm giọng nói.
“Tốt, chỉ cần có thể mời được tông sư, tiêu diệt Trần Dương và Lệ Vạn Bằng, đổ chút m·áu cũng đáng.”
“Bọn họ ra tay t·à·n nhẫn, chắc chắn sẽ không tha cho bất cứ ai trong chúng ta, bây giờ là không phải ngươi c·hết thì là ta s·ố·ng.”
Điền Tung và Tống Khuếch c·hết th·ả·m, đến giờ vẫn không thấy t·h·i t·hể. Hiện tại, người của ba nhà Lý, Lưu, Bành c·hết nhiều như vậy khiến họ thật sự sợ hãi. Nếu trước đây chỉ là tranh đấu n·h·ấ·m ngầm, thì giờ đã là c·h·é·m g·iế·t công khai, hoàn toàn lật mặt. Đúng là ngươi c·hết thì ta s·ố·ng, không có đường lui......
“Cậu chủ, đây là dược liệu lấy được từ nhà họ Lưu và họ Bành, có hai loại là ngài cần.”
Lệ Vạn Bằng cung kính đứng sau lưng Trần Dương, bày bốn hộp đựng dược liệu trước mặt hắn.
“Hô!”
Trần Dương thở ra một ngụm trọc khí, lúc này mới mở mắt, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, chưa hoàn toàn hồi phục khỏi ảnh hưởng của túc s·á·t khí từ mảnh đồng.
“Ngươi làm tốt lắm.”
Trần Dương liếc qua chỗ dược liệu, vui vẻ gật đầu, “Ba nhà bọn họ có gì bất thường không?”
“Tôi đã cho người đi nghe ngóng, nhà họ Lý tuyên bố gia chủ q·ua đ·ờ·i, sau đó con cháu đích hệ đều đã rời đi.”
Lệ Vạn Bằng t·r·ả lời, “Về phần nhà họ Lưu và họ Bành, vì đuối lý trước, nên không dám báo cảnh sát, lại càng không dám làm lớn chuyện, chỉ sợ là ‘đ·á·n·h r·ăng g·ãy n·uốt v·ào bụng’.”
“Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.” Trần Dương cười lạnh.
“Nghe tin tức từ nhà họ Bành, tổng cộng có chín gia tộc và bảy người quản lý chuyên nghiệp hợp tác với bọn họ.”
Lệ Vạn Bằng hỏi dò, “Bọn họ liên tục bị t·h·ương n·ặ·ng, lần tới nhất định sẽ l·i·ều m·ạ·n·g một phen, cậu chủ, chúng ta có cần tránh đi tạm thời không?”
“Thương thế của ta không sao.” Trần Dương khoát tay. Nghe vậy, Lệ Vạn Bằng thở phào nhẹ nhõm, anh vừa nãy nói tránh là do thấy sắc mặt Trần Dương còn tái nhợt, có lẽ là do mảnh đồng kia ảnh hưởng quá lớn. Đối phương biết thực lực của anh, lần sau ra tay chắc chắn sẽ phái tông sư. Nếu Trần Dương bị thương không nhẹ, một mình anh thì phần thắng không lớn. Dù sao thời gian anh đột p·h·á lên tông sư cũng không dài, mà tông sư đối phó anh có thể là tông sư tr·u·ng kỳ. Mà cũng không chỉ có một người, đến lúc đó anh thua là chắc.
“Vậy mục tiêu tiếp theo của chúng ta là ai?” Lệ Vạn Bằng hỏi.
“Bây giờ không cần tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ chủ động đưa đến tận cửa.”
“Hiểu rồi.” Lệ Vạn Bằng chắp tay: “Vậy tôi sẽ không làm phiền cậu chủ tu luyện.”
Trần Dương lại lấy mảnh đồng ra, đưa một tia chân nguyên vào, cỗ túc s·á·t khí lại bùng lên. Lần này hắn trở nên cẩn th·ậ·n hơn, vừa chạm vào là mở ra, chỉ để một phần nhỏ túc s·á·t khí tiến vào lòng bàn tay. Nhưng dù là một phần nhỏ cũng làm cho chân nguyên trong người hắn tán loạn khắp nơi, khí tức lại trở nên cuồng bạo.
Lệ Vạn Bằng quay đầu liếc nhìn, trong lòng chỉ còn lại sự bội phục. Đây đúng là kiểu tu luyện tự h·à·nh x·á·c mà, thảo nào tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thực lực k·h·ủ·n·g b·ố đến vậy.
“Lệ tiên sinh, có người tên Dương Húc đến cầu kiến.” Bảo vệ đi tới nói.
“Cho anh ta vào.” Lệ Vạn Bằng đáp, “Đừng để anh ta làm phiền cậu chủ, đưa anh ta ra sảnh lớn.”
“Vâng!”
Một lát sau, Dương Húc vào phòng kh·á·c·h, anh ta hỏi dò, “Lệ tiên sinh, Trần tiên sinh đang làm gì? Khí tức kia sao mà k·h·ủ·n·g b·ố thế?”
“Không nên hỏi thì đừng có hỏi, cứ đợi là được.”
Lệ Vạn Bằng lạnh lùng trả lời, rồi nhắm mắt lại, hôm nay một mình lật đổ ba cao thủ gia tộc, dù không bị t·h·ương, nhưng cũng tiêu hao không ít. Dương Húc rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngồi lên ghế sa lon.
Hơn 40 phút sau, Trần Dương mới vào phòng kh·á·c·h.
“Trần tiên sinh.”
Lệ Vạn Bằng và Dương Húc đồng thời đứng dậy, cung kính chào.
“Có chuyện gì?” Trần Dương hỏi.
“Tôi đã đăng ký xong công ty, mua dự án cắt lỗ của tập đoàn Tô Thị với giá 55 triệu.” Dương Húc tranh thủ đưa ra hợp đồng thỏa thuận, báo cáo tình hình.
“Giá thấp vậy sao?” Trần Dương kinh ngạc.
“Theo ước tính bình thường, những dự án này có giá trị khoảng 130 triệu.”
Dương Húc tiếp lời: “Nhưng Quý Vân Bằng vì có cổ phần trong công ty của chúng ta, nên đã gói các dự án tốt vào đó, cùng nhau bán cho tôi.”
“Nói cách khác, hắn cũng có cổ phần trong công ty mới?” Trần Dương cười.
“Vâng, hắn có 30%.”
“Tô Hàn Yên định làm gì vậy?”
“Nghe nói vì Tô Hàn Yên muốn nhanh chóng tăng hạng mức của công ty, từ đó có được vốn đầu tư từ quỹ công ty hoặc quỹ ngân sách, nên mới muốn nhanh chóng cắt những dự án đầu tư quá lớn.” Dương Húc giải thích: “Hoặc là……”
“Có r·ắ·m thì mau thả!”
“Hoặc là, đây vốn dĩ là chủ ý của Tô Hàn Yên, lần này bán các dự án này đi, người thiệt chính là tập đoàn Tô Thị, chứ không phải là Tô Hàn Yên cá nhân.”
Dương Húc nói tiếp: “Nếu tập đoàn Tô Thị đầu tư thất bại, sau đó ph·á s·ả·n, thì Tô Hàn Yên vẫn còn nắm một ít cổ phần ở công ty mới của tôi, làm ăn tốt thì k·i·ế·m bốn năm ngàn vạn cũng không thành vấn đề.”
“Cô ấy không phải là người như vậy.” Trần Dương lắc đầu.
“Vậy thì do Tô Hàn Yên quá tin tưởng Quý Vân Hàng.”
“Đúng vậy, cô ấy thật đúng là mang ảo tưởng đẹp đẽ với mối tình đầu của mình.”
“Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Có nên vạch trần Quý Vân Hàng không?”
“Không cần, cứ để tự cô ấy phát hiện bộ mặt thật của Quý Vân Hàng, để tránh cô ấy nói là chúng ta cố ý bày kế hãm h·ạ·i Quý Vân Hàng.” Trần Dương khoát tay.
“Hiểu rồi!” Dương Húc gật đầu: “À, đúng rồi, con gái của Nhậm Hán Cường ở Tây Âu gặp chuyện rồi.”
“Ồ? Xem ra Quý Vân Hàng vận may đúng là quá kém.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận