Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 244: Một đám dưỡng tại ôn bên trong phòng xuẩn hóa

Chương 244: Một đám xuẩn hóa chỉ biết sống trong phòng ấm.
Trần Dương liên tục từ chối, đối phương không chịu buông tha. Bốn ngày sau, Trần Dương thấy trên tay Hàn Xuân Mai lại xuất hiện vết thương mới, hắn nổi giận.
“Lần sau bọn chúng còn đến gây sự, cứ nhận lời.” Trần Dương lạnh lùng nói.
“Trần công tử, ngươi đang tu luyện, ta không ra ngoài là được mà.” Hàn Xuân Mai đáp lời: “Với lại ta cũng đã nhờ người khác mua thức ăn đủ dùng hơn nửa tháng rồi, không cần phải ra ngoài.”
“Vậy thì sao?” Trần Dương tu luyện quả thực đang ở thời điểm mấu chốt, còn thiếu khoảng một phần năm nữa thôi, hắn có thể hoàn toàn đả thông kinh mạch. Bây giờ thời gian rất gấp.
Qua được khoảng hơn một tuần sau, Cao Văn Sơn tự mình chạy đến phòng của Trần Dương. Trần Dương hé mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Văn Sơn: “Sao? Ngươi cũng muốn làm chó săn cho bọn chúng à?”
“Không còn cách nào, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.” Cao Văn Sơn bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ là đệ tử ngoại môn, có chút thiên phú nhưng cũng không mạnh.”
“Không giúp Uông Chí Học thì ta cũng không có đường sống, hắn đưa ra một điều kiện, nói nếu ngươi tiếp năm người khiêu chiến, hắn sẽ đưa cho ngươi nửa phần dưới của Quan Tinh luyện thần quyết.”
“Hả?” Trần Dương lập tức nheo mắt.
Trong Quan Tinh Các có quy định, muốn lấy được nửa phần dưới của Quan Tinh luyện thần quyết thì phải thỏa mãn một trong hai điều kiện. Thứ nhất, thực lực phải đạt đến Tiên Thiên cảnh giới. Thứ hai, thần thức đạt đến Quy Nhất đỉnh phong.
Thần thức của Trần Dương kỳ thực đã sớm đạt đến rồi nhưng Quan Tinh Các biết rõ thần thức của hắn đạt đến Xuất Khiếu cảnh giới, nhưng lại không chủ động cho hắn nửa phần dưới công pháp, điều đó cho thấy bọn họ cũng không tin tưởng hắn, vẫn đang khảo sát hắn. Mà môn quy của Quan Tinh Các có quy định nghiêm ngặt, nửa phần dưới của Quan Tinh luyện thần quyết chỉ có thể do trưởng lão đích thân đưa cho, không được phép chuyển giao. Nếu không sẽ bị phạt nặng. Cũng chính vì thế, Trần Dương không nhờ Tô Lăng Vi giúp lấy, hắn không muốn liên lụy đến Tô Lăng Vi. Nếu Tô Lăng Vi nói với sư phụ, đại trưởng lão khẳng định sẽ biết ngay Tô Lăng Vi đưa cho Trần Dương. Thần thức của Tô Lăng Vi bây giờ cũng không mạnh, một nửa của Quan Tinh luyện thần quyết là đủ dùng rồi.
Nửa phần dưới của Quan Tinh luyện thần quyết, kỳ thật không có thêm tinh đồ vì nửa bộ phần trên của Quan Tinh luyện thần quyết đã có ba mươi sáu bức tinh đồ rồi. Đó là toàn bộ tinh đồ. Nửa phần dưới thực sự quan trọng là ghi chép phương pháp tu luyện sau khi thần thức xuất khiếu, đồng thời còn ghi chép bốn loại phương pháp công kích thần hồn khác. Uy lực của chúng mạnh hơn cả Quan Tinh nhiếp hồn thuật, nhưng chỉ khi thần thức xuất khiếu mới có thể thi triển. Bây giờ Tô Lăng Vi cầm được cũng hoàn toàn vô dụng. Trần Dương thì lại cần phương pháp tu luyện sau cảnh giới Xuất Khiếu, thần thức của hắn, trải qua nửa năm xem xét không ngừng, e rằng đã đạt đến hậu kỳ Xuất Khiếu rồi. Mắt thấy sắp bước vào cảnh giới mới mà hắn không biết phải tu luyện như thế nào. Lần trước ở nhà họ Chu Tô Thành, hắn đều là đánh bừa, để thần hồn hợp nhất các tinh đồ bị đốt cháy trong thức hải, mới có thể khiến thần thức Xuất Khiếu. Bây giờ hắn vô cùng cần nửa phần dưới.
Nhưng hắn biết điều kiện Uông Chí Học đưa ra, là không thể nào thực hiện được. Lén đưa cho hắn Quan Tinh luyện thần quyết, nếu bị phát hiện thì đời này của Uông Chí Học cũng tàn rồi. Dù hắn là đệ tử nội môn, cũng không thể thoát khỏi xử phạt, Uông Chí Học hiểu rõ nên không dám vi phạm môn quy này.
“Hắn biết ngươi không tin nên mới để ta làm người trung gian, ngươi đánh bại một người, hắn sẽ cho ngươi một phần.” Cao Văn Sơn nghiêm mặt nói: “Tổng cộng sẽ chia làm năm lần để đưa.”
“Ngươi thật sự chắc chắn hắn sẽ cho?” Trần Dương vẫn không tin.
“Chắc chắn, hắn đã đưa một đoạn khẩu quyết cho ta rồi.”
“Làm sao có thể biết thật giả?”
“Cái này……” Cao Văn Sơn cũng ngẩn người, hắn cũng mới là đại tông sư, cũng chỉ đạt được nửa bộ phần trên của Quan Tinh luyện thần quyết mà thôi.
“Về đi.”
“Ngươi không đồng ý, ta cũng khó ăn nói, nếu không thì như vậy đi, mặc kệ hắn đưa thật hay không, nếu ngươi có thể thắng một trận, ta sẽ thay ngươi trông chừng một tuần lễ, thế nào?”
“Được!” Lúc này Trần Dương mới sảng khoái đáp ứng.
Sự hấp dẫn của Quan Tinh luyện thần quyết thật sự quá lớn, trước kia bọn chúng đối phó Hàn Xuân Mai, những người bình thường kia cũng khiến Trần Dương tức điên. Kỳ thật dù thế nào thì lần này hắn cũng định ra tay. Bây giờ một mình Trần Dương phải phụ trách việc trông chừng hai người, dù thần thức có mạnh đến đâu, thời gian để đả thông kinh mạch cũng không nhiều. Nếu có Cao Văn Sơn giúp đỡ, cũng không tệ, có thể rút ra nhiều thời gian hơn để đả thông kinh mạch.
“Vậy đã định.” Cao Văn Sơn đứng dậy rời đi.
Sáng ngày thứ hai, có người đến khiêu chiến. Tổng cộng ba người. Người đứng ra khiêu chiến là một lão già gần sáu mươi tuổi ở giữa, béo tròn mập mạp, cười trông có vẻ vui vẻ nhưng thật ra thì nham hiểm, nhìn có vẻ là kiểu người trong ngoài bất nhất.
“Muốn so tài với ta thì phải viết một giấy hiệp nghị.” Trần Dương nhìn lão già đối diện, “để đến lúc bị ta đánh bại, đến chấp pháp đường rồi, còn có thể trả thù.”
“Được.” Lão già kia lại rất sảng khoái.
Trần Dương bảo Hàn Xuân Mai đi lấy giấy bút, viết một bản hiệp nghị đơn giản, đại ý là đôi bên tự nguyện so tài, nếu không cẩn thận bị kích sát thì cũng là do thực lực không tốt, không thể trách đối phương. Nhìn thấy dòng chữ “không cẩn thận bị kích sát”, hai mắt lão già híp lại thành một đường. Hắn vốn còn muốn thêm vào điều này, nhưng Trần Dương đã chủ động nói ra, vậy dĩ nhiên là quá tốt. Hắn cầm bút, ký tên vào bản hiệp ước: Quan Duệ Trạch.
“Lại điểm chỉ tay.” Trần Dương nhẹ nhàng cắn nát đầu ngón tay, dùng máu tươi ấn lên trên.
“Ngươi đúng là cẩn thận thật.” Quan Duệ Trạch không còn lựa chọn, chỉ có thể làm theo, cũng ấn ngón tay xuống.
“Vậy thì bắt đầu đi.” Trần Dương nhét giấy hiệp nghị vào trong túi, lùi lại thủ thế.
“Giết!” Quan Duệ Trạch ra tay trước, lao về phía Trần Dương. Quyền pháp bá đạo, âm hiểm, ác độc, kinh nghiệm cũng rất lão luyện. Đáng tiếc, đám người lớn lên trong nhà ấm này, cho dù học được quyền pháp bá đạo, âm hiểm, ác độc, có nhiều kinh nghiệm, nhưng so về liều mạng chiến đấu thì vẫn kém Trần Dương rất nhiều. Bất kể là Uông Tiến Nguyên trước kia hay là Quan Duệ Trạch bây giờ. Trước đó Uông Tiến Nguyên cố tình tạo sơ hở, dẫn Trần Dương truy kích rồi phản đòn đánh lén. Đối với Trần Dương từng trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử mà nói, đó chẳng khác gì trò trẻ con, hắn vừa nhìn là biết Uông Tiến Nguyên định làm gì. Không trải qua quá nhiều trận chiến đổ máu, không trải qua quá nhiều cảnh sinh tử hiểm nghèo thì việc cùng Trần Dương đấu quyền dưới cùng một cảnh giới chẳng khác gì tìm chết.
Sau hơn hai mươi hiệp, Trần Dương hoàn toàn nắm bắt được chiêu thức của Quan Duệ Trạch, một quyền mạnh đẩy lui Quan Duệ Trạch, tiếp theo là liên tục công kích khiến Quan Duệ Trạch liên tục phải lùi lại.
“Liều mạng.” Quan Duệ Trạch cố ép pháp quyết, dự định thi triển Quan Tinh nhiếp hồn. Điều này tuy không vi phạm môn quy nhưng nếu làm tổn thương nghiêm trọng thần hồn của Trần Dương, khiến Trần Dương không thể xem xét được, Quan Duệ Trạch cũng sẽ gặp rắc rối lớn. Thần thức của hắn cũng vừa mới đến cảnh giới Quy Nhất, nếu cố gắng thi triển Quan Tinh nhiếp hồn thuật sẽ bị phản phệ không nhỏ. Đến lúc đó chính hắn không thể xem xét thì cũng sẽ bị Quan Tinh Các trừng phạt. Bây giờ, hắn chỉ có thể làm vậy thôi. Dù có chuyện gì xảy ra cũng có Uông Chí Học chống lưng. Lần trước Trần Dương đối phó Uông Tiến Nguyên cũng chỉ tháo xuống tay cùng phế một chân, không gây tổn thương nghiêm trọng đến thần hồn của Uông Tiến Nguyên. Uông Tiến Nguyên vẫn có thể tiếp tục xem xét nên Trần Dương không cần làm phần việc của Uông Tiến Nguyên nữa.
“Phập phập!” Đáng tiếc, Trần Dương không cho Quan Duệ Trạch cơ hội thi triển Quan Tinh nhiếp hồn. Hai chiếc kim châm, một trái một phải, đâm vào vai Quan Duệ Trạch. Dù Quan Duệ Trạch cố điều động chân nguyên để né tránh, vẫn đánh giá thấp độ sắc bén của kim châm, hai vai bị kim châm đâm xuyên. Quan Duệ Trạch kêu thảm một tiếng, ngã về phía sau, Trần Dương thừa thế xông lên, một chân đạp văng Quan Duệ Trạch, đập vào tường khiến bức tường lâu năm thiếu tu sửa bị vỡ một lỗ lớn.
“Một đám xuẩn hóa chỉ biết sống trong phòng ấm, đúng là ảo tưởng sức mạnh!” Trần Dương lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận