Kết Hôn 5 Năm, Lão Bà Phá Thai Vì Bạch Nguyệt Quang

Chương 200: Dương Thánh phái đến người

Tên thấp bé lão giả mặc bạch bào sau khi trúng phản phệ chạy rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã trốn vào rừng sâu. Nếu là vào thời điểm khác, có lẽ thật sự đã để lão ta chạy thoát, đáng tiếc là hiện tại tuyết vẫn phủ trắng xóa, mặt đất ẩm ướt trơn trượt. Sau khi đuổi theo khoảng hai ba dặm, cuối cùng Trần Dương đã đuổi kịp lão. Lão ta trúng phản phệ, giờ càng lúc càng yếu. Trần Dương không thể bỏ qua lão ta được, bởi vì lão ta biết bí thuật của Quan Tinh Các, nếu thật để lão ta báo cho Quan Tinh Các, thì chắc chắn Quan Tinh Các sẽ phái người đến Yến Kinh. Lúc đó Trần Dương không thể thi triển thuật này được nữa, chiến lực của hắn sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.
"Vút vút!!"
Tên thấp bé lão giả phóng hai thanh phi đao về phía sau lưng Trần Dương, nhưng đều bị hắn tránh được. Lão ta tiếp tục thi triển kim châm, lão ta tránh được một kim châm đầu tiên, nhưng vẫn bị kim châm thứ hai ghim vào cánh tay.
"Nếu ngươi nhất quyết muốn ta vào đường cùng thì ta sẽ kéo ngươi theo." Lão ta xoay người, hai mắt gườm gườm nhìn Trần Dương, tư thế như thể sẽ liều mạng.
"Chỉ dựa vào một mình ngươi mà muốn kéo ta theo?" Trần Dương khinh bỉ nói.
"Vậy ta cũng có thể lột da ngươi."
"Vậy ngươi cứ thử xem." Trần Dương nheo mắt.
"Bịch!"
Tên thấp bé lão giả mặc bạch bào không động thủ mà lại quỳ ngay xuống đất: "Trần Dương, tha cho ta một mạng, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ."
Điều này ngược lại khiến Trần Dương có chút bất ngờ, đang chuẩn bị liều mạng, ai ngờ lại quỳ xuống?
"Nói đi, ai sai ngươi tới, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Trần Dương cũng không vội động thủ.
"Là Dương Thánh."
"Dương Thánh?" Trần Dương lộ sát ý: "Ngươi bịa chuyện cũng phải hợp lý chút."
"Thật sự là Dương Thánh, ta có nửa câu nói dối, thiên lôi đánh xuống." Tên thấp bé lão giả giơ tay lên, phát lời thề độc: "Người này tuy đeo mặt nạ, không tự xưng danh tính, nhưng năm xưa hắn là phản đồ của Xích Tiêu Môn, hơn năm mươi năm trước bị lão tổ tông chúng ta truy sát, tung tích không rõ."
"Sau này có một lần hắn đột nhiên quay lại, giết chết môn chủ và các trưởng lão của chúng ta, ta khi đó chỉ là đệ tử ngoại môn, may mắn trốn thoát được một kiếp."
"Nhưng lúc đó, từ xa ta đã thấy họ đại chiến, ta nhận ra công pháp mà hắn thi triển, biết hắn chính là Dương Thánh."
"Hơn một tháng trước, hắn đột nhiên tìm đến tông môn, nói chỉ cần chúng ta giúp hắn lấy được bí thuật của Quan Tinh Các, hắn sẽ thả cho chúng ta một con đường sống, ta và mấy chục môn đồ tính mạng đang nằm trong tay hắn."
"Thật là xuống thuyền?" Trần Dương nheo mắt lại.
"Đúng… cái dù đen kia và ngọc thạch đều là do hắn đưa cho sư huynh đệ ta, những lời chúng ta nói, cũng đều là do hắn dạy cả."
"Biết ngươi có thể cút rồi." Trần Dương vung tay, hắn tin những gì lão ta nói, vì chiêu thức của hắn, gần đây chỉ bị lộ ở Lai Tây Hào. Mà hai lão này lại có thể hóa giải chiêu thức của hắn hoàn hảo như vậy, điều này cũng có thể thấy được mánh khóe của chúng. Đặc biệt là Thôn Hồn Luyện Sát, chiêu thức này là do hắn học được ở Tô Thành Kê Minh Tự sau khi lấy được mảnh đồng phiến thứ tư, học xong chiêu này, liền không ngừng phi ngựa đi Lai Tây Hào. Chưa từng thi triển giữa đường bao giờ, nhà đại bá không thể nào biết được. Có thể nếu đối phương đã có phòng bị vậy thì chỉ có những người ở Lai Tây Hào mới biết. Nếu không phải là Dương Thánh, thì sẽ có một khả năng khác, là nhà Tào Ngưng Tuyết bán đứng hắn. Nhưng Trần Dương không tin nhà Tào Ngưng Tuyết lại phản bội hắn.
"Đa tạ, đa tạ Trần tiên sinh không giết." Tên thấp bé lão giả vội dập đầu lạy, rồi lấy ra một tấm lệnh bài: "Đây là lệnh bài trưởng lão Xích Tiêu Môn, sau này nếu Trần tiên sinh muốn điều khiển đệ tử Xích Tiêu Môn, có thể dùng lệnh bài này tùy ý điều phái."
Trần Dương nghĩ một chút rồi vẫn nhận lấy. Lão ta có ý gì hắn hiểu rõ, kỳ thực là muốn nhờ hắn giúp việc, đuổi Dương Thánh đi, thậm chí là giết Dương Thánh. Nếu không Dương Thánh cứ ở Xích Tiêu Môn mãi, bọn họ sẽ không có ngày tháng yên ổn mà sống được. Trần Dương rất rõ thực lực của Dương Thánh, ít nhất cũng là cao thủ đứng đầu hậu kỳ Tiên Thiên, gần như đứng ở vị trí đỉnh của kim tự tháp. Cao thủ như vậy, đi diệt một môn phái bình thường thì quả thật dễ như trở bàn tay. Chỉ là, vì sao Dương Thánh không đòi hắn xem Tinh Luyện Thần Quyết ngay trên thuyền? Trần Dương trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng nghĩ lại hắn liền hiểu. Lúc đó Dương Thánh đã thấy hắn thi triển Tinh Nhãn Nhiếp Hồn, có thể đã đoán được hắn là đệ tử Quan Tinh Các, cho nên không dám động thủ với hắn. Không chỉ mình không dám động thủ mà cũng không dám phá luật, phái cao thủ Tiên Thiên ra so tài với hắn, lỡ hắn chết ở Lai Tây Hào, Quan Tinh Các tìm đến gây sự thì cả Lai Tây Hào sẽ bị xóa sổ. Đến cả Dương Thánh còn phải kiêng dè Quan Tinh Các như vậy, có thể thấy thực lực của Quan Tinh Các mạnh đến cỡ nào. Chỉ là, giờ mà bảo hắn đi đối phó Dương Thánh thì chính là tìm đường chết.
"Đúng rồi… ngọc thạch các ngươi dùng để ngăn cản Tinh Nhãn Nhiếp Hồn thuật tên là gì?" Trần Dương hỏi.
"Tên là Tử Lôi Thạch, sinh ra từ vùng dày đặc lôi điện, đeo trên người, có tác dụng ngăn trở thần hồn dò xét, khi nổ tung ra cũng có thể chống lại một phần công kích thần hồn." Tên thấp bé lão giả lại lấy ra một khối ngọc thạch từ trong áo, cung kính đưa cho Trần Dương. Hòn ngọc dài nửa đốt ngón tay, không đến một tấc, toàn thân màu tím, nhìn như lam bảo thạch, nhưng lại không phải.
"Việc của Dương Thánh, các ngươi tự giải quyết." Trần Dương thu Tử Lôi Thạch lại, xoay người rời đi. Tên thấp bé lão giả cũng không dám đánh lén mà là quỳ gối trên đất, bắt đầu trấn áp chân nguyên phản phệ trong cơ thể.
"Không sao chứ?" Tô Lăng Vi men theo hơi thở chạy tới, sợ Trần Dương xảy ra chuyện, cũng lo Trần Dương bị điều hổ ly sơn.
"Không sao." Trần Dương lắc đầu, đưa khối Tử Lôi Thạch kia cho Tô Lăng Vi: "Cho nàng, có thể chống lại người khác dò xét thần thức."
"Vậy còn ngươi?"
"Có lẽ tên kia còn một khối."
Hai người quay lại vị trí đậu xe, tìm kiếm trong túi của tên cao to lão giả kia nhưng không có Tử Lôi Thạch. Trần Dương chỉ có thể nhặt lên cây dù đen đã bị vỡ. Cũng không rõ là dùng vật liệu gì mà ngay cả chuôi dù cũng có khắc minh văn.
"Đi thôi." Trần Dương thu cây dù đen lại, lên xe rời đi.
Về đến nhà, hỏi thăm sức khỏe của ông nội, thương thế của ông nặng hơn trước, ngay cả việc ngồi dậy cũng khó, nói chuyện cũng phải cố sức. Trần Dương chỉ đành rời đi, về lại Nam Viện, mẹ Diêu Tân Nguyệt đi đến: "Con vào thư phòng của ba đi, ba đang đợi con."
"Dạ." Trần Dương đáp một tiếng, đi về phía thư phòng của cha, gõ cửa, nghe cha đáp thì mới vào: "Cha tìm con ạ?"
"Ở đây có mấy viên linh thạch khá tốt, có chút linh khí thuần tịnh, con có thể dùng chúng để đả thông kỳ kinh bát mạch, đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên." Cha Trần Trọng lấy từ ngăn kéo ra bốn viên đá lớn bằng nắm tay, bên trong phát ra linh khí thuần tịnh hơn cả bên ngoài. Không biết là do cha tự cất giữ hay là tìm đại bá xin. Trước khi Trần Dương về nhà, cha hình như đã ra ngoài, đoán là đi tìm linh thạch có linh khí thuần tịnh để giúp con mình đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên.
"Bây giờ vẫn còn linh thạch?" Trần Dương cầm một viên lên xem, vẻ mặt kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận