Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 9: Tháng côn năm đao một đời thương

Chương 9: Tháng c·ô·n năm đ·a·o một đời thương
Buổi chiều, Khương Hạ cùng Dương Vân Tuyết mang theo năm cân t·h·ị·t b·ò cùng một chút bông vải vóc trở về. Sáng sớm hôm sau, Dương Chính Sơn một mình đi huyện thành. Lão đại lão nhị cần xe b·ò k·é·o củi, Dương Chính Sơn chỉ có thể đi bộ đi huyện thành.
Huyện thành chỉ có hai nhà y quán, Dương Chính Sơn đi tới nhà tốt nhất kia. Đoán chừng là bởi vì ăn mặc th·e·o mùa nguyên nhân, người xem b·ệ·n·h ở y quán rất nhiều, đều xếp thành một hàng dài. Dương Chính Sơn cũng không phải đến khám b·ệ·n·h, đương nhiên sẽ không xếp hàng, trực tiếp đi vào y quán.
“Vị nhân huynh này có chuyện gì?” Một nam t·ử hơn ba mươi tuổi đứng tại phía sau quầy, nhìn Dương Chính Sơn hỏi. Bên cạnh còn có một lão giả đang bắt mạch cho người ta. Dương Chính Sơn biết lão giả này. Tống Nguyên Bác, là đại phu tốt nhất ở An Ninh huyện, còn nam t·ử hơn ba mươi tuổi kia chính là con trai của hắn Tống Ninh Phong, bên trong y quán còn có ba học đồ, đều là cháu trai của Tống Nguyên Bác.
Nguyên thân trước kia tìm Tống Nguyên Bác xem qua ám thương tr·ê·n người, bất quá vì tốn kém quá nhiều nên nguyên thân đã không mời Tống Nguyên Bác trị liệu. Đây không phải nói Tống Nguyên Bác chỉ nh·ậ·n tiền, mà là trị liệu ám thương của nguyên thân cần rất nhiều dược liệu quý giá, cho dù Tống Nguyên Bác tốt tâm, cũng không thể bồi thường tiền cho người ta chữa b·ệ·n·h.
“Tống đại phu, ta có một khỏa lão sơn tham!” Nói xong, Dương Chính Sơn liền lấy ra hộp gỗ, đặt tr·ê·n quầy. Tống Ninh Phong mở hộp ra, hai con ngươi p·h·át sáng, “Đây là lão sơn tham ba mươi lăm năm? Không tệ, không tệ, là vị hảo dược!”
“Nhân huynh muốn bán?”
“Ừm!” Dương Chính Sơn gật đầu.
Tống Ninh Phong cười nói: “Nhân huynh chờ một chút!” Sau đó, hắn ôm hộp gỗ đưa cho Tống Nguyên Bác xem. Tống Nguyên Bác ngẩng đầu nhìn Dương Chính Sơn, tr·ê·n mặt lộ thần sắc kinh ngạc.
“Thương thế của ngươi tốt rồi?”
Dương Chính Sơn cũng k·i·n·h ngạc, không ngờ Tống Nguyên Bác vẫn còn nhớ hắn.
“Tốt rồi!”
“Tới, ta bắt mạch cho ngươi!” Tống Nguyên Bác vẫy tay.
Dương Chính Sơn cũng không tị hiềm, đi tới gần ngồi xuống, vươn tay ra. Tống Nguyên Bác s·ờ lấy sợi râu bắt mạch, thỉnh thoảng còn kinh ngạc nhìn Dương Chính Sơn.
“Làm sao chữa khỏi vậy?” Hắn có ấn tượng sâu sắc về Dương Chính Sơn, dù sao võ giả ở An Ninh huyện vốn không nhiều, thêm việc ám thương của Dương Chính Sơn vốn rất đặc biệt, hắn muốn quên cũng khó. Lúc trước sau khi xem cho Dương Chính Sơn xong, hắn còn tiếc h·ậ·n rất lâu. Bây giờ gặp lại Dương Chính Sơn, dù đã qua mấy năm, hắn vẫn khắc sâu ấn tượng.
“Mời một vị du phương đạo sĩ trị tốt!” Dương Chính Sơn tùy t·i·ệ·n bịa chuyện.
Tống Nguyên Bác cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Mạch đ·ậ·p mạnh mẽ đanh thép, khí tức bình ổn k·é·o dài, thương thế của ngươi chẳng những khỏi hẳn, mà tu vi còn tinh tiến.”
Ông ta lớn tuổi như vậy rồi, đã thấy qua không ít kỳ nhân dị sự. Chuyện gặp được một du phương đạo sĩ chữa khỏi ám thương nghe giống như rất hoang đường, nhưng không phải là không thể.
Dương Chính Sơn cười cười, hắn đến thế giới này đã gần một tháng, mỗi ngày đều uống nước linh tuyền, dù nước linh tuyền không thể trực tiếp tăng tu vi võ đạo của hắn, nhưng nó có thể ôn hòa uẩn dưỡng thân thể. Thêm việc hắn rèn luyện hàng ngày, tu vi của hắn hẳn là sắp đột p·há tới Đoán Thể cảnh Dịch Cân cấp độ, đã sớm vượt qua nguyên thân.
“Làm phiền ngài nhớ mong!” Dương Chính Sơn nói.
Tống Nguyên Bác khoát tay, lấy hộp gỗ đựng lão sâm núi đưa tới, nói: “Viên lão sơn tham này không tệ, lão phu trả một trăm tám mươi lượng bạc, ngươi bằng lòng không?”
“Tự nhiên bằng lòng!” Khóe miệng Dương Chính Sơn sắp không kìm n·ổi nữa.
Hắn còn tưởng là bán được một trăm hai ba mươi lượng là tốt lắm rồi, không ngờ có thể bán tới một trăm tám mươi lượng. Tống Nguyên Bác khẽ gật đầu, nói: “Ta bận, không cùng ngươi nói nhiều.”
Dương Chính Sơn chắp tay một tạ, rồi đi th·e·o Tống Ninh Phong nhận bạc. Một trăm tám mươi lượng, Tống Ninh Phong đưa ba tờ ngân phiếu m·ệ·n·h giá năm mươi lượng cùng ba nén bạc mười lượng. Ngân phiếu là của đại thông tiền trang, An Ninh huyện liền có đại thông tiền trang, có thể đổi bất cứ lúc nào.
Nhận bạc xong, Dương Chính Sơn vui vẻ rời y quán. Ngựa không ăn vụng cỏ ban đêm không béo, người không của phi nghĩa không giàu. Hôm nay hắn cuối cùng đã được trải nghiệm cảm giác k·i·ế·m bộn.
Khi rời khỏi huyện thành, Dương Chính Sơn thấy một tờ thông cáo ở cửa thành. Thông cáo viết về chuyện tiễu trừ thổ phỉ, bên cạnh còn có mấy lệnh truy nã các đầu mục sơn phỉ. An Ninh huyện không hề an bình, có không ít ổ điểm sơn phỉ ở trong huyện, đặc biệt là ở Trường Thanh sơn, rất nhiều kẻ cùng hung cực ác chiếm núi xưng vương. Bất quá Dương Gia thôn cũng không gặp nạn t·r·ộ·m c·ướp, dù sao Dương Gia thôn có võ nghệ truyền thừa, lại có võ giả tọa trấn, bọn sơn phỉ kia đều là lấn yếu sợ mạnh, từ trước đến nay chỉ nhặt quả hồng mềm mà b·ó·p.
Dương Chính Sơn liếc thông cáo rồi rời đi, không để chuyện này trong lòng. Trên đường về nhà, Dương Chính Sơn dự định trong lòng về cuộc s·ố·n·g sau này của Dương gia. Hiện tại trong tay hắn có hơn hai trăm lượng bạc, vấn đề no ấm trong nhà đã được giải quyết, nhưng như vậy vẫn chưa làm hắn hài lòng về cuộc s·ố·n·g mà hắn mong muốn.
Hắn không định vứt bỏ Dương gia rồi ẩn thế s·ố·n·g một mình. Người là động vật có tính xã hội, thế giới này không có internet, không có điện thoại máy tính, không có các loại hình thức giải trí đặc sắc, điều này đã khiến Dương Chính Sơn cảm thấy nhàm chán buồn tẻ đến cực điểm, nếu để hắn thoát ly xã hội, ẩn cư sơn lâm, Dương Chính Sơn cảm thấy mình sẽ p·h·át đ·i·ê·n. Dù bây giờ hắn vẫn cảm thấy có chút không t·h·í·c·h ứng với vai trò một ông già cả sảnh đường, nhưng hắn đã tiếp nh·ậ·n tất cả của Dương gia.
Hắn không coi mình là cha hay ông nội, hắn coi mình là lão bản c·ô·ng ty. Dương gia chính là c·ô·ng ty của hắn, con trai con dâu là nhân viên của hắn, hắn muốn dẫn dắt ‘c·ô·ng ty’ này p·h·át triển, muốn để ‘nhân viên’ trong c·ô·ng ty sống tốt hơn, trở thành những nhân tài hữu dụng hơn.
Nghĩ vậy, Dương Chính Sơn cảm thấy mình gánh một trách nhiệm rất lớn. Vì vậy, tiếp theo hắn sẽ đặt mua sản nghiệp cho ‘c·ô·ng ty’, tăng thêm lợi ích, đảm bảo ‘c·ô·ng ty’ có thể tiếp tục p·h·át triển.
Mải suy nghĩ, đến khi Dương Chính Sơn về tới nhà thì đã giữa trưa, vừa lúc lão Đại và lão Nhị k·é·o một xe củi về. Nhìn đống củi chất cao trong viện, Dương Chính Sơn hài lòng gật đầu. Dương Minh Thành và Dương Minh Chí đều là những người an tâm chịu khó làm việc, hai huynh đệ chưa từng lười biếng, đó là lý do Dương Chính Sơn có thể nhanh chóng tiếp nh·ậ·n bọn họ. Nếu hai huynh đệ đều là hạng người gian xảo, Dương Chính Sơn chắc chắn sẽ có ý định vứt bỏ cái nhà này.
“Củi đã gần đủ, từ ngày mai các ngươi nên nhặt lại võ nghệ!” Dương Chính Sơn nói với hai người đang dỡ hàng.
“Cha, sau này chúng ta không đ·á·n·h xe nữa sao?” Dương Minh Thành nghi ngờ hỏi.
Trước kia lúc n·ô·ng nhàn, hắn đều đ·u·ổ·i xe b·ò đi lại giữa Dương Gia thôn và huyện thành, chở người, mỗi ngày một chuyến, có thể k·i·ế·m vài chục đồng tiền. Đó là một khoản thu không nhỏ của Dương gia.
“Không cần, về sau sớm tối tập luyện võ nghệ, không thể buông lỏng!” Dương Chính Sơn nói với giọng điệu không thể nghi ngờ.
Bây giờ hắn có hơn hai trăm lượng bạc, tự nhiên không để vào mắt mấy chục đồng kia. Thà để hai huynh đệ nhặt lại võ nghệ, sớm trở thành võ giả còn hơn là lãng phí thời gian k·i·ế·m vài chục đồng. Dương Minh Thành hiện tại mới hai mươi tuổi, Dương Minh Chí càng mới mười bảy tuổi, bây giờ hai người tu luyện võ đạo không coi là muộn. Hơn nữa Dương Chính Sơn có nước linh tuyền, giúp bọn họ trở thành võ giả cũng không phải là việc khó.
Tác dụng lớn nhất của nước linh tuyền không phải là trị liệu thương thế, mà là bồi bổ thân thể, đề cao tiềm lực thân thể. Hiệu quả không phải chỉ một lần là xong, mà là tiến hành th·e·o chất lượng. Uống một chén nước linh tuyền có vẻ không có gì, nhưng nếu uống lâu dài, c·ô·ng hiệu của nước linh tuyền có thể vô hạn phóng đại.
Việc Dương Chính Sơn bằng lòng cho Dương Minh Thành và Dương Minh Chí uống nước linh tuyền là do thời gian này hắn p·h·át hiện lượng nước linh tuyền chảy ra nhiều hơn. Lúc đầu hắn không để ý, đến hai ngày trước hắn mới p·h·át hiện lượng nước linh tuyền chảy ra mỗi ngày vượt quá một bát, vẫn là cái chén đó, thế mà đựng không vừa. Về sau hắn sẽ có nhiều nước linh tuyền hơn, chia bớt cho nhi t·ử cháu trai hoàn toàn không thành vấn đề.
Sáng sớm hôm sau. Trời vừa tờ mờ sáng, trong viện Dương gia đã vang lên từng đợt tiếng xé gió dồn d·ậ·p. Dương Minh Thành và Dương Minh Chí gia nhập vào đội tập luyện thương p·h·áp. Thêm cả Dương Vân Tuyết, ba người tập luyện thương p·h·áp trong sân chỉnh tề như một, nhìn khá khí thế. Dương Chính Sơn đi ra nhà chính, liếc nhìn bọn họ, không tiến lên quấy rầy, mà x·á·ch t·h·iết thương đi ra phía sau núi.
Dương Minh Thành cần tập luyện thương p·h·áp, Dương Chính Sơn cũng vậy. Võ đạo tu luyện, không tiến ắt lùi. Tháng c·ô·n năm đ·a·o một đời thương, Dương Chính Sơn muốn trở thành võ giả mạnh hơn thì phải kiên trì khổ luyện không ngừng. Bất quá hắn là võ giả, lực p·há h·oại lúc tập luyện thương p·h·áp hơi lớn, không t·h·í·c·h hợp tu luyện trong nhà. Hơn nữa hắn còn muốn luyện tập kỹ xảo ném đoản thương, càng cần một sân bãi khoáng đạt. Vì vậy, phía sau núi Dương Gia thôn là nơi luyện võ tốt nhất của hắn.
Luyện nửa canh giờ thương p·h·áp, lại luyện nửa canh giờ ném đoản thương, đến khi Dương Chính Sơn về đến nhà, trời đã sáng rõ. Không ít thôn dân lên núi đốn củi hoặc đào rau dại, gặp Dương Chính Sơn đều nhiệt tình chào hỏi. Đối mặt những lời thăm hỏi ân cần, Dương Chính Sơn cũng t·h·i·ệ·n ý gật đầu ra hiệu. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn sửa đổi người t·h·iết diện của mình, từ vẻ mặt c·h·ết chóc ban đầu biến thành một trưởng bối ôn hòa. Biến hóa rất lớn, nhưng không ai nghi ngờ hắn đổi người, mọi người đều cho rằng đó là do thân thể hắn tốt lên nên tâm tính cũng thay đổi.
Về đến nhà, Vương thị và Lý thị đã chuẩn bị đồ ăn. Bốn món một canh và cơm trắng. Có món mặn món chay, có đồ tươi đồ hiếm, còn có dưa muối do Vương thị làm. Dù trù nghệ của Vương thị rất bình thường, Dương Chính Sơn vẫn rất hài lòng với những món ăn này.
Ăn xong điểm tâm, Dương Minh Thành và Dương Minh Chí vội vàng sửa sang lại nhà cửa, phòng ốc của Dương gia đã có vài chục năm, dù năm nào cũng được sửa chữa nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ h·ư h·ạ·i, đặc biệt là mái nhà, cần phải gia cố. Còn Vương thị và Lý thị thì vừa trông con, vừa làm áo bông, ngay cả Dương Vân Tuyết cũng giúp làm áo bông. Dương Chính Sơn chợt nhận ra mình lại là người rảnh rỗi nhất trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận