Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 451: Ngươi thế mà ngại người ta xấu?

Chương 451: Ngươi vậy mà chê người ta xấu?
Dương Chính Sơn ở trước cửa Tổng binh phủ nhảy xuống ngựa, sau đó dắt Hồng Vân đi tới chuồng ngựa. Hôm nay trở về xem như sớm, Dương Chính Sơn khó có được chút thời gian không cần phải ở trong thư phòng làm việc công.
"Lão hỏa kế, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi chải lông!" Dương Chính Sơn vuốt ve lông bờm Hồng Vân, cười ha hả nói.
Hí hí hii hi....hi.
Hồng Vân mở to một đôi mắt to màu xanh biếc, coi thường nhìn Dương Chính Sơn.
Giống như đang nói 'Chỉ có ngươi? Ngươi biết chải lông sao?'
"Được, ngươi còn chê lên!" Dương Chính Sơn buồn cười nói.
Hầu cận mang tới một cái thùng nước, Dương Chính Sơn xắn tay áo lên cầm bàn chải lau cho Hồng Vân.
"Ngươi có phải quên rồi không, năm đó đều là ta chải lông cho ngươi? Hừ hừ, lúc đó ngươi là một con ngựa con không cho người khác đụng, chỉ để mình ta chải lông thôi!"
"Sao nào, mấy năm nay quen được người hầu hạ rồi, chê ta chải lông không ra gì hả?"
Dương Chính Sơn một bên ra sức chải, một bên lải nhải.
Cho dù ở Tổng binh phủ hay Hầu phủ, Hồng Vân đều là ông lớn, tháng ngày trôi qua còn dễ chịu hơn cả Dương Chính Sơn.
Ăn cỏ khô ngon nhất, ở chuồng ngựa sạch sẽ nhất, có mã phu chuyên biệt hầu hạ, nếu mã phu không hợp ý nó, nó còn sẽ vẩy vó.
Quan trọng nhất, cái gã này giờ là thê thiếp thành đàn, con cháu đầy đàn!
Dương Chính Sơn cảm thấy tên này còn phách lối hơn cả mình.
Lão tử còn chưa làm được thê thiếp thành đàn, cái tên ngựa con này đi qua các ngựa cái có thể xếp từ Trọng Sơn quan đến tận Đằng Long vệ.
"Đúng rồi, hôm qua làm sao ngươi lại đuổi tiểu thiếp của ngươi ra khỏi chuồng?" Dương Chính Sơn hiếu kỳ hỏi.
Hí hí hii hi....hi.
"Quá xấu?" Tay Dương Chính Sơn khựng lại, "Đó chính là ngựa Ngột Lương tốt nhất, vóc dáng cân đối, tứ chi thon dài, toàn thân đỏ hoe, tuyệt đối là ngựa đẹp nhất? Ngươi thế mà chê người ta xấu?"
Để cho Hồng Vân phối giống, bất luận là Mã Tam phụ trách chăm ngựa của Hầu phủ hay là văn lại chuyên trách ngựa của Tổng binh phủ đều hao tâm tổn trí không ít.
Đương nhiên, bọn họ không phải vì lấy lòng Hồng Vân mà chỉ vì con cháu của Hồng Vân mà thôi.
Vì vậy, khoa văn phụ trách ngựa luôn luôn tìm kiếm ngựa cái thượng đẳng khắp nơi.
"Hí hí hii hi....hi.!!" Hồng Vân có chút bất mãn lắc đầu.
Dương Chính Sơn bừng tỉnh, "A, đã gieo giống à! Vậy là tốt rồi, vậy coi như mọi người có lòng tốt, ngươi cũng không thể phụ lòng mọi người!"
"Mấy ngày nữa ta lại kêu Mã Tam chọn cho ngươi mấy con ngựa cái tốt hơn, nhà ta còn mấy thằng nhóc chưa có ngựa con đây, ngươi còn phải tiếp tục cố gắng mới được!"
Hồng Vân càng bất mãn, lắc cái đầu lớn, hất cả nước lên mặt Dương Chính Sơn.
Ta bị ngươi cưỡi thì thôi đi, con cháu của ta còn phải bị con cháu ngươi cưỡi, ngươi cái lão già này thật hiểm ác.
Dương Chính Sơn nắm bờm nó, "Đừng lắc, thành thật một chút!"
Ngươi biểu đạt ý tứ quá phức tạp, ta không hiểu!
Dương Chính Sơn vui vẻ chải lông cho Hồng Vân.
Lúc này, một tên hầu cận đi tới, nói: "Hầu gia, đinh thống lĩnh và La đại nhân đã về!"
Dương Chính Sơn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đinh Thu cùng La Kình Tùng đứng cách đó không xa, "Tới đây đi!"
"Bái kiến Hầu gia!"
Hai người đến gần, hành lễ nói.
"Ừm, sự tình làm sao rồi?" Dương Chính Sơn vừa tiếp tục chải lông cho Hồng Vân vừa hỏi.
"Sự tình đã thu xếp ổn thỏa, tấu chương của An đại nhân đã đưa đến kinh đô, tính toán thời gian, hai ngày nay sẽ trình lên cung!"
"Triệu Vân Tinh bị người giết trong thư phòng của mình, lão nô mạo muội làm chủ để Ninh Đông Thăng lại vị trí cũ rồi!"
Đinh Thu nói.
Dương Chính Sơn nhướn mày, "Triệu Vân Tinh bị người giết? Bị ai?"
"Không tra ra được hung thủ, bất quá chúng ta đoán chuyện này sau lưng còn có người khác chủ mưu, chỉ là đối phương giấu quá kỹ, mà lại thực lực không yếu, chúng ta cũng không nắm được sơ hở của đối phương!"
Đinh Thu kể chuyện Yến Hồi Xuân cho Dương Chính Sơn nghe một lần.
Dương Chính Sơn có chút suy nghĩ.
Có ý tứ?
Vậy mà còn có kẻ đứng sau màn?
Hơn nữa xem ra kẻ đứng sau màn này cũng không hề đơn giản.
Chỉ là không rõ đối phương là thân phận gì và lai lịch ra sao, cũng không biết mục đích của đối phương là gì.
"Còn có tình huống nào khác không?"
Đinh Thu tiếp tục nói: "Kế Châu bên kia xảy ra một chút biến cố, chúng ta còn chưa kịp ra tay, Hoành đao môn đã giải quyết xong La thị ở Kế Châu rồi, hiện tại La thị ở Kế Châu đã bị bắt giam, Tri Châu nha môn đang thẩm tra tội danh của La thị Kế Châu!"
Khóe miệng Dương Chính Sơn hơi nhếch lên.
"Hoành đao môn, ha ha, Kỷ Chân cái lão hồ ly này trước giờ không có lợi thì không dậy sớm, lần này hắn chủ động ra tay giải quyết La gia, đoán chừng muốn được chút lợi ích từ ta đây mà!"
Đối với chuyện Hoành đao môn làm, Dương Chính Sơn cũng không thấy ngoài ý muốn.
Mặc dù phần lớn thế lực giang hồ không được lên mặt bàn, nhưng vẫn có một số thế lực giang hồ có được sức ảnh hưởng không lường được ở địa phương.
Lấy Hoành đao môn làm ví dụ, Hoành đao môn ở Kế Châu có thể nói là rễ sâu gốc bền, sản nghiệp của họ gần như trải rộng mọi ngành nghề ở Kế Châu, đệ tử càng trải khắp cả Kế Châu.
Nếu như ngươi chỉ nhìn thế lực trên quan trường, ngươi sẽ thấy Hoành đao môn và quan phủ dường như không liên hệ nhiều.
Như Tri Châu nha môn, Vệ ti nha môn, Thị Bạc ti, Tuần Án Ngự Sử các loại, rất nhiều chủ quan các nha môn dường như không thân thiết với Hoành đao môn.
Nhưng nếu ngươi tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện, phần lớn bộ khoái của Tri Châu nha môn đều là đệ tử của Hoành đao môn, các quan võ cấp dưới trong Vệ ti nha môn đều có quan hệ dây mơ rễ má với Hoành đao môn, các loại sai dịch và văn lại ở Thị Bạc ti, nha môn tuần án có không ít người xuất thân từ Hoành đao môn hoặc có quan hệ thân thích với đệ tử của Hoành đao môn.
Có thể nói, ở Kế Châu xúc tu của Hoành đao môn đã xâm nhập mọi nha môn.
Chỉ cần Hoành đao môn muốn, thậm chí có thể phế truất rất nhiều chủ quan nha môn.
Đây chính là cái cao minh của Kỷ Chân.
Lôi kéo mấy vị chủ quan tính là gì?
Chủ quan một khi bị điều nhiệm, họ vẫn phải đi lôi kéo chủ quan mới nhậm chức, vừa hao tâm tổn sức, lại còn tốn một lượng tiền tài lớn mới được.
Nhưng nếu lôi kéo những quan lại cấp dưới đó, thì sẽ khác.
Các quan lại cấp dưới gần như sẽ ở lại Kế Châu cả đời, một khi mối quan hệ giữa hai bên trở nên chặt chẽ, thì đó là quan hệ mấy chục năm, thậm chí có thể truyền đến đời sau.
Quan trọng nhất là cách này sẽ không bị người khác chú ý, rủi ro cũng thấp.
Hoành đao môn gần như đã dệt nên một cái mạng lưới bao phủ khắp Kế Châu, nói Hoành đao môn là bá chủ Kế Châu cũng không quá.
Bất quá cái cao minh của Kỷ Chân còn ở chỗ khác, đó là ông ta rất ít khi dùng đến tấm lưới lớn này, cũng rất ít nhúng tay vào chuyện quan trường.
Vì vậy, Hoành đao môn chưa từng bị triều đình chú ý, cũng không khiến triều đình cảm thấy kiêng kỵ.
Mà trong lòng Dương Chính Sơn, Kỷ Chân chính là một con hồ ly già ranh ma mãnh.
Từ khi còn ở Đằng Long vệ, Hoành đao môn đã đạt thành hợp tác với hắn, mấy năm nay Hoành đao môn cũng kiếm không ít bạc ở Đằng Long vệ.
Ngoài ra, năm ngoái Sơn Hà lâu treo thưởng Dương Chính Sơn thu hút nhiều cao thủ võ đạo như vậy, kết quả Kỷ Chân chẳng những không tham gia mà ngược lại còn bán cho Dương Chính Sơn một cái ân tình.
Kết quả thế nào?
Những cao thủ võ đạo đó đều bị Dương Chính Sơn chém giết, Sơn Hà lâu cũng vì vậy mà tiêu diệt.
Hoành đao môn chẳng những không bị tổn thất gì, còn kiếm được một cái ân tình từ Dương Chính Sơn.
Đến bây giờ, Dương Chính Sơn vẫn chưa trả xong món ân tình này.
"Lão nô nghe nói Kỷ Hải đã trên đường đến Trọng Sơn quan!" Đinh Thu lại nói thêm.
Dương Chính Sơn cười lắc đầu, "Được rồi, người đòi nợ đến rồi!"
Hắn tiếp tục chải lông cho Hồng Vân, đồng thời nói: "Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại không cần chúng ta quan tâm!"
"Vâng!"
Hai người đáp lời rồi khom người lui ra.
...
Ngày thứ hai sau khi Đinh Thu và La Kình Tùng trở về, Kỷ Hải liền đến phủ Hầu để bái kiến.
Bất quá Dương Chính Sơn không tự mình tiếp đãi ông ta, bởi vì hôm nay cùng nhau đến Trọng Sơn quan còn có một trăm vạn lượng bạc trắng mà Diên Bình Đế trích ra cho hắn.
Một trăm vạn lượng bạc trắng, phụ trách hộ tống là các tướng sĩ của Kim Ngô vệ.
Vương An đương nhiên sẽ không đích thân hộ tống, hắn chỉ sắp xếp một tiểu thái giám và năm trăm tướng sĩ Kim Ngô vệ hộ tống.
Nhận được một trăm vạn lượng bạc, Dương Chính Sơn rất nhiệt tình chiêu đãi tiểu thái giám và các tướng sĩ Kim Ngô vệ đến đây.
Còn chuyện Kỷ Hải bái kiến Dương gia thì do Dương Minh Thành tiếp đãi.
"Kỷ đại hiệp, hoan nghênh hoan nghênh!"
Ở tiền viện phủ Hầu, Dương Minh Thành nhiệt tình đón chào Kỷ Hải.
"Không dám, tại hạ Kỷ Hải bái kiến tiểu Hầu gia!" Kỷ Hải nói.
Dương Minh Thành giật mình, xưng hô tiểu Hầu gia thế này hắn vẫn lần đầu tiên nghe.
Tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, nói ra thì hắn cũng không tính là tiểu Hầu gia.
Bởi vì Dương Chính Sơn được kế thừa tước vị tam đẳng hầu cho Dương Minh Thành, Dương Minh Thành chỉ là một nhất đẳng bá mà thôi, tự nhiên không thể xưng là tiểu Hầu gia.
"Kỷ đại hiệp nói đùa rồi, ta không dám tự xưng tiểu Hầu gia, nếu Kỷ đại hiệp không chê, cứ gọi thẳng tên ta là được!"
Dương Minh Thành tuy chất phác thật thà, nhưng không phải là một kẻ đần không biết gì cả.
Có vài thứ nhìn như vụn vặt, nhưng ở một vài thời điểm, những thứ vụn vặt này có thể trở thành cái cớ cho người khác công kích Dương gia.
"Vậy, tại hạ mạo muội gọi một tiếng Minh Thành huynh đệ!" Kỷ Hải chần chừ một chút rồi nói.
Dương Minh Thành cười đáp, "Kỷ huynh mời!"
Hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi lập tức đi vào chính đường.
Nhìn tòa nhà tráng lệ đường hoàng, rồi lại nhìn Dương Minh Thành có khí chất quý phái bất phàm, trong lòng Kỷ Hải không khỏi thốt lên một câu thế sự vô thường.
Nhớ lại lần đầu ông gặp gỡ Dương gia, Dương gia còn chỉ là một gia tộc quan võ nhỏ nhoi.
Đến lúc Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y thành thân, Dương Chính Sơn còn chỉ là thủ bị thành An Nguyên.
Mà bây giờ, Dương gia đã là Hầu phủ, Dương Chính Sơn đã là Tĩnh An Hầu, nữ hiệp giang hồ năm xưa đã trở thành Hầu phu nhân.
Nghĩ đến Úc Thanh Y, trong lòng Kỷ Hải không khỏi có chút hâm mộ.
Không tin số mệnh cũng không được!
Thiên Thanh kiếm phái ở Liêu Đông chỉ là một môn phái giang hồ bình thường, mà Úc Thanh Y khi đó cũng chỉ có chút tiếng tăm ở Liêu Đông mà thôi.
So với ông ta kém xa, nhưng bây giờ ông ta lại không thể không nhìn Úc Thanh Y với con mắt khác.
Hai người ngồi xuống, hạ nhân dâng trà lên.
"Hầu phu nhân dạo này thế nào?"
"Mẫu thân mọi việc đều tốt." Dương Minh Thành cười nói.
Kỷ Hải nhìn Dương Minh Thành, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh lại thành khẩn, trong lòng càng âm thầm tán thưởng.
Chỉ nhìn thái độ của Dương Minh Thành, cũng có thể biết được vị trí của Úc Thanh Y ở phủ Hầu.
Nghĩ lại đến sư muội của mình là Ninh Thanh Thanh, ông ta không khỏi cảm thấy tiếc hận.
Thật ra Kỷ Hải không phải là một kẻ thích lo chuyện bao đồng, làm một võ giả giang hồ, thường thấy cảnh chém giết giang hồ, nói ông ta lãnh huyết cũng không ngoa.
Chỉ là do thân phận của Úc Thanh Y thay đổi khiến ông ta cảm khái thêm mà thôi.
Sau đó hai người hàn huyên đôi chút việc nhà, nhắc đến giao tình của Dương gia và Hoành đao môn cũng không ít, hai bên vẫn duy trì quan hệ tốt đẹp.
Đặc biệt là Kỷ Hải còn đã từng cứu Dương Minh Thành, có ân tình này, Dương gia vẫn luôn nợ Hoành đao môn một phần ân tình.
Nói chuyện một hồi, Kỷ Hải vẫn đi thẳng vào mục đích.
"Lần này đến đây tại hạ có một chuyện muốn nhờ!"
"Kỷ huynh cứ nói thẳng, nếu ta giúp được nhất định sẽ không chối từ!" Dương Minh Thành nói.
Kỷ Hải nói: "Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, tại hạ chỉ là muốn xin cho gia sư một ít Bách Thảo Nhưỡng!"
"Chuyện này à, đơn giản thôi, thật ra phụ thân ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, ba mươi vò Bách Thảo Nhưỡng, còn có một ít rượu ngon, Kỷ huynh có thể mang đi bất cứ lúc nào!" Dương Minh Thành không hề để ý nói.
"Hả? Đã sớm chuẩn bị xong rồi?" Kỷ Hải kinh ngạc.
"Ừm, ngày hôm qua đã chuẩn bị xong!" Dương Minh Thành vẫn thật thà quá mức.
Trong lòng Kỷ Hải đã hiểu rõ, Dương Chính Sơn này đã sớm đoán được ông sẽ đến, cũng đã đoán được ông sẽ đến cầu Bách Thảo Nhưỡng.
"Đúng rồi, phụ thân ta có một câu muốn Kỷ huynh mang cho kỷ tiền bối!"
Dương Minh Thành đột nhiên nhớ ra lời nhắn nhủ của Dương Chính Sơn hôm qua.
"Lời gì?"
"Nếu kỷ lão tiền bối có rảnh, có thể đến Trọng Sơn quan một chuyến!" Dương Minh Thành nói.
"Cái này..." Kỷ Hải nghĩ ngợi, không hiểu vì sao Dương Chính Sơn lại muốn gặp sư phụ của ông ta.
Bất quá ông ta cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ nói: "Tại hạ sẽ báo lại cho gia sư, nhưng gia sư có rảnh hay không thì tại hạ không quyết định được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận