Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 637: Lão gia tử chỉ muốn tại cái này trên đại dương bao la hỗn, căn bản cũng không muốn trở về!

"Lão già đó chỉ muốn lăn lộn ở trên đại dương bao la này thôi, căn bản không muốn trở về! Hơn nữa, môi trường sống ở Thần Mộc thất đảo lại tốt hơn Liêu Đông, cho quân hộ chuyển đến cũng là một việc tốt!" Thần Mộc thất đảo cũng không khác gì Tinh Nguyệt đảo, đều nằm ở ranh giới giữa á nhiệt đới và nhiệt đới, khí hậu biển rõ rệt, nhiệt độ cao, nhiều mây và mưa, chỉ có bão là đáng ghét. Lúa một năm hai vụ, sản lượng cao hơn nhiều so với bên Liêu Đông. Dân thường sống ở đây chắc chắn sẽ tốt hơn so với ở Liêu Đông.
"Ngày mai các ngươi sẽ xuất phát, trước tiên chiếm lấy Thần Mộc thất đảo, còn về việc di dân sau này, có thể từ từ tiến hành."
"Dân số Liêu Đông đã đông đúc, vậy thì di dân đến nhiều một chút, cứ hai mươi vạn người trước đã!" Dương Chính Sơn nói.
Dương Chính Sơn không có ý định giữ lại quá nhiều người bản địa trên Thần Mộc thất đảo, vì việc cai trị bắt đầu quá phức tạp. Ảnh hưởng của Thần Mộc giáo đối với bọn họ đã ăn sâu bén rễ, Dương gia đã chiếm Thần Mộc thất đảo, tự nhiên muốn phế bỏ Thần Mộc giáo, điều này đồng nghĩa với việc xóa bỏ tín ngưỡng của họ, quá trình này khó khăn đến mức nào không cần phải nói nhiều.
Và biện pháp của Dương Chính Sơn để giải quyết rắc rối này chỉ có một chữ ‘giết’. Đem những tín đồ thành kính đó giết sạch, dù là vài vạn hay vài chục vạn, nên giết thì cứ giết, nên cho cá ăn thì cứ cho cá ăn. Bảo Dương Chính Sơn giảng nhân từ ư? Đừng có đùa! Nếu Dương Chính Sơn là người nhân từ nương tay thì đã không có cái danh đồ tể từ trước kia rồi. Hồ tộc hắn có thể tàn sát, Tinh Nguyệt môn hắn có thể đuổi tận giết tuyệt, Thần Mộc thất đảo cũng vậy, hắn có thể giết đến thành đất trống.
Nếu phải đối mặt với người dân trấn Trọng Sơn hoặc Liêu Đông, hắn có lẽ sẽ không nỡ giơ đao lên, vì đó là những người dân quen thuộc của hắn. Nhưng đối với một đám người hoàn toàn xa lạ, không có bất kỳ quan hệ gì với mình, thậm chí còn có ý thù địch với mình, Dương Chính Sơn có gì mà không nỡ?
Sau khi nói chuyện với Tiết Bình một lúc, kết quả chiến đấu lần này cũng được thống kê ra. La Kình Tùng và Dương Minh Hạo cùng nhau đến chính đường.
"Đảo chủ, chiến trường bờ bắc đã chém giết hơn năm nghìn địch, bắt sống hơn hai nghìn tù binh, thu được hơn ba trăm chiến thuyền cỡ trung nhỏ, ngoài ra còn có vô số binh khí, hơn ba trăm bộ cường cung!" Cái gọi là cường cung chính là loại cung được chế tác bằng rễ cây thần, loại cung này đều là đồ tốt, tầm bắn xa, uy lực lớn. So sánh ra thì chiến thuyền và binh khí của Thần Mộc giáo đều là đồ không đáng tiền.
"Thương vong bên ta, thủy sư tướng sĩ tử trận ba mươi hai người, trọng thương một trăm ba mươi tám người, bị thương nhẹ ba trăm hai mươi người, thanh niên trai tráng tử trận ba trăm hai mươi người, trọng thương sáu trăm tám mươi người, bị thương nhẹ hơn một nghìn ba trăm người!" La Kình Tùng lần lượt bẩm báo.
Dương Chính Sơn nhíu mày, "Thương vong lớn vậy sao?"
Thủy sư Tinh Nguyệt tổng cộng chỉ có hai nghìn người, số người tử trận và trọng thương đã là một trăm bảy mươi người, gần như mất đi một thành quân số. Đây là lần tổn thất lớn nhất của thủy sư Tinh Nguyệt kể từ khi thành lập đến giờ. Còn số thanh niên trai tráng tử trận và trọng thương lại nhiều đến nghìn người, bờ bắc tổng cộng có chưa đến bốn nghìn thanh niên trai tráng, tổn thất trực tiếp hơn phân nửa.
Sắc mặt La Kình Tùng rất khó coi, "Cường cung của Thần Mộc giáo quá lợi hại, hầu hết những người chết trận và trọng thương đều là do cường cung gây ra!" Đây là kết quả sau khi hắn và Ngô Triển đích thân ra tay, nếu không có bọn họ xông vào trận địa cường cung trước thì trận chiến bờ bắc này có lẽ đã thảm bại. Ba trăm xạ thủ cường cung nghe không nhiều, nhưng mỗi người đều có tu vi Hậu Thiên tầng năm, mỗi khi bắn ra một mũi tên đều sẽ khiến một tướng sĩ tử trận hoặc trọng thương. Một lần đồng loạt bắn tên có thể bắn chết khoảng hai trăm tướng sĩ và thanh niên trai tráng. Cung xạ thủ mạnh như vậy trên chiến trường chính là ác mộng của địch nhân, mà trong hải chiến thì càng là ác mộng cấp địa ngục.
Dương Chính Sơn trầm mặc một lát, nhìn về phía Dương Minh Hạo, Dương Minh Hạo vội báo cáo: "Bờ nam bên này tiêu diệt hơn mười tám nghìn quân địch, bắt sống hơn ba nghìn hai trăm người, còn có rất nhiều địch nhân bị chìm xuống đáy biển, số lượng cụ thể không cách nào thống kê được."
"Bắt được mười sáu chiến thuyền cỡ lớn, bốn mươi sáu chiến thuyền cỡ trung, ba trăm tám mươi chiến thuyền cỡ nhỏ!" Toàn bộ trang bị của Tháp La vương triều Cự Kình thủy sư đều được giữ lại ở Tinh Nguyệt đảo, số chiến thuyền này đủ để Tinh Nguyệt đảo xây dựng một hạm đội hai vạn người. Mặc dù chiến thuyền Tháp La vương triều hơi kém hơn chiến thuyền Đại Vinh một chút nhưng vẫn có thể sử dụng, nếu không được thì có thể cải tạo thành thuyền buôn, dù bán đi cũng kiếm được cả triệu lượng bạc.
"Thương vong thế nào?" Dương Chính Sơn không quan tâm đến những điều này, chỉ lo cho thương vong của người nhà mình. Dương Minh Hạo vội trả lời: "Tử trận 112 người, trọng thương 324 người, bị thương nhẹ tương đối nhiều, gần như hai nghìn thanh niên trai tráng người nào cũng có thương tích!"
Dương Chính Sơn hơi thở phào. So với bờ bắc thì thương vong ở bờ nam ít hơn nhiều. Thoạt nhìn Cự Kình thủy sư tinh nhuệ hơn, nhưng hỏa lực của xạ thủ cường cung Thần Mộc giáo quá lớn, dù Cự Kình thủy sư có tinh nhuệ thế nào đi chăng nữa, trước mặt thanh niên trai tráng Tinh Nguyệt đảo, những quân tinh nhuệ của bọn chúng cũng không là gì cả. Đương nhiên, đó cũng là vì Cự Kình thủy sư không sử dụng tọa nỏ, nếu Cự Kình thủy sư từ đầu đã dùng tọa nỏ công kích từ bên ngoài bến cảng thì số người thương vong bên trong thành chắc chắn sẽ cao hơn bờ bắc rất nhiều.
Dương Chính Sơn vẫn chấp nhận được kết quả này, trận chiến này là do hắn cố tình làm, thương vong là không thể tránh khỏi, có thương vong lớn như vậy, người dân Tinh Nguyệt đảo chắc hẳn cũng đã hiểu rõ sự tàn khốc của cuộc sống trên biển cả và nên chú tâm vào tu luyện hơn.
"Cố gắng cứu chữa những thương binh, các ngươi đi lấy một chút rượu trái cây đến, cho mỗi thương binh uống một bát!" Dương Chính Sơn dặn dò. Nước linh tuyền có công hiệu trị thương, rượu trái cây lại ôn hòa hơn một chút, một bát rượu trái cây dù không thể giúp người bị thương nặng hồi phục, nhưng cũng đủ để giữ lại tính mạng cho bọn họ, sau này chậm rãi dưỡng thương là được.
"Trợ cấp và khen thưởng phải nhanh chóng phát xuống, còn có chính sách ưu đãi, lần này trợ cấp và khen thưởng cho các thanh niên trai tráng cũng giống như của tướng sĩ thủy quân!" Trợ cấp và khen thưởng thì không cần phải nói, chắc chắn là một khoản tiền không nhỏ. Quan trọng là chính sách ưu đãi, người chết trận sẽ được ấm tử vào trung học, có thể được ưu tiên tuyển vào các cửa hàng công việc, đồng thời được giảm thuế, ưu đãi tài nguyên các loại.
Dương Chính Sơn chưa bao giờ bạc đãi những tướng sĩ bán mạng cho mình, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai vẫn thế. Trợ cấp và khen thưởng chiến công của Tinh Nguyệt đảo cao hơn nhiều so với Đại Vinh, chính sách ưu đãi lại càng là thứ Đại Vinh không có. Không nói đâu xa, chỉ nói việc ấm tử vào trung học thôi, đây đã là một sự ưu đãi mà dân Tinh Nguyệt đảo tranh nhau muốn có được. Toàn bộ Tinh Nguyệt đảo chỉ có một trường trung học, mà những thiếu niên chỉ cần vào trung học, đồng nghĩa với việc có một tiền đồ vô lượng, tiền đồ này không phải thân phận hay địa vị mà là con đường tu luyện võ đạo.
Tinh Nguyệt đảo lấy tu vi làm trọng, vì Dương Chính Sơn quy định bổng lộc theo tu vi. Bổng lộc theo chức vụ chỉ có tiền bạc, còn bổng lộc tu vi đều là tài nguyên tu luyện. Đừng nói dân thường, ngay cả đệ tử các gia tộc đều rất thèm thuồng bổng lộc tu vi. Mà vào được trung học đồng nghĩa với việc không còn xa với bổng lộc tu vi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận