Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 616: Công chiếm Bảo Ninh phủ

Trong hành lang huyện nha, Dương Minh Chiêu ngồi trên vị trí cao nhất, nhìn đám người phía dưới, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa. "Thái Bình huyện có thể được như ngày nay là nhờ tất cả mọi người cố gắng, vất vả cho chư vị!" Lúc này khí chất trên người Dương Minh Chiêu đã thay đổi rất nhiều, trước đây hắn đầy vẻ cao sang, còn mang theo vài phần cảm giác siêu phàm thoát tục, còn bây giờ hắn lại thân thiết hơn, uy nghiêm cũng nhiều hơn. Cứ ở vị trí đó, khí chất sẽ tự nhiên hình thành. Thân phận và địa vị thay đổi đã giúp Dương Minh Chiêu trưởng thành rất nhiều. "Không dám nói vất vả, có thể chủ trì và cống hiến sức lực, chính là phúc khí của bọn ta!" Tề Chương mở lời trước tiên. Đây là lời thật lòng của hắn, hắn đã hơn bốn mươi tuổi, mà chỉ có thể làm thầy dạy học trong tư thục. Dương Minh Chiêu đến chẳng những thay đổi cuộc sống của hắn, còn cho hắn cơ hội thi triển năng lực. Những người khác cũng vậy, nếu không có Dương Minh Chiêu đến, thì Thái Bình huyện làm gì có cơ hội cho bọn hắn làm quan. "Ha ha, Tề tiên sinh không cần khiêm tốn, chúng ta đều vì dân gánh vác, triều đình không làm thì để chúng ta ra tay tế thế cứu dân!" "Tin rằng chư vị cũng đã nghe nói, phía bắc giặc cỏ đã chiếm cứ Hán Trung phủ, phía đông nghĩa quân chiếm cứ Cửu Giang phủ, phía nam Hắc Hổ Vương chiếm cứ Bá Châu, Cửu Thiên Vương chiếm cứ Ô Tát phủ." "Thiên hạ phân loạn, chính là lúc ta các loại lập công kiến nghiệp, tế thế cứu dân!" "Ẩn mình hai năm, đã đến lúc chúng ta nên mở rộng!" Dương Minh Chiêu thong thả nói, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng lời nói lại tràn đầy khí thế hào hùng. Hai năm trước, việc hắn chiếm cứ Thái Bình huyện ít nhiều còn có chút hồ đồ, chỉ vì cảm thấy bách tính nghèo khổ, nên mới nghĩ làm một vài việc, giúp đỡ bách tính. Nhưng hiện tại trong lòng hắn đã nảy mầm một ý chí hào hùng. Hắn muốn tế thế cứu dân, muốn bách tính người nào cũng có cơm ăn, người nào cũng có áo mặc, người nào cũng có nhà ở, không còn bị địa chủ thân hào bóc lột, không còn bị tham quan ô lại ức hiếp. Hắn mang theo một phần ý thức lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, cũng có thêm chí khí tranh bá thiên hạ."Không sai, chúng ta nên mở rộng! Bách tính Thái Bình huyện đã sống những ngày tốt đẹp nhất, chúng ta phải giúp nhiều người hơn nữa có được những ngày như vậy!" Trần Bất Du là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ."Đúng vậy, chúng ta muốn để nhiều bách tính hơn nữa có được cuộc sống tốt đẹp!" "Phải tiêu diệt toàn bộ bọn tham quan ô lại kia!" Đám người nhao nhao hưởng ứng. Đặc biệt là những người đã gia nhập Dương Minh Chiêu ở Thái Bình huyện, phần lớn đều xuất thân nghèo khổ, oán hận bọn tham quan ô lại, rất dễ đồng cảm với bách tính nghèo khó."Rất tốt, vậy trước hết để các bộ nói xem binh lực và tiền lương hiện tại của chúng ta đi!" Dương Minh Chiêu nhìn về phía Đặng Tinh, nói: "Lão Đặng, ngươi nói về tình hình tướng sĩ trước đi!" Đặng Tinh lập tức đáp: "Hiện tại chúng ta có ba nghìn doanh binh, ba nghìn doanh binh này vũ khí đầy đủ, sẵn sàng xuất chinh bất cứ lúc nào." "Ngoài doanh binh, hai năm nay chúng ta còn huấn luyện được tám nghìn nông binh, sức chiến đấu của nông binh kém hơn rất nhiều, nhưng bọn họ có thể làm dân phu!" "Mặt khác chúng ta có ba trăm chiến xa, tám mươi chiến thuyền, hơn ba trăm con la và con lừa!" Tác chiến ở Ba Thục khác hoàn toàn so với tác chiến theo kiểu Trọng Sơn trấn, tác chiến ở biên trấn phía bắc chủ yếu dựa vào kỵ binh, nhưng tác chiến ở Ba Thục thì không được. Thứ nhất, ngựa lớn ở Tây Nam Ba Thục đều thấp bé, không thích hợp làm chiến mã, chỉ thích hợp làm ngựa thồ. Tiếp đó Ba Thục nhiều núi, nhất là ở phía bắc, chủ yếu là rừng núi, căn bản không thích hợp cho kỵ binh tác chiến quy mô lớn. Cho nên tác chiến ở Ba Thục chủ yếu dùng bộ binh, dựa vào chiến xa. Chiến thuyền mà Đặng Tinh nói không phải thuyền đi biển, mà là những chiếc thuyền đáy bằng thích hợp di chuyển ở sông bên trong. Những thuyền này có thể dùng để vận chuyển binh lính và lương thực, cũng có thể dùng để tác chiến trên sông. Dương Minh Chiêu gật đầu, rồi nhìn về phía Mã Nham, nói: "Còn tiền bạc và lương thực thì sao?" Mã Nham nói: "Trước mắt chúng ta có 13 vạn 2360 lượng bạc, lương thực, sau khi thu xong thuế thì chắc có khoảng tám vạn thạch lương thảo!" Hiện tại Dương Minh Chiêu không thiếu tiền bạc, hắn đã tịch biên được rất nhiều tiền, hai năm này lại nhờ vào hầm muối và lá trà để kiếm thêm một ít. Nếu muốn mở rộng, bọn họ cũng không thiếu tiền bạc, dù sao họ vẫn sẽ tiếp tục tịch biên. So sánh thì lương thực hơi thiếu một chút, họ tính toán kỹ thì chỉ thu được thuế ruộng trong hai năm. Mà trước đó, họ còn xây tường thành, quan đạo, cũng hao tốn không ít lương thực. Việc xây dựng tường thành và đường sá đều là thuê bách tính làm, vừa phải lo cơm ăn vừa phải trả tiền công. Còn việc đào giếng và xây dựng mương máng thì không cần trả công hay lo cơm, vì đây là xây dựng mương máng cho chính bách tính, chỉ cần nói một tiếng, đại đa số bách tính đều sẵn lòng góp sức. "Tám vạn thạch! Đủ cho một vạn người ăn trong hơn nửa năm! Nhưng chúng ta cần phải để lại một ít lương thực dự trữ nữa!" Dương Minh Chiêu vừa tính toán vừa nói: "Vậy thì chúng ta sẽ xuất động ba nghìn doanh binh, bảy nghìn nông binh, ở trại Thái Bình phía bắc thì giữ lại một nghìn nông binh, ở huyện nha giữ năm trăm nông binh, mấy cửa ải khác mỗi nơi giữ lại một trăm nông binh." "Như vậy có thể triệu tập ba nghìn doanh binh và năm nghìn nông binh xuất chinh!" "Thời gian xuất quân là nửa năm, mục tiêu là đánh chiếm Bảo Ninh phủ!" Trại Thái Bình phía bắc là do họ cố tình xây dựng, ban đầu để ngăn cản giặc cỏ phương bắc, hiện tại Đại Lương Vương đã chiếm cứ Hán Trung phủ, cho nên họ cũng cần phải đề phòng Đại Lương Vương. Lần này, Dương Minh Chiêu cũng không định chiếm lĩnh Quỳ Châu phủ mà dời mục tiêu sang Bảo Ninh phủ ở phía tây Thái Bình huyện. Địa hình Bảo Ninh phủ là bắc cao nam thấp, phía bắc là Vạn Sơn Lĩnh, phía nam là bình nguyên Ba Thục. Ý định của Dương Minh Chiêu và Đại Lương Vương đều là muốn chiếm cứ một địa phương dễ thủ khó công. Nếu Đại Lương Vương không chiếm Hán Trung phủ thì mục tiêu đầu tiên của Dương Minh Chiêu sẽ là Hán Trung phủ, nhưng do Đại Lương Vương chiếm trước nên Dương Minh Chiêu mới lùi bước chọn Bảo Ninh phủ. Một khi họ chiếm được Bảo Ninh phủ, họ sẽ chặn đường Đại Lương Vương tiến xuống Ba Thục đại bộ phận. Dù cả hai bên đều là phản tặc, Dương Minh Chiêu cũng không muốn hòa nhập cùng đám giặc cỏ Đại Lương Vương. Nên việc hắn chủ động đi chiếm Bảo Ninh phủ cũng là để ngăn cản Đại Lương Vương, không cho hắn tiến xuống phía nam. Ngoài ra, Đại Lương Vương cũng sẽ là bình phong cho hắn, có thể giúp hắn chống lại đại quân triều đình từ phương bắc. Mọi người lại bàn bạc về chi tiết xuất quân, sau đó cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị. Việc triệu tập nông binh, lương thảo, cung cấp vũ khí chỉ tốn mất năm ngày, các huyện thành, trại bảo và cửa ải đều đã hoàn thành việc thay quân, doanh binh được thay thế toàn bộ bằng nông binh. Mùng mười tháng chín, ba nghìn doanh binh và tám nghìn nông binh đã hội quân tại con đường quan đạo phía tây nam Thái Bình huyện. Quan đạo này có thể đi thẳng vào Bảo Ninh phủ, đồng thời còn có một con sông Nặc Thủy nối liền Bảo Ninh phủ với Thông Giang huyện, Bảo Bình huyện, sông Nặc Thủy đến Bảo Bình huyện thì cùng với sông Thanh Thủy và Ba Thủy hợp lưu, tức là dọc theo sông Nặc Thủy có thể tới sông Thanh Thủy và Ba Thủy, còn sông Thanh Thủy và Ba Thủy thì lại nối với Mễ Thương huyện, Nam Giang huyện, Ba Châu. Sông Nặc Thủy, sông Thanh Thủy, sông Ba Thủy không thích hợp cho thuyền lớn qua lại, nhưng có thể dùng thuyền nhỏ dài ba trượng. Vì vậy, lần xuất chinh này quân Thái Bình chia làm ba đường, một đường lợi dụng lợi thế ba con sông, dùng thuyền vận chuyển lương thực, tiến thẳng đến Thông Giang huyện, Bảo Bình huyện, Ba Châu, Nam Giang huyện và Mễ Thương huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận