Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 651: Cây đổ bầy khỉ chạy

"Chương 651: Cây đổ bầy khỉ chạy “Hoàng huynh, Minh Hề nhớ ngươi!”
Nàng khẽ lẩm bẩm một mình.
“Điện hạ, bệ hạ cho mời!”
Một tên võ giả mặc trang phục đen, thắt trường đao bên hông lặng lẽ xuất hiện sau lưng Trần Minh Hề.
“Ta biết rồi!”
Trần Minh Hề xoay người, được thị nữ đi theo ngồi lên xe ngựa, hướng phía Kinh đô đi tới.
Ai cũng có thể từ bỏ Đại Vinh, duy chỉ có Hoàng tộc không thể từ bỏ Đại Vinh.

Kế Châu, bên trong Hoành Đao Môn.
Kỷ Hải kinh ngạc nhìn Kỷ Chân trở về, “Sư phụ, sao người lại về đây?”
Kỷ Chân nhìn sân nhỏ quen thuộc, cỏ cây quen thuộc, thở dài một tiếng.
Hắn chống gậy đi vào trong phòng, bên trong vẫn là cách bài trí quen thuộc, thậm chí ngay cả bộ ấm trà cũng không thay đổi.
Ngồi bên cạnh bàn trà, hắn vuốt ve bộ đồ uống trà quen thuộc.
“Loạn thế đã đến, Hoành Đao Môn ta cũng nên tự tìm đường đi!”
Kỷ Hải ngơ ngác ngồi đối diện Kỷ Chân, có vẻ không hiểu lời Kỷ Chân nói.
Hơn hai mươi năm nay, Kỷ Chân vẫn luôn ở Thúy Hà Cốc, dù Kỷ Hải thường xuyên đến thăm nhưng vì đường xá xa xôi nên nhiều nhất một năm hắn chỉ đi một lần.
Giờ Kỷ Hải tóc cũng đã điểm hoa râm, bất quá hắn đã là Tiên Thiên võ giả, cũng coi như không phụ lòng Kỷ Chân dày công bồi dưỡng.
Hoành Đao Môn vẫn là môn phái mạnh nhất Liêu Đông, Thiên Thanh Kiếm Phái chỉ có thể xếp thứ hai.
“Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Chân thưởng trà, hương trà quen thuộc khiến suy nghĩ của hắn càng thêm rối bời.
“Tam Sơn Cốc và Thúy Hà Cốc đều không có Tiên Thiên võ giả trấn thủ.”
“Cái gì?” Kỷ Hải kinh hãi.
Kỷ Chân nói: “Kiếm Thừa Phong từ Tam Sơn Cốc phản bội bỏ trốn, một đám Tiên Thiên võ giả Tam Sơn Cốc đều đua nhau bỏ đi, bên Thúy Hà Cốc nhận được tin liền ai về nhà nấy.”
Việc Kiếm Thừa Phong phản bội bỏ trốn chẳng khác nào một mồi lửa, nổ tung khiến lòng người các Tiên Thiên võ giả ly tán.
Đến Tiên Thiên võ giả Tam Sơn Cốc còn rời đi, chứ đừng nói đến Thúy Hà Cốc.
Tiên Thiên võ giả ở Tam Sơn Cốc hầu hết từng nhậm chức quan trong triều, còn Tiên Thiên võ giả Thúy Hà Cốc phần lớn lại là xuất thân từ các môn phái giang hồ.
“Vậy sau này chẳng phải chúng ta sẽ không có Chân Nguyên Đan?” Kỷ Hải nói.
Kỷ Chân ngẩng đầu nhìn hắn, “Giờ này còn nghĩ đến Chân Nguyên Đan!”
Kỷ Hải lắc đầu, “Sư phụ, ta có hơi loạn, để ta sắp xếp lại suy nghĩ đã!”
Hắn có chút không hiểu mạch suy nghĩ của những tiền bối kia, vì sao lại rời khỏi Tam Sơn Cốc và Thúy Hà Cốc?
Rõ ràng cứ ở đó sẽ có Tam Hoàng Lý và Chân Nguyên Đan, sao lại phải rời đi?
Hơn nữa Hoàng Đế cũng cứ thế mặc kệ bọn họ rời đi sao?
Bọn họ không sợ Hoàng Đế tức giận sao?
Nhất thời Kỷ Hải cảm thấy đầu óc quá tải.
Dù gì hắn cũng chỉ mới đột phá Tiên Thiên cảnh mấy năm, quan niệm vẫn chưa chuyển biến từ một võ giả bình thường sang Tiên Thiên võ giả.
Trong lòng hắn, Tam Hoàng Lý và Chân Nguyên Đan đều là tài nguyên tu luyện cực kỳ quý giá, vì hai thứ này hắn và Hoành Đao Môn bỏ ra cái giá lớn cũng đáng, đừng nói chỉ là ở tại Tam Sơn Cốc và Thúy Hà Cốc, mà coi như dẫn theo đám đệ tử đại chiến một trận cũng đáng.
Trong lòng hắn, Hoàng Đế và triều đình vẫn có uy thế rất lớn, thế lực tông môn như bọn họ không nên khiêu khích uy nghiêm của Hoàng Đế và triều đình.
Kỷ Hải chìm vào suy tư, Kỷ Chân vuốt râu cũng đang suy nghĩ.
Khác với ý nghĩ của Kỷ Hải, điều Kỷ Chân cân nhắc là đường đi tương lai của Hoành Đao Môn.
Kế Châu là cửa ngõ Liêu Đông, dù gần mười năm nay Liêu Đông phát triển nhờ thông thương trên biển, thương nghiệp mậu dịch Kế Châu cũng chịu ảnh hưởng lớn, nhưng tầm quan trọng của Kế Châu vẫn không hề suy giảm.
Đặc biệt là về mặt chiến lược, Kế Châu tuyệt đối là yếu địa chiến lược quan trọng nhất của Liêu Đông.
Kế Châu, phía nam có thể thần tốc tiến quân tới Thuận Thiên phủ, phía bắc có thể một ngày ngàn dặm thâm nhập vào hai tỉnh Bình Viễn và Liêu Viễn, xuôi theo đường sông có thể đi ngược dòng, tiến vào Liêu Tây, Bắc Nguyên Trấn và Lũng Nguyên, phía đông có thể xuôi dòng ra biển lớn.
Từ xưa đến nay, Kế Châu luôn là nơi binh gia giao tranh, chỉ cần chiếm được Kế Châu thì binh lực có thể tỏa ra xung quanh 2000 dặm.
Một yếu địa chiến lược như vậy, nếu Hoành Đao Môn chiếm giữ tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Hoành Đao Môn tuyệt đối không thể chiếm giữ Kế Châu, thậm chí không được có ý định như vậy.
Triều đình không cho phép Hoành Đao Môn làm vậy, mà Liêu Đông cũng sẽ không cho phép.
“Sư phụ, triều đình còn bao nhiêu Tiên Thiên võ giả?” Kỷ Hải đột nhiên mở miệng hỏi.
Kỷ Chân khẽ lắc đầu, “Không biết! Chắc là hơn mười vị!”
Không có Tam Sơn Cốc và Thúy Hà Cốc, triều đình vẫn còn rất nhiều huân quý, còn có Hoàng tộc, còn có các cường giả Tiên Thiên trong hoàng thành.
“Hơn mười vị!” Kỷ Hải hít sâu một hơi, “Theo ta biết, Trọng Sơn Trấn có ba Tiên Thiên võ giả, Dương Minh Vũ, Lạc Phi Vũ, Hàn Phi!”
“Bắc Nguyên Trấn cũng có sáu Tiên Thiên võ giả, Chu Lan, Tống Đại Sơn, Dương Minh Trấn, Dương Thừa Húc, Dương Thừa Trạch, Vương Vân Xảo!”
“Đằng Long Vệ có hai Tiên Thiên võ giả, Dư Thông Hải và Tiết Bình!”
“Không chỉ vậy, bên cạnh Tĩnh An Hầu Dương Thừa Nghiệp chắc chắn còn có Tiên Thiên võ giả khác.”
“Sư phụ, đây đã là hơn mười vị Tiên Thiên võ giả!”
Thần sắc Kỷ Chân khẽ động.
Hắn biết Trọng Sơn Trấn và Bắc Nguyên Trấn có không ít Tiên Thiên võ giả, nhưng hắn thực sự không biết rõ số lượng cụ thể.
Ví như Tống Đại Sơn, Dương Minh Vũ… bọn họ đột phá Tiên Thiên cảnh đã gần hai mươi năm, Kỷ Chân còn có chút hiểu biết, còn như Vương Vân Xảo và Hàn Phi, những hậu bối trẻ tuổi này hắn không rõ lắm.
Đặc biệt là Hàn Phi, hắn đến cái tên cũng chưa nghe qua.
“Vương Vân Xảo, vi sư biết, đệ tử của Dương Chính Sơn, nhưng Hàn Phi là ai?”
Kỷ Hải trả lời: “Hàn Phi, hiện là Tham tướng Đại Ninh Vệ Tây Lộ, Trọng Sơn Trấn, cha hắn là Hàn Thừa, đã đi theo lão Hầu gia từ hơn ba mươi năm trước, sau làm chỉ huy sứ một vệ ở Đằng Long Vệ.”
Nói đến đây, thực ra Kỷ Chân đã hiểu, Hàn Phi này chắc chắn là người thân cận của Dương gia.
Nhưng Kỷ Hải vẫn tiếp tục nói: “Thời gian đầu, Hàn Phi từng làm cận vệ bên cạnh lão Hầu gia, khi lão Hầu gia làm Tổng binh Trọng Sơn Trấn, Hàn Phi thăng chức lên thành Du kích tướng quân Trấn Tiêu Doanh.”
“Người này thực ra không khác gì đệ tử của lão Hầu gia, chỉ là không có danh phận sư đồ thôi!”
Kỷ Chân khẽ gật đầu, “Xem ra đám hậu bối Dương gia đều đã trưởng thành rồi!”
“Ừm, đâu chỉ trưởng thành, những năm này Dương thị nhất tộc xuất hiện không ít người trẻ tuổi xuất chúng, ví như Dương Cần Hổ, tham tướng Phục Châu Vệ Bắc Lộ Trọng Sơn Trấn, người này năm nay mới bốn mươi tuổi, đã là Bán Bộ Tiên Thiên, rồi lại như Dương Cần Phúc, Du kích tướng quân tả doanh Trấn Tiêu, người này chưa đến bốn mươi tuổi, đã là Hậu Thiên tầng chín!”
“Đây chỉ là đệ tử của Dương thị nhất tộc, còn đám đệ tử Dương gia hiện tại như thế nào, đệ tử cũng không rõ lắm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận