Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 466: Lão phu liền biết rõ Trương công công là người tốt!

Chương 466: Lão phu biết ngay Trương công công là người tốt!
Chờ bọn hắn rời đi, Dương Chính Sơn nói với Lâm An Quốc: "Ngươi thay lão phu đi xem huynh đệ bị thương thế nào, lão phu sẽ nói chuyện với Trương công công!"
"Hạ quan tuân mệnh!" Lâm An Quốc mặt mày hớn hở chấp tay lĩnh mệnh.
"Ha ha, Trương công công hôm nay sao lại có nhã hứng ra ngoài vậy?" Dương Chính Sơn đi đến trước mặt Trương Minh Trung, cười ha hả khoác vai hắn.
"Hầu gia cũng đừng trêu ghẹo ta!" Trương Minh Trung bất đắc dĩ cười nói.
Ngày thường hắn cũng không phải không ra khỏi cửa, chỉ là rất ít khi xen vào chuyện bao đồng.
Dương Chính Sơn và Bàng Đường không mời hắn, hắn cũng lười chạm mặt đến tìm phiền toái.
Mà từ khi hắn đến Trọng Sơn quan, những ngày tháng của hắn trôi qua coi như thoải mái, tiêu dao tự tại, khoan thai tự đắc.
Trước kia ở trong hoàng thành, hắn phải cẩn thận nghiêm túc hầu hạ vạn tuế gia, bây giờ ở Trọng Sơn trấn hắn có một đám người hầu hạ.
Cảm giác này hoàn toàn khác biệt, cho nên hắn vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Hiện tại có cho hắn về Kinh đô, hắn cũng không muốn quay về.
Hầu hạ người khác làm gì bằng được người hầu hạ chứ!
Dương Chính Sơn trêu chọc hắn có nhã hứng đi ra ngoài, thực chất là đang hỏi hắn vì sao xen vào việc người khác.
Hắn cũng không muốn quản, thế nhưng thân phận của hắn khác biệt mà, hắn tương đối là thái giám trong cung, Dương Chính Sơn không để ý Nam Thịnh, có thể hắn phải kiêng kỵ ít nhiều.
Nam Thịnh muốn tìm Dương Chính Sơn gây khó dễ, chỉ có thể ngấm ngầm chơi xấu, nhưng nếu Nam Thịnh muốn gây khó dễ với hắn, vậy thật sự là chuyện một câu nói.
Cho nên hôm nay chuyện này hắn không thể không ra mặt.
Dương Chính Sơn cũng biết rõ nỗi khó xử của hắn, cười nói: "Đã gặp rồi, vậy Trương công công cùng đi uống hai chén nhé!"
"Hầu gia thong thả?"
"Ha ha, uống rượu với Trương công công lúc rảnh rỗi vẫn phải có chứ!"
Nói rồi, Dương Chính Sơn mặc kệ Trương Minh Trung có bằng lòng hay không, trực tiếp lôi kéo hắn đi Hầu phủ.
Thịt rượu mang lên, Dương Chính Sơn cùng Trương Minh Trung cụng chén.
"Ha ha, Trương công công, dạo gần đây có tin tức gì của Trần công công không?" Trên bàn rượu, Dương Chính Sơn cười ha hả hỏi.
"Trần công công! Không có!" Trương Minh Trung lắc đầu.
"Thật không có?" Dương Chính Sơn nhướn mày.
Trương Minh Trung thở dài một tiếng, "Từ sau khi tiên hoàng băng hà, ta đã không liên lạc được với Trần công công!"
Hắn cũng coi như người của Trần Trung Thuật, hắn có thể đến Trọng Sơn trấn cũng có công lao của Trần Trung Thuật.
Lúc đầu hắn còn muốn dựa vào Trần Trung Thuật nhiều hơn, ai ngờ Thừa Bình Đế vừa băng hà, Trần Trung Thuật liền chạy đi hoàng lăng trông lăng, hắn viết thư mấy lần đều như đá chìm đáy biển.
Dương Chính Sơn kéo xuống một cái đùi dê, gặm từng miếng, "Nam Thịnh có vẻ càng ngày càng quá đáng!"
Trương Minh Trung im lặng không nói.
"Những lão nhân các ngươi cũng không biết nhắc nhở bệ hạ một tiếng!" Dương Chính Sơn tiếp tục nói.
Trương Minh Trung có chút nhịn không được, "Hầu gia nói cẩn thận, chúng ta chỉ là gia nô của bệ hạ."
"Chính vì là gia nô mới cần phải chủ động chứ, nếu không bệ hạ nuôi các ngươi làm gì?" Dương Chính Sơn không hề để ý sự cẩn thận của Trương Minh Trung.
"Nếu người nhà ta dám biết chuyện không báo, hừ, lão phu nhất định cho hắn đi nông thôn cày ruộng!"
"... " Trương Minh Trung im lặng nhìn Dương Chính Sơn, "Hầu gia có chuyện cứ nói thẳng đi, muốn ta làm gì?"
Dương Chính Sơn toe toét cười ha ha, "Vẫn là Trương công công hiểu lão phu nhất!"
"Khụ khụ, lão phu thật ra không có chuyện gì khác, chỉ là muốn Trương công công liên lạc với Trần công công một chút, nói về chuyện của Nam Thịnh!"
"Nam Thịnh lại dám để Hoàng Vệ ti ra khỏi hoàng thành, mà Hoàng Vệ ti thế mà còn dám chạy tới Trọng Sơn trấn giương oai, nếu không cảnh cáo Nam Thịnh một cái, về sau hắn sợ là càng thêm không kiêng nể gì cả!"
Nếu có thể, hắn tự nhiên không muốn đắc tội Nam Thịnh, đáng tiếc là không thể.
Chỉ cần hắn không chịu giao Uông Trung Trực và Lữ Hoa cho Hoàng Vệ ti, vậy thì chắc chắn sẽ đắc tội Nam Thịnh.
Còn về hậu quả đắc tội Nam Thịnh là gì!
Cái này thật sự khó nói, Nam Thịnh không quản được trên đầu hắn, nhưng Diên Bình Đế thì có thể.
Nếu Nam Thịnh nói vài lời xằng bậy với Diên Bình Đế, khiến Diên Bình Đế bất mãn với hắn, vậy sau này hắn chắc chắn sẽ rất khổ sở.
Trương Minh Trung nghĩ ngợi, "Nếu Trần công công không muốn, dù ta đi hoàng lăng cũng không gặp được hắn!"
"Lão phu tin Trương công công chắc chắn có cách!" Dương Chính Sơn nói.
Trương Minh Trung trước kia là ngự tiền thái giám của Thừa Bình Đế, mặc dù chức vị không cao, nhưng địa vị trong hoàng thành lại không thấp.
Nếu nói hắn không có chút thế lực nào trong hoàng thành, Dương Chính Sơn chắc chắn không tin.
Về phần chuyện hoàng lăng, cái này phải xem bản lĩnh của Trương Minh Trung.
"Ta có thể thử xem!"
Trương Minh Trung do dự một chút, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự thuyết phục của Dương Chính Sơn.
Khó có lúc Dương Chính Sơn có chuyện nhờ đến hắn, hắn cũng không thể không nể nang chút nào, trực tiếp cự tuyệt được.
"Ha ha, lão phu biết ngay Trương công công là người tốt mà! Đến uống rượu!"
"Đây là Bách Thảo nhưỡng thượng hạng đấy!"
"Ngô Hải, lát nữa chuẩn bị mười vò Bách Thảo nhưỡng đưa đến phủ của Trương công công!"
Dương Chính Sơn phân phó với Ngô Hải phía sau.
Trương Minh Trung nghe vậy, vẻ do dự và chần chừ trên mặt lập tức biến mất, ngược lại cười tủm tỉm bưng chén rượu lên uống cạn.
Bách Thảo nhưỡng thượng hạng đấy!
Chậc chậc.
Quả nhiên là rượu ngon!
Mặc dù ngày thường Dương Chính Sơn cũng cho hắn chút Bách Thảo nhưỡng, nhưng đều là loại bình thường.
Loại Bách Thảo nhưỡng thượng hạng này, Dương Chính Sơn vẫn rất keo kiệt, bình thường sẽ không đem cho ai.
Bởi vì trong Bách Thảo nhưỡng thượng hạng này có bảo dược, ít nhất cũng là thêm vào nhân sâm trưởng thành bảo dược.
Nhân sâm trong không gian linh tuyền rất nhiều, nhưng nhân sâm trưởng thành bảo dược vẫn còn khá ít, lại thêm Dương Chính Sơn còn muốn giữ lại một ít để tiếp tục sinh trưởng, cho nên dùng có phần tiết kiệm...
...
Mấy ngày sau.
Trong hoàng thành, Giang Thừa đứng ngoài điện Thái Cực, thấp thỏm bất an chờ đợi.
Hắn từ Trọng Sơn trấn chạy về, dù bị Dương Chính Sơn đánh gần chết, nhưng hắn vẫn cố nén vết thương, một đường vội vã trở về Kinh đô.
Sự tình không làm tốt, còn đắc tội Dương Chính Sơn, chuyện này khiến hắn vừa tức giận vừa thấp thỏm.
Tức giận là vì Dương Chính Sơn, còn thấp thỏm thì là sợ Nam Thịnh sẽ xử trí hắn.
Chờ một lát, Nam Thịnh từ trong điện Thái Cực đi ra.
"Chuyện gì?" Nam Thịnh nhìn hắn, không vui hỏi.
"Thuộc hạ làm việc bất lợi, xin công công xử trí!" Giang Thừa trực tiếp quỳ xuống xin tội.
Nam Thịnh nhíu mày, "Không bắt được Uông Trung Trực và Lữ Hoa?"
Giang Thừa cúi đầu, trán chạm nền đá lạnh lẽo, bất an nói: "Bọn họ đã biến mất ở Trọng Sơn trấn, thuộc hạ vốn muốn Tĩnh An Hầu giúp đỡ tìm kiếm, không ngờ..."
Hắn đem chuyện xảy ra ở Trọng Sơn quan thêm mắm dặm muối kể lại một lần.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Nam Thịnh trở nên vô cùng âm trầm.
Đôi mắt như ngâm độc khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
"Tĩnh An Hầu! Hừ" Hắn hừ lạnh một tiếng, "Ngươi lui xuống trước đi!"
Giang Thừa nghe vậy mừng rỡ, vội vàng dập đầu cáo lui.
Sau khi hắn rời đi, Nam Thịnh cau mày nghĩ ngợi một lúc, rồi quay người trở về điện Thái Cực.
Một lát sau, hắn bưng mấy phần tấu chương đi tới Ngự Thư phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận