Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 658: Võ đạo mới là Dương gia người truy cầu!

Chương 658: Võ đạo mới là điều mà người nhà họ Dương theo đuổi! Sớm biết loại rượu này có công hiệu như vậy, hắn đã kiên nhẫn hơn một chút, uống ít đi một chút. An Vũ Hành đã đi, đi không từ biệt, không đúng, hắn nhờ Dương Thừa Mậu giúp hắn cáo từ Dương Chính Sơn. Về phần hắn rời đi làm gì, rất đơn giản, hắn muốn dời An gia đến Thần Mộc đảo. Lão già lắm mưu nhiều kế, chẳng thèm bàn bạc với Dương Chính Sơn đã vội vã trở về gọi người đi. Hắn muốn dựa dẫm vào Dương Chính Sơn, dựa dẫm vào Dương gia. Và đúng vào lúc An Vũ Hành rời đi, Dương Thừa Nghiệp mới đến Thần Mộc đảo. Đứng trên mũi thuyền, Dương Thừa Nghiệp nhìn công trình xây dựng bến cảng, lòng có chút kích động, có cảm giác như người đi xa trở về nhà. Tuy đây là lần đầu tiên hắn đến Thần Mộc đảo, nhưng Dương gia chính là nhà của hắn, Dương Chính Sơn ở đâu, nhà của hắn nên ở đó. Thuyền của Dương Thừa Nghiệp còn chưa vào đến bến, hắn đã thấy trên đài ngắm trăng ở bến tàu có rất nhiều bóng người. "Cha!" Một đứa trẻ choai choai còn nhảy dựng lên vẫy tay về phía hắn. Dương Thừa Nghiệp nhìn những bóng người đó, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói. Đứng cạnh hắn, Du thị cùng Dương Nhược Hàm cũng lộ vẻ vui mừng. Đặc biệt là Dương Nhược Hàm, cao hứng vẫy tay hô: "Anh cả, anh hai, anh ba, chị cả!" Dương Thừa Nghiệp có ba con trai, hai con gái, ngoại trừ cô con gái út Dương Nhược Hàm, những người con còn lại đều ở Thần Mộc đảo, Dương Nhược Hàm không đến Thần Mộc đảo là vì nàng còn nhỏ. Nàng hiện tại mới mười tuổi, mà Dương gia đã thành lệ, con cái ở bên ngoài đến mười ba tuổi sẽ đưa đến Dương gia tu luyện, đợi đến mười lăm tuổi luyện thành võ giả, sẽ bắt đầu lo chuyện hôn sự, kết hôn xong, người nào muốn sinh con thì sinh, ai muốn tu luyện thì tu luyện. Nếu không có lý do cần thiết, cứ thành thật ở lại Dương gia. Cho nên ba con trai của Dương Thừa Nghiệp là Dương Cần Viễn, Dương Cần Minh và Dương Cần Thăng đều ở trên đảo, con gái Dương Nhược Trần cũng ở trên đảo, nàng gả cho Ngô An Hà, con trai của Ngô Triển. Lúc này đứng ở bến cảng nghênh đón bọn họ chính là con cháu của Dương Thừa Nghiệp. Thuyền cập bến, mọi người ùa ra đón, Dương Thừa Nghiệp cười đến trên mặt đều hằn nếp nhăn! Du thị cũng vậy, nhìn cháu trai ôm một cái, thấy cháu gái lại ôm một cái, vô cùng vui mừng. "Cha, chúng ta mau về nhà thôi, cụ tổ đang ở nhà chờ người đó!" Dương Cần Viễn đứng bên cạnh Dương Thừa Nghiệp, khẽ nhắc nhở. Dương Thừa Nghiệp khẽ gật đầu, nói: "Vậy thì tốt, chúng ta về trước đã!" Sau đó bọn họ chuyển sang thuyền nhỏ, hướng về phía bờ hồ chạy tới. Đến khi từ trên thuyền bước xuống, Dương Cần Viễn liền giới thiệu cho Dương Thừa Nghiệp. "Cha, bên này là khu buôn bán, quan nha đã quy hoạch xong, sang năm sẽ bắt đầu khởi công xây dựng!" "Bên kia là học đường, quan nha định xây ba trường trung học trên đảo, đây là một trong số đó, hai trường còn lại nằm trong thị trấn trên đảo," "Cha, kia chính là quan nha, trước kia nơi này là miếu thờ của Thần Mộc giáo, sân của chúng ta ở ngay bên cạnh miếu thờ!" Hắn chỉ vào một dãy nhà phía đông miếu thờ, những dãy nhà lớn nhỏ khác nhau đó trước kia là nơi ở của các tín đồ Thần Mộc giáo, hiện giờ đã thành nơi ở của người nhà họ Dương. Những khu nhà này còn phải xây dựng lại, quan nha đã có quy hoạch mới, nhưng chắc phải chờ đến một năm sau mới xây được, hết cách rồi, trên Thần Mộc đảo có quá nhiều kiến trúc cần phải xây dựng, chỉ riêng việc xây dựng cơ sở hạ tầng cũng mất ba, bốn năm mới xong. Chẳng mấy chốc, họ đã đến sân của Dương Chính Sơn. Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y đều đang đợi sẵn ở đại sảnh, không chỉ có hai người, Dương Minh Thành và Vương thị cũng được Dương Chính Sơn cho ra ngoài. "Gia gia, tổ mẫu, cha, mẹ!" Dưới sự dẫn đầu của Dương Thừa Nghiệp, cả đám người quỳ rạp xuống đất dập đầu. Dương Chính Sơn nhìn Dương Thừa Nghiệp người cao lớn vạm vỡ, cũng cười nở hoa. Cháu trai lớn trở về, ông nội như ông đây vẫn rất vui mừng, cười đến không thấy cả mắt. "Ừm, không tệ, trên đường đi có thuận lợi không?" Dương Chính Sơn đỡ Dương Thừa Nghiệp dậy, vỗ vỗ vai hắn. "Rất thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra." Dương Thừa Nghiệp cười đáp. Sau khi hỏi han qua loa, Dương Chính Sơn liền dẫn Dương Thừa Nghiệp và Dương Minh Thành vào thư phòng, trong chính sảnh, Úc Thanh Y, Vương thị, Du thị và La thị cùng nhau nói chuyện. Mẹ chồng, nàng dâu, cháu dâu, chắt dâu tụ tập một chỗ, nói chuyện cũng rất thú vị. Du thị dắt Dương Nhược Hàm làm quen với bà cố và bà nội, Dương Nhược Hàm năm nay mười tuổi, sang năm là mười một tuổi. Dung mạo của nàng rất giống Du thị, nhìn nhu mì dễ mến, biểu hiện trước mặt Úc Thanh Y rất tự nhiên hào phóng. Mọi người trong nhà quây quần hỏi han ân cần, thể hiện một bầu không khí ấm áp hòa thuận. Trong thư phòng, Dương Chính Sơn và Dương Thừa Nghiệp bàn về chuyện Đại Vinh. Thật ra chuyện này cũng không cần vội, qua hai ngày là đến tết, đợi qua năm nói cũng được. Nhưng Dương Thừa Nghiệp đã về rồi, cứ nói trước với hắn để hắn chuẩn bị tâm lý cũng tốt. "Con, ông nội con không muốn làm hoàng đế đâu, ta còn muốn vài năm nữa là giao lại cho Cần Viễn, để nó kế thừa tước vị!" Nghe Dương Chính Sơn định để hắn làm hoàng đế, Dương Thừa Nghiệp liền cuống lên. Hắn vẫn luôn muốn trở về nhà mà, thế này chẳng phải là không còn cơ hội hay sao. Trọng Sơn trấn cũng xem như là một phần gia nghiệp của Dương gia, hắn là cháu đích tôn trưởng, đương nhiên phải trông coi phần gia nghiệp này. Nếu cha hắn đáng tin cậy một chút thì hắn đã có thể thoải mái hơn, nhưng ai bảo cha hắn là Dương Minh Thành. Năm đó Dương Minh Thành vứt bỏ tước vị chạy, làm hắn buồn bực chết đi được. Nếu có thể, hắn càng muốn ở bên cạnh Dương Chính Sơn hơn. Dương Chính Sơn vui vẻ cười, không bị quyền lực hoàng đế làm cho mờ mắt, hắn rất vui mừng về điều đó. Dương Minh Chiêu không coi trọng quyền hoàng đế, Dương Thừa Nghiệp cũng vậy, những người khác trong nhà họ Dương cũng không để ý đến ngôi vị hoàng đế, đó là kết quả mà Dương Chính Sơn thích thấy nhất. Nói thật, trước đây ông còn lo lắng người nhà họ Dương sẽ vì một cái ngôi vị hoàng đế mà xảy ra nội chiến. Đó là ngôi vị hoàng đế của Đại Vinh chứ không phải vương vị của một nước nhỏ. Việc mọi người không coi vương vị Đại Tĩnh ra gì, Dương Chính Sơn cũng không thấy bất ngờ, nhưng ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không màng tới, điều này khiến Dương Chính Sơn cảm thấy rất cao hứng. Quyền lực hoàng đế có được hay không đều do con người quyết định. Đa số người trên thế gian đều không thể từ chối sự cám dỗ của quyền lực và phú quý, vô số người nguyện vì quyền lực và phú quý mà dốc hết sức, thậm chí không tiếc tính mạng. Nhưng người nhà họ Dương lại không quan tâm đến quyền lực và phú quý, có phải vì tất cả người nhà họ Dương đều không màng danh lợi, không ham muốn gì hay sao? Không! Đó là vì người nhà họ Dương có một thứ theo đuổi cao hơn. Võ đạo mới là điều mà người nhà họ Dương theo đuổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận