Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 549: Ý cảnh, thành tại tâm, thành tại thương!

"Cháu dâu, vị nương tử này nhìn không đơn giản nha!" Khúc Tùy An cười hề hề nói.
Dương Uyển Thanh khẽ giật mình, "Nhị thúc, cô cô Hồng Vân vẫn luôn đi theo bên người tổ mẫu của ta!"
"Ừm, nhìn ra được, khí thế bất phàm!" Khúc Tùy An giơ ngón tay cái!
Khúc Thiếu Cung chen vào nói: "Nhị thúc, nghiêm chỉnh một chút!"
Khúc Tùy An tức giận liếc hắn một cái, "Nhị thúc ngươi khi nào thì không nghiêm chỉnh hả!"
"Ngươi khi nào thì nghiêm chỉnh qua!" Khúc Thiếu Cung không hề khách khí vạch trần.
Khúc Tùy An cảm thấy uy nghiêm của mình thân là trưởng bối bị khiêu khích, ho nhẹ một tiếng, "Khụ khụ, ngươi cái thằng nhóc hỗn láo này, đừng có mà ăn nói lung tung về ta!"
Khúc Trường Không trừng mắt nhìn hắn một cái, "Ngươi là cái dạng gì chính ngươi còn không biết sao? Cả ngày cà lơ phất phơ, một việc chính sự cũng không xong!"
Khúc Tùy An từ nhỏ thân thể đã yếu, cũng chính bởi vì thân thể của hắn yếu, hắn gần như không thể tu luyện.
Tại Hưng Quốc công phủ, không thể tu luyện võ đạo thì tương đương với phế nhân, khi còn bé Khúc Tùy An bởi vì điều này mà rất khó ở chung, sau khi lớn lên, hắn lại vò đã mẻ lại không sợ rơi, bắt đầu trở nên lang thang.
Đáng tiếc thân thể của hắn lại không ủng hộ hắn quá mức phóng túng, cho nên sự lang thang của hắn chủ yếu thể hiện ở thái độ và trên miệng.
"Ta cũng có làm được việc gì chính sự đâu, hừ hừ, còn có cho ăn cơm hay không đây!" Khúc Tùy An một mặt không quan trọng nói.
Khúc Thiếu Thương bĩu môi, hô: "Cha"
Khúc Tùy An bất đắc dĩ nói: "Tốt tốt tốt, là cha sai!"
Tại Khúc gia, Khúc Tùy An có chút thuộc tính Hỗn Thế Ma Vương, ngay cả Khúc Trường Không cũng không quản được hắn, nhưng đối mặt với cô con gái Khúc Thiếu Thương, hắn lại là yêu thương vô cùng.
"Cháu dâu đừng để ý, nhị thúc ta chính là có chút không nghiêm chỉnh!" Nói, hắn còn hướng về phía Dương Uyển Thanh và Hồng Vân nhếch miệng cười cười.
Dương Uyển Thanh mặt mày cong cong, cười nói: "Nhị thúc mời dùng cơm!"
"Thiếu Thương, mau lại đây ăn cơm!"
Nàng thêm cơm cho mọi người, sau đó cả nhà bắt đầu ăn cơm.
Bầu không khí của Khúc gia vẫn rất tốt, mặc dù ít người một chút, nhưng cũng chính vì ít người, trong nhà cũng không có mâu thuẫn gì.
Ăn xong điểm tâm, Khúc Thiếu Cung lại dẫn Dương Uyển Thanh đi gặp Nhị thẩm Lý thị.
Lý thị đã bệnh rất nhiều năm, là khi sinh Khúc Thiếu Thương thì để lại mầm bệnh, mới đầu còn có thể đi lại, mấy năm nay chỉ có thể nằm trên giường không dậy nổi.
Khúc gia cũng đã tìm rất nhiều y sư cho nàng, cũng đã cho nàng dùng rất nhiều bảo dược, đáng tiếc đều không thể chữa khỏi bệnh của nàng.
Lý thị tính cách ôn hòa, chỉ là tinh thần có chút không ổn, không nói mấy câu đã nghỉ ngơi.
Tiếp đó Dương Uyển Thanh bắt đầu làm quen với các công việc trong nội trạch của Quốc công phủ, một phủ Quốc công lớn như vậy, những việc cần lo liệu cũng không ít, cũng may Dương Uyển Thanh cũng có một chút kinh nghiệm quản gia.
Vương thị đã sớm để nàng ở Dương gia quản qua một số việc.
Ngoài ra, nữ học đường của Dương gia cũng sẽ dạy một số kiến thức quản lý nhà cửa, tỉ như tính sổ sách, xem sổ sách, các loại hàng dệt, hương liệu, lá trà, rượu, giấy các loại đồ dùng hàng ngày và giá cả.
Thậm chí còn dạy một chút kinh nghiệm làm ăn, làm cơ sở quản lý gia nghiệp.
Nữ tử của các đại tộc thế gia đều sẽ học những thứ này, Dương Uyển Thanh cũng đã học qua những thứ này.
Dương Uyển Thanh ở Khúc gia hai ngày, tổng thể mà nói coi như hài lòng, ngoài việc Khúc gia quạnh quẽ hơi không quen, thì cũng không có chỗ nào khác cảm thấy không tốt.
Ngày thứ ba sau khi thành thân, Khúc Thiếu Thương cùng Dương Uyển Thanh cùng nhau về nhà mẹ.
Sau khi một nhà ăn cơm trưa xong náo nhiệt, Dương Uyển Thanh đi đến bên cạnh Dương Chính Sơn, hỏi: "Gia gia, nhà chúng ta còn Ong vương mật nữa không?"
"Còn, sao thế?" Dương Chính Sơn hỏi.
Dương Uyển Thanh nhẹ giọng nói: "Nhị thúc và Nhị thẩm Khúc gia thân thể đều không được tốt, tôn nữ muốn cho họ chút Ong vương mật bồi bổ!"
"Chỉ là thân thể không tốt thôi sao?" Dương Chính Sơn hỏi.
"Khúc nhị thúc từ nhỏ đã người yếu, còn Khúc nhị thẩm là do trước kia để lại mầm bệnh!" Dương Uyển Thanh nói.
Dương Chính Sơn nghĩ nghĩ, với quyền thế của phủ Hưng Quốc công, nếu như chỉ là bệnh bình thường thì chắc đã sớm chữa khỏi, nếu ngay cả Hưng Quốc công phủ cũng không thể trị được bệnh của hai người họ, Dương Chính Sơn cũng không có biện pháp gì.
"Bách Thảo nhưỡng, Động Linh Xuân và Ong vương mật đều có thể bồi bổ thân thể, trong đồ cưới của con có không ít Bách Thảo nhưỡng, con có thể đưa cho họ một chút!"
"Đợi khi nhóm chúng ta trở về, gia gia sẽ cho người đưa chút tới!"
Dương Uyển Thanh nhỏ giọng nói: "Bách Thảo nhưỡng có phải là quá quý giá không!"
Bách Thảo nhưỡng có thể đổi được bảo dược, Dương Uyển Thanh mặc dù không rõ tình hình của Bách Thảo nhưỡng, nhưng ở Kinh đô Bách Thảo nhưỡng vẫn luôn là có tiền cũng không mua được.
Dương Chính Sơn cười nói: "Người nhà mình uống thì không cần tiếc rẻ, nhưng cố gắng không nên đưa cho người ngoài!"
Dương Uyển Thanh liên tục gật đầu.
Sau khi về nhà mẹ, Dương Chính Sơn bồi Úc Thanh Y tại Nam Hoa thành du ngoạn hai ngày, liền chuẩn bị về Kinh đô, bất quá trước khi về Kinh đô, hắn còn có một việc muốn làm.
Ngày hôm đó, hắn lần nữa đi đến Hưng Quốc công phủ.
Sau khi cùng Khúc Trường Không uống trà nói chuyện phiếm một lát, hắn đột nhiên nói: "Có hứng thú so một trận không?"
Khúc Trường Không ngẩn người, "So cái gì?"
Khóe miệng Dương Chính Sơn hơi nhếch lên, "Còn có thể so cái gì, thương của ta đều mang đến rồi!"
Khúc Trường Không nhìn qua hắn, "Lão đệ, nếu là giao đấu, ta cũng sẽ không nhường ngươi đâu!"
Dương Chính Sơn cười nói: "Ta cũng sẽ không nể tình ngươi!"
Khúc Trường Không cười ha ha, "Đã vậy, thì so một trận!"
"Người đâu, đi lấy trường kích của ta ra!"
Một lát sau, hai người đứng ở trong giáo trường của Hưng Quốc công phủ, một người cầm thương, một người cầm kích, đứng đối diện nhau.
Trường kích của Khúc Trường Không là một cây Phương Thiên Họa Kích trên đỉnh có hình chữ 'Giếng', Phương Thiên Họa Kích bình thường là một loại vật trang trí, ít dùng cho thực chiến, bất quá cũng không phải không thể dùng để thực chiến, mà là yêu cầu cực cao đối với người sử dụng.
Hai người đối lập, tùy ý phóng thích khí thế trên người.
Sát khí nồng đậm tràn ngập trên không giáo trường, khiến các hộ vệ xung quanh cũng phải biến sắc.
Trong Hưng Quốc công phủ, không ít người nghe nói Dương Chính Sơn muốn cùng Khúc Trường Không tỷ thí, nhao nhao chạy tới vây xem.
Ngay cả Khúc Thiếu Cung và Dương Uyển Thanh cũng chạy tới.
"Nương tử, nàng thấy ai lợi hại hơn?" Khúc Thiếu Cung cười ha hả hỏi.
"Khẳng định là gia gia của ta lợi hại hơn!"
"Vậy cũng chưa chắc, gia gia của ta đã nhập Tiên Thiên chi cảnh được bốn mươi năm rồi, còn Dương hầu gia mới đột phá đến Tiên Thiên chi cảnh, tính ra vẫn chưa được mười năm." Khúc Thiếu Cung nói.
Dương Uyển Thanh dương dương nắm đấm, "Không phải cứ ai lớn tuổi hơn thì thực lực sẽ mạnh hơn đâu."
Khúc Thiếu Cung không phản bác được, tuổi của hắn lớn hơn Dương Uyển Thanh hai tuổi, có thể tu vi của hắn lại xa xa không bằng Dương Uyển Thanh.
Dương Uyển Thanh bây giờ đã tu luyện đến Hậu Thiên tầng hai, còn hắn mới vừa vặn đột phá đến Hậu Thiên chi cảnh.
Tu vi không bằng nương tử, phu cương bất chấn rồi!
Trên giáo trường, Dương Chính Sơn vung trường thương, cười nói: "Lão ca, coi chừng!"
"Lão đệ, cứ tới đi! Ha ha" Khúc Trường Không cười to nói.
Dương Chính Sơn ra đòn phủ đầu, thân hình nhảy lên một cái, trường thương giơ lên, bổ xuống.
Khúc Trường Không giơ trường kích lên đỡ, keng một tiếng, hai tay Khúc Trường Không hơi cong, vậy mà suýt chút nữa không đỡ được lực bổ của Dương Chính Sơn.
Hắn con ngươi nheo lại, trong lòng thầm kinh ngạc trước lực khí lớn của Dương Chính Sơn.
"Nếu lão ca khinh địch như vậy, vậy coi như là muốn mua tiếng cười đấy!"
Dương Chính Sơn nói, đồng thời vung trường thương, lại là một chiêu bổ xuống.
Khúc Trường Không vẫn nâng kích đỡ, bất quá lần này hắn không còn cứng đối cứng mà thêm vào một chút kỹ xảo.
Trong nháy mắt, hai người đã đấu nhau hơn mười chiêu, tiếng leng keng liên tiếp vang lên không ngừng, càng lúc càng gấp gáp.
Thăm dò kết thúc, trên trường thương nhiễm một màu xanh lam, trường kích của Khúc Trường Không cũng thêm một vòng đỏ thẫm.
Khúc Trường Không càng đánh càng kinh hãi, hắn phát hiện thực lực của Dương Chính Sơn thế mà không kém gì hắn.
Về tu vi thuần túy, Dương Chính Sơn tự nhiên không so được với Khúc Trường Không.
Chân khí của Khúc Trường Không so với Dương Chính Sơn thì hùng hậu hơn.
Cảm ngộ của Khúc Trường Không về Huyền Cơ và Nhập Vi cũng thâm hậu hơn Dương Chính Sơn.
Nhưng có một điểm Dương Chính Sơn bỏ xa Khúc Trường Không, đó là ý cảnh võ đạo.
Ý cảnh võ đạo tức là cấp độ Nhập Đạo, giống như Huyền Chân đạo nhân đã chạm đến một chút xíu ngưỡng cửa Nhập Đạo, lúc này Dương Chính Sơn cũng tương tự đã mò tới một chút xíu ngưỡng cửa Nhập Đạo.
Không sai, chính là một thương sấm sét.
Năm đó trong trận chiến Chính Dương môn, Dương Chính Sơn không hiểu sao thi triển ra một thương kinh diễm.
Từ đó về sau, Dương Chính Sơn luôn tìm kiếm cảm giác của chiêu đó, đáng tiếc nhiều năm trôi qua, hắn một chút manh mối đều không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận