Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 484: Vào triều sớm

Chương 484: Vào triều sớm
Dương Chính Sơn khẽ vuốt cằm, liền đặt cuốn tâm đắc tu luyện của Thanh Mộc lão nhân xuống. Bản tâm đắc tu luyện này rất tốt, nhưng đáng tiếc là nó không dùng được với hắn ở hiện tại, bởi vì bên trong đều giảng về tâm đắc tu luyện Nhập Vi. Mà hắn bây giờ còn chưa đạt tới Ngự Khí, đừng nói đến Nhập Vi.
Dương Chính Sơn nhìn sắc trời bên ngoài, vừa rồi hắn đọc sách quá nhập thần, bất giác đã qua mấy canh giờ, giờ đã gần hoàng hôn, khó trách Vương Thư lại đến ngắt quãng hắn.
Dương Chính Sơn hỏi: "Nếu ta muốn sao chép một ít tâm đắc tu luyện, thì nên làm như thế nào?"
Vương Thư cười nói: "Hầu gia cần tâm đắc tu luyện nào cứ nói với ta, ta sẽ cho người ở tàng công các giúp Hầu gia sao chép!"
Dương Chính Sơn cười ha ha, dịch vụ này quả là chu đáo. Chẳng những có thể tùy ý xem, còn có người giúp sao chép.
"Không còn sớm nữa, ta xin cáo từ trước, ngày mai ta lại đến!" Dương Chính Sơn nói.
"Hầu gia đi thong thả!" Vương Thư tiễn hắn ra tàng công các.
Mấy ngày sau, ngày nào Dương Chính Sơn cũng đến tàng công các, ngày nào cũng nán lại ba bốn canh giờ, hắn lật xem hết tất cả các tâm đắc tu luyện của Ất Mộc Trường Xuân công, đồng thời chọn ra những tâm đắc tu luyện hữu dụng với mình để sao chép. Không chỉ những tâm đắc tu luyện liên quan đến Ất Mộc Trường Xuân công, hắn còn xem rất nhiều tâm đắc tu luyện của các công pháp khác. Tỷ như Liễm Tức Chi thuật, hắn cũng tìm được ở tàng công các, cũng cho người sao chép một ít tâm đắc tu luyện.
Thời gian chậm rãi trôi đến giữa tháng tư, từ lúc Dương Chính Sơn dẫn Tiên thiên lệnh đã được tám ngày. Hôm đó, sau khi Dương Chính Sơn từ tàng công các trở về phủ thì Ngô Hải liền đến bẩm báo: "Hầu gia, hôm nay Đô biết giám phụng ngự thái giám đến thông báo, mời Hầu gia ngày mai vào triều!"
"Vào triều?" Dương Chính Sơn hỏi: "Người đến có nói gì khác không?"
Phụng ngự thái giám là thái giám ở ngự tiền, phụ trách nhận lệnh yết kiến, Hoàng Đế muốn gặp ai, sẽ do phụng ngự thái giám đi mời. Từ khi về kinh đến giờ, Dương Chính Sơn chưa từng lên triều lần nào. Không phải là hắn không được vào triều, mà là hắn lười đi. Hắn một chức quan nhàn tản thì vào triều làm gì?
"Không có, người đến chỉ nói mời Hầu gia vào triều, đừng chậm trễ canh giờ!" Ngô Hải trả lời.
Dương Chính Sơn nghĩ ngợi, đoán chừng là chuyện của Nam Thịnh đã có kết quả. "Vậy ngươi chuẩn bị một chút đi, đến giờ đừng trễ!"
Đại Vinh tảo triều không phải ngày nào cũng có, mà là năm ngày một lần, tức ngày mùng năm và ngày mười mới tổ chức. Tảo triều bắt đầu vào giờ Mão, đám quan chức phải vào hoàng thành vào giờ Dần, tảo triều kết thúc thì họ vẫn có thể về ngủ một giấc bù. Dương Chính Sơn không muốn đi vào triều cũng vì thời gian này quá sớm. Mới ba giờ đã phải đến hoàng thành, năm giờ đã phải họp, cho dù là trâu ngựa cũng không thể bị hành hạ như vậy.
...
Ngày mười lăm tháng tư.
Nửa đêm, Dương Chính Sơn rời giường thay thường phục, đội mũ ô sa, mặc áo đoàn lĩnh đỏ chót, đeo đai lưng ngọc nạm vàng, trước ngực thêu Kỳ Lân. Mặc quần áo xong, Dương Chính Sơn phi ngựa đen đến hoàng thành, bên cạnh có bốn người hầu đi theo. Hắn không thể cưỡi ngựa vào hoàng thành, đến khi hắn vào hoàng thành, người hầu sẽ dắt ngựa của hắn đến tả quân Đô Đốc phủ, nhóm người hầu cũng sẽ nghỉ ngơi ở tả quân Đô Đốc phủ.
Làm quan hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Dương Chính Sơn vào triều, trước đây ngay cả khi là Phong Hầu, hắn cũng chưa từng vào triều sớm, chỉ là đến tham gia mấy buổi triều nghị tạm thời. Sau khi tiến vào Ngọ Môn, văn võ bá quan đang chờ hầu hướng, tụm năm tụm ba đứng tán gẫu.
Dương Chính Sơn tìm thấy Thường Bình Hầu, tháng tư ở Kinh đô, sáng sớm trời còn hơi se lạnh, Lương Trữ hai tay cắm vào tay áo, tựa người vào tường. "Có biết hôm nay triều nghị chuyện gì không?" Dương Chính Sơn tiến lại, hỏi.
Thường Bình Hầu khẽ lắc đầu, "Không rõ, có thể là liên quan đến chuyện của Nam Thịnh, nhưng chắc là sẽ không đưa chuyện của Nam Thịnh ra triều đình để thương nghị!"
Mặc dù sự việc ở Nam Thịnh liên lụy lớn, nhưng thực tế không liên quan nhiều đến triều đình. Như Bí Vũ Vệ, Thân Quân Mười Hai Vệ, Cấm Quân Mười Hai Doanh, đều là quân vệ độc lập bên ngoài triều đình. Vì vậy, đừng nhìn chuyện của Nam Thịnh náo loạn, nhưng ảnh hưởng đến triều đình cũng không lớn.
Dương Chính Sơn nghĩ ngợi, lại hỏi: "Ngươi có thể giúp ta giới thiệu đến nhà lão gia tử của ngươi không?"
"Lão gia tử!" Lương Trữ ngẩn ra, lập tức cười khổ: "Ngươi nói đến tổ phụ ta! Không được!"
"Vì sao?" Dương Chính Sơn bất mãn nhìn hắn. Bọn họ dù gì cũng là thông gia, chỉ giới thiệu một chút mà thôi, cái này cũng không giúp được.
Lương Trữ bất đắc dĩ cười: "Ta đã hai năm không gặp tổ phụ rồi, ông ấy không biết đi đâu mất rồi!"
"Ách! Bỏ đi!" Dương Chính Sơn hết sức kinh ngạc.
"Không phải bỏ đi!" Lương Trữ tối sầm mặt lại, cái gì mà bỏ đi chứ, một Tiên thiên võ giả sống hơn trăm tuổi còn có thể bị lạc sao?
"Vậy đi đâu?" Dương Chính Sơn vẫn muốn đến thỉnh giáo ông ấy một chút đây. Hắn ghi chép tâm đắc tu luyện ở tàng công các cũng đã gần đủ, thời gian tới hắn muốn tìm mấy tiền bối để thỉnh giáo, bên chỗ An Vũ Hành có thể đi, mà lão gia ở Thường Bình Hầu phủ cũng muốn thỉnh giáo một chút.
"Tổ phụ ông ấy thích đi Vạn Sơn Lĩnh nhất, thường xuyên ba năm không về nhà, nên ngươi bảo ta tìm ông ấy, ta cũng không biết tìm ở đâu!" Lương Trữ rất nhức đầu nói.
Vạn Sơn Lĩnh là dãy núi kéo dài qua Đại Vinh, phía tây lên Túc Châu trấn Tây Bắc Đại Vinh, trong đó đi qua Lũng Tây, Lũng Nguyên, nam bộ Sơn Hà, bắc bộ Giang Nam, cho đến bờ biển đông bộ Đại Vinh. Toàn bộ Vạn Sơn Lĩnh có vô số dãy núi, bao phủ khu vực tây bắc, trung bộ và đông bộ Đại Vinh, trong đó có vô số thiên tài địa bảo sinh trưởng, có thể nói Vạn Sơn Lĩnh chính là một trong những bảo khố lớn nhất của Đại Vinh, cung cấp vô số tài nguyên tu luyện cho võ giả Đại Vinh.
Mà ngoài Vạn Sơn Lĩnh ra thì Cửu Giang sơn mạch phía tây nam Đại Vinh cũng là bảo khố của Đại Vinh. Bất quá Cửu Giang sơn mạch cách xa Kinh Đô, Vạn Sơn Lĩnh lại ở phía nam Kinh Đô, từ Kinh Đô đi về phía nam ba trăm dặm là có thể tiến vào Vạn Sơn Lĩnh. Vị lão tổ của Thường Bình Hầu phủ thích chạy đến Vạn Sơn Lĩnh cũng là dễ hiểu.
Dương Chính Sơn tán gẫu với Lương Trữ một hồi thì nghe thấy tiếng roi ba ba vang lên, văn võ bá quan vội vàng xếp hàng tiến vào Phụng Thiên Môn, đến Thái Cực Điện.
Diên Bình Đế ngáp một cái tiếp nhận bách quan triều bái. Ngay sau đó tảo triều bắt đầu. Người đầu tiên ra khỏi hàng tấu sự là Hộ bộ Thượng Thư Tôn Văn Giám: "Khởi bẩm bệ hạ, đại hạn ở Liêu Đông năm nay có thể dịu đi, Sơn Hà, Kế Châu các vùng đã xem dân tai hoạ về lại Liêu Đông, Bình Viễn Bố Chính ti thỉnh Hộ Bộ cấp phát 80 vạn thạch lương cứu tế nạn dân!"
"Chuẩn!" Diên Bình Đế tùy ý nói.
Tôn Văn Giám tiếp tục nói: "Bình Viễn Bố Chính ti còn thỉnh miễn trừ thuế năm nay 15 vạn thạch, thuế bạc 10 vạn lượng!"
"Chuẩn!"
"Bệ hạ thánh minh!" Tôn Văn Giám lui về đội ngũ.
Nạn hạn hán ở Liêu Đông năm nay đã kết thúc, từ tháng ba năm nay Sơn Hà tỉnh và Kế Châu bắt đầu điều nạn dân về, nhưng cho dù nạn dân đã trở về, vẫn thiếu lương thực, triều đình chỉ có thể phát lương cứu tế. Sau cơn hoạn nạn này, Liêu Đông đoán chừng phải mất mười năm mới hồi phục lại được. Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, thiên tai là vô tình, một trận đại hạn khiến mấy triệu người chết oan chết uổng, cộng thêm Dương Chính Sơn đã sắp xếp một triệu người ở Trọng Sơn trấn, việc này đã làm cho dân số Liêu Đông giảm gần một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận