Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 527: Đằng Long vệ tình hình gần đây

Chương 527: Tình hình gần đây của Đằng Long Vệ
Đằng Long tiền vệ theo lý thuyết có năm ngàn sáu trăm tướng sĩ, nhưng trên thực tế hiện tại Đằng Long tiền vệ có quân số thủy sư khoảng chừng vạn người. Chính binh là năm ngàn sáu trăm người, số Dư Đinh cũng có gần năm ngàn người. Thực lực của Dư Đinh mặc dù không bằng chính binh, nhưng vô luận là chiến thuyền hay trang bị đều không thua kém gì chính quy quân. Có thể nói, Dư Đinh của Đằng Long tiền vệ đều có thể được xưng tụng là thủy sư tinh nhuệ.
Hai người thương lượng xong, lập tức chuẩn bị công tác xuất binh. Dư Thông Hải và Tiết Bình đương nhiên đều muốn lãnh binh ra trận, nhưng công việc ở Đằng Long tiền vệ cũng không thể bỏ bê. May là bọn họ không cần lo lắng Đằng Long tiền vệ sẽ xảy ra chuyện, Dư Thông Hải không ở, còn có Hàn Thừa, Ô Trọng Triệt cùng những người khác, Đằng Long tứ vệ vốn là một thể, cho dù hiện tại chia làm tứ vệ, nhưng trên thực tế vẫn duy trì sự thống nhất.
... Dương Kim Hà, Tôn Vân Phong và Tiết Thường An rời kinh vào ngày mười tám tháng chín, còn Dư Thông Hải và Tiết Bình nhập kinh vào ngày 23 tháng chín.
Tại Tĩnh An Hầu phủ, Dư Thông Hải và Tiết Bình được người nhà dẫn vào phủ, nhìn tòa Hầu phủ lộng lẫy uy nghiêm, hai mắt Dư Thông Hải tỏa sáng.
"Tòa phủ đệ của Hầu gia thật là khí phách, không biết Dư mỗ đời này có cơ hội ở lại phủ đệ như vậy hay không." Dư Thông Hải lòng đầy hâm mộ nói.
Tiết Bình cười nói: "Vậy thì khó à nha, tòa phủ đệ này vốn là phủ của Quốc công, năm xưa Hầu gia một ngọn lửa đốt cháy mười vạn quân Ngột Lương, Tiên Đế tin tưởng Hầu gia, lúc này mới ban cho Hầu gia tòa phủ đệ này!""Dư đại nhân nếu muốn phủ đệ như vậy, e rằng trong kinh đô chỉ có mấy nhà phủ của Quốc công mới đáp ứng được Dư đại nhân thôi!"
Dư Thông Hải cười ha hả, "Dư mỗ làm sao so được với Hầu gia, nếu như Dư mỗ có thể lập công, được phong tước Bá, vậy cũng là rạng danh tổ tông!"
Hắn chỉ là hâm mộ chút thôi, hắn cũng không cho rằng mình có thể sánh bằng Dương Chính Sơn, những năm này hắn có thể an ổn ở Đằng Long vệ, đều là nhờ có Dương Chính Sơn che chở. Nếu không có Dương Chính Sơn che chở, thì với cái vẻ giàu có chảy mỡ của Đằng Long Vệ kia, e là sớm đã bị người khác nhòm ngó.
Vừa vào sảnh, hai người liền nhìn thấy Dương Chính Sơn đang ngồi ở vị trí chủ tọa, vội vàng bái nói: "Hạ quan bái kiến Hầu gia!"
Dương Chính Sơn cười tủm tỉm nhìn hai người, "Mấy năm không gặp, các ngươi lại phát tướng không ít, thế nào? Còn vác được đao nữa không?"
"Hầu gia quá xem thường hạ quan rồi, hạ quan những năm này không hề lơ là việc tu luyện đâu ạ!" Dư Thông Hải cười nói.
"Ồ! Bây giờ tu vi thế nào rồi?" Dương Chính Sơn hỏi.
"Hậu thiên tầng chín!" Dư Thông Hải một mặt tự hào nói.
Thật sự là hắn đáng được tự hào, nhớ năm xưa khi hắn mới tới Đằng Long Vệ, tu vi mới chỉ ở Hậu thiên tầng năm, lúc Dương Chính Sơn rời Đằng Long Vệ, tu vi của hắn đạt đến Hậu thiên tầng bảy, bây giờ trải qua sáu năm, tu vi của hắn có thể đạt tới Hậu thiên tầng chín, thực sự hiếm có.
Đương nhiên, trong đó không thể thiếu công lao của nước linh tuyền. Nếu không nhờ có nước linh tuyền tẩm bổ, Dư Thông Hải cả đời này có lẽ không thể đạt đến Hậu thiên tầng bảy.
Dương Chính Sơn hài lòng gật đầu, lại nhìn về phía Tiết Bình, "Hiền chất, còn ngươi?"
Tiết Bình nghe xưng hô 'Hiền chất' này, trong lòng vô cùng cao hứng, "Điệt nhi bất tài, tu vi vừa vặn đạt tới Hậu thiên tầng tám!"
Tiết Bình so với Dư Thông Hải nhỏ hơn mười mấy tuổi, bây giờ Tiết Bình mới ba mươi lăm tuổi, còn Dư Thông Hải đã gần năm mươi tuổi.
"Cũng không tệ!" Dương Chính Sơn đứng dậy, vỗ vỗ vai hai người, "Lần này chúng ta lại cùng nhau chiến đấu! Trận chiến này các ngươi phải dốc sức mới được!"
"Hầu gia cứ việc phân công, chúng ta nhất định dốc hết toàn lực!" Dư Thông Hải nói.
Dương Chính Sơn khẽ gật đầu, "Ngồi xuống rồi nói chuyện!"
Ba người ngồi xuống, trà được dâng lên.
Dương Chính Sơn lại hỏi: "Lần này các ngươi mang bao nhiêu chiến thuyền đến?"
Dư Thông Hải trả lời: "Thuyền buồm cỡ lớn hai chiếc, thuyền tuần tra cỡ vừa và thuyền buôn biển có ba mươi hai chiếc, còn các loại tàu nhanh cỡ nhỏ, chim thuyền, ưng thuyền thì hơn trăm chiếc ạ!"
"Trên thuyền có hơn năm trăm cỗ nỏ, binh sĩ hơn năm ngàn sáu trăm người!"
Nói đến đây, hắn có chút ngập ngừng, rồi lại nói: "Nếu Hầu gia cần, Đằng Long tiền vệ còn có thể điều động năm ngàn Dư Đinh ra trận."
Biên chế này rõ ràng đã vượt quá một vệ thủy sư nên có, hai chiếc thuyền buồm cỡ lớn thì coi như bình thường, nhưng ba mươi hai chiếc thuyền tuần tra và thuyền buôn biển cỡ vừa kia thì đã vượt xa so với một vệ thủy sư nên có. Theo lý thuyết, một vệ thủy sư nhiều lắm cũng chỉ có mười mấy chiếc chiến thuyền cỡ vừa, cái này gần như gấp đôi.
"Xem ra các ngươi tích lũy không ít của cải nhỉ!" Dương Chính Sơn cười nói. Hắn biết rõ Đằng Long tiền vệ có xưởng đóng tàu, có thể chế tạo chiến thuyền cỡ vừa và nhỏ.
Dư Thông Hải cười toe toét, nói: "Nếu Hầu gia cần, hạ quan còn có thể điều động cả thuyền buôn tới, thuyền buôn tuy không bằng chiến thuyền, nhưng cũng có nỏ, thủy thủ trên thuyền cũng có thể đánh một trận!"
Dương Chính Sơn khoát tay, "Không cần thiết, có các ngươi là đủ rồi, dù của cải có nhiều thì cũng không nên một lần lộ hết ra, có chút của cải cứ cất giấu vẫn tốt hơn!"
Hắn rất rõ Đằng Long Vệ có bao nhiêu binh lực, khi xưa lúc hắn rời Đằng Long Vệ, Đằng Long Vệ đã có thể tuyển ra hơn hai vạn tướng sĩ, nhưng đó còn là chưa tính đám Dư Đinh.
Bây giờ Đằng Long tứ vệ có hơn hai vạn hai ngàn chính binh, còn Dư Đinh thì ước chừng vào khoảng một vạn tám nghìn, chưa kể đội thủy thủ và đội hộ vệ thương đội hơn vạn người nữa. Nếu tập hợp toàn bộ binh lực của bốn vệ Đằng Long lại, thì ít nhất cũng được năm vạn binh lực, trong đó thủy sư khoảng một vạn năm ngàn người.
Bất quá binh sĩ trong biên chế của Đằng Long tứ vệ chính là hai vạn hai nghìn chính binh, số còn lại giống như tư binh. Lần này là đánh trận cho triều đình, không nên quá phô trương, điều động chính binh thế này là đủ rồi.
"Rõ!" Dư Thông Hải và Tiết Bình đáp lời.
Dương Chính Sơn nói: "Các ngươi cứ ở trong phủ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát đến Tân Hải Vệ rồi đi thuyền xuống phía nam."
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho hai người, Dương Chính Sơn đi vào phòng khách riêng.
Trong phòng khách riêng, Dương Minh Thành, La Kình Tùng, Dương Thừa Nghiệp, Dương Thừa Mậu... đã chờ sẵn.
"Cha!""Ông nội!" Mấy người thấy Dương Chính Sơn tới, nhao nhao lên tiếng gọi.
Ánh mắt Dương Chính Sơn lướt qua từng người, "Kình Tùng, ngày mai con mang theo một trăm hộ vệ cùng ta ra trận!"
"Vâng!" La Kình Tùng vui vẻ đáp lời. Hắn tương đối quen thuộc Tinh Nguyệt Môn, Dương Chính Sơn muốn tấn công Tinh Nguyệt Môn, không thể thiếu sự trợ giúp của hắn. Về phần hộ vệ, thật ra không cần mang quá nhiều, bên cạnh Dương Chính Sơn đã có hai mươi người hầu cận, hai mươi người này theo hắn hơn mười năm, có bọn họ, Dương Chính Sơn không cần người khác làm việc. Bất quá đã ra trận, thì tất nhiên phải bày ra chút thể diện, mang thêm trăm người cũng tốt.
Dương Chính Sơn lại nói: "Thừa Nghiệp, Thừa Mậu, Minh Triết, Thần Huy, các con cũng đi theo ta luôn đi, đi để mở mang kiến thức cũng tốt!" Đám tiểu bối Dương gia cũng đã trưởng thành rồi, nên cho chúng ra ngoài va chạm cuộc đời, cũng nên cho chúng thấy chút máu me ở chiến trường. Mặc dù sau này chúng không nhất định sẽ làm quan, nhưng có thêm kiến thức vẫn tốt.
Trong năm người này, Dương Thừa Nghiệp có tu vi cao nhất, đã đạt tới Hậu thiên tầng ba, người có tu vi thấp nhất là Vương Minh Triết, mới đột phá Hậu thiên cảnh không bao lâu. An Thần Huy là người Dương Chính Sơn cố ý gọi tới, chính là muốn cho hắn theo ra chiến trường để mở mang tầm mắt. Về phần chuyện hôn sự của hắn với Diệu Nhi, Diệu Nhi còn nhỏ, chắc hai năm nữa mới thành thân được, quá trình hôn sự của hai người không cần An Thần Huy xử lý.
"Rõ!" Bốn người đồng thanh đáp.
Dương Chính Sơn lại nhìn về phía Dương Minh Thành, "Việc trong nhà cứ giao cho con."
"Cha yên tâm, hài nhi sẽ cùng mẫu thân lo liệu mọi việc trong nhà!" Dương Minh Thành đáp lời.
Dương Chính Sơn dặn dò vài câu, rồi về chủ viện nói chuyện với Úc Thanh Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận