Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 547: Liền sợ đến thời điểm ngươi sẽ thân bất do kỷ!

Chương 547: Chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ không tự chủ được!
Hai người ngồi tại lương đình trong hoa viên của Hưng Quốc Công phủ, vừa uống trà, vừa trò chuyện phiếm. Hưng Quốc Công phủ rất lớn, so với Dương Chính Sơn Hầu phủ thì lớn hơn nhiều, cảnh sắc trong phủ cũng rất ưu mỹ, có điều nhân khẩu Khúc gia thưa thớt, chủ nhân tất cả chỉ có năm người, nô bộc cũng chỉ hơn trăm người, cái Hưng Quốc Công phủ lớn như vậy rất nhiều chỗ đã lâu không được tu sửa, nhìn có chút tiêu điều.
Kỳ thực, điều này cũng đại biểu cho sự suy bại của Hưng Quốc Công phủ, đừng nhìn bây giờ Khúc Trường Không là Tiên Thiên võ giả, uy trấn các nước Tây Nam, nhưng sự hưng suy của Hưng Quốc Công phủ không chỉ dựa vào một mình hắn.
Nhân khẩu thưa thớt mới là mấu chốt của sự hưng suy Hưng Quốc Công phủ.
Khúc Trường Không có hai con trai, trưởng tử mất sớm, thứ tử ốm yếu, mà con dâu trưởng cũng mất sớm, hai bà vợ càng nằm liệt giường không dậy nổi, lại thêm bây giờ Khúc Thiếu Cung tuổi còn nhỏ, bởi vậy Hưng Quốc Công phủ đã xuất hiện tình trạng tuyệt tự.
Nếu như Khúc Trường Không lại chết trận, Khúc Thiếu Cung có thể giữ được Hưng Quốc Công phủ hay không vẫn là một chuyện khác.
Triều đình có lẽ sẽ không tước vị, nhưng khẳng định sẽ đoạt lại binh quyền trấn thủ Nam Cương của Hưng Quốc Công phủ.
Bởi vậy, Khúc Trường Không mới nóng lòng muốn tôn nhi thành thân.
"Mấy ngày trước đây, lai lịch những tên tặc phỉ kia đã tra rõ, không ngoài dự liệu, bọn chúng đến từ Kim Long vương triều!" Khúc Trường Không rót trà xanh vào chén cho Dương Chính Sơn.
Dương Chính Sơn bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, "Ừm, xem ra Kim Long vương triều này có thù hận rất sâu với lão ca!"
Khúc Trường Không khẽ lắc đầu, "Ta cùng bọn chúng thù sâu như biển, cha mẹ của Thiếu Cung chính là c·hết vì bị bọn chúng ám sát!"
Không chỉ Kim Long vương triều hận Khúc Trường Không đến tận xương tủy, Khúc Trường Không cũng hận Kim Long vương triều đến tận xương tủy.
Dương Chính Sơn nhíu mày, "Chẳng phải nói Thiếu Cung cùng Uyển Thanh ở trấn Nam Cương này cũng không an toàn sao?"
"Sẽ không đâu, lão đệ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt bọn chúng!" Khúc Trường Không liên tục phủ nhận.
Dương Chính Sơn nhìn hắn, cuối cùng khẽ gật đầu.
Ngay cả con trai và con dâu của Khúc Trường Không đều bị Kim Long vương triều g·iết, vậy thì Khúc Thiếu Cung và Dương Uyển Thanh e là cũng không được an toàn.
Trấn Nam Cương khác với trấn Trọng Sơn, trước đây trấn Trọng Sơn tuy hoang phế đã lâu, nhưng người Hồ tộc rất khó trà trộn vào, bởi vì phong tục tập quán giữa hai tộc khác nhau rất lớn, rất dễ dàng có thể phân biệt ra.
Mà phong tục tập quán của Kim Long vương triều và Đại Vinh cũng không khác nhau là bao, chỉ cần cải trang một chút là các thám tử của Kim Long vương triều đã có thể lẫn vào trấn Nam Cương.
Dương Chính Sơn có chút lo lắng cho sự an nguy sau này của Dương Uyển Thanh tại trấn Nam Cương, nhưng việc này hắn tuyệt đối không thể nói ra.
Nói ra chính là không tin tưởng năng lực của Khúc Trường Không, sẽ khiến hai người nảy sinh hiềm khích.
"Không thể xuất binh diệt chúng?" Dương Chính Sơn hỏi.
Khúc Trường Không lắc đầu, "Chỉ dựa vào trấn Nam Cương căn bản không thể diệt được Kim Long vương triều, trừ khi triều đình có thể điều đại quân đến đây giúp đỡ, có thể triều đình sẽ điều đại quân đến đây sao?"
Hắn nhìn Dương Chính Sơn, tựa hồ đang chờ đợi Dương Chính Sơn cho một câu trả lời khác với suy nghĩ trong lòng hắn.
Nhưng mà hắn thất vọng, câu trả lời của Dương Chính Sơn giống hệt những gì hắn nghĩ.
"Không thể!"
Điều đại quân đi đánh Kim Long vương triều?
Điều này hiển nhiên là không thể.
Đại Vinh bây giờ quả thực có rất nhiều tinh binh, chín đại biên trấn, cấm quân mười hai doanh, thân quân mười sáu vệ, đều được xem là những đội quân tinh nhuệ, nhưng mỗi đội quân đều không thể tùy tiện điều động.
Hơn nữa, đường quan dẫn tới trấn Nam Cương quá mức gập ghềnh trắc trở, việc điều động tướng sĩ, vận chuyển lương bổng đều là những vấn đề lớn.
Trừ khi Diên Bình Đế nguyện ý dùng sức mạnh của cả nước đi đánh Kim Long vương triều, nhưng liệu Diên Bình Đế có muốn vậy không?
Hiển nhiên là không, đừng quên phương bắc Đại Vinh còn có Ngột Lương Hồ tộc đang nhòm ngó.
So với Kim Long vương triều, Ngột Lương Hồ tộc mới là đại họa trong lòng của Đại Vinh.
Dù sao Kim Long vương triều nhắm vào chỉ là Khúc gia của Hưng Quốc Công phủ, đối với Đại Vinh mà nói, mối đe dọa cũng không lớn.
Khúc Trường Không chỉ hơi thất vọng một chút, rồi chuyển sang chuyện khác: "Gần đây trong triều có biến động gì không?"
Dương Chính Sơn nói: "Không có biến động lớn gì, à, chính là thành lập thêm Thủy sư Đô đốc phủ, thành lập thêm ba đại thủy sư!"
Khúc Trường Không nói: "Đảng Tống và đảng Chu còn đang tranh đấu không ngừng?"
Dương Chính Sơn ngạc nhiên nhìn hắn, "Ngay cả ngươi cũng biết?"
Khúc Trường Không cười cười, "Sao ta có thể không biết? Tuần phủ Trang Nghiêm chính là người của đảng Tống, Bố chính sứ Du Ngôn Chi và Chu Vân Tùng lại là đồng hương!"
Dương Chính Sơn nhíu mày, "Bọn họ tranh đấu cũng ảnh hưởng tới trấn Nam Cương sao?"
"Ừm." Khúc Trường Không nhìn Dương Chính Sơn có chút kỳ quái.
Dương Chính Sơn bị hắn nhìn có chút khó hiểu, "Sao vậy?"
Khúc Trường Không cười nói: "Ta nghe nói trong quân cũng có mấy phe phái, lấy Vinh Quốc Công phủ đứng đầu đảng Bắc Nguyên, lấy Thọ Quốc Công phủ cầm đầu đảng Tây Trấn! Lấy Tĩnh An Hầu cầm đầu đảng Trọng Sơn!"
Dương Chính Sơn ngơ ngác.
Cái quỷ gì vậy?
Việc Vinh Quốc Công cầm đầu đảng Bắc Nguyên hắn còn có thể hiểu được, dù sao bây giờ Vinh Quốc Công phủ được coi như là thủ lĩnh của nhóm huân quý.
Còn về Thọ Quốc Công phủ với đảng Tây Trấn, điều này cũng không khó hiểu, Thọ Quốc Công phủ tuy ngày thường rất kín tiếng, nhưng lão gia hỏa Thọ Quốc Công kia đã sống trăm năm, không ít tướng lĩnh trong ba biên trấn ở Tây Bộ Đại Vinh đều do ông ta bồi dưỡng ra.
Thế nhưng mà đảng Trọng Sơn là cái quỷ gì?
Dương Chính Sơn suy nghĩ kỹ càng, lập luận này tựa hồ cũng không phải không có lý.
Trấn Trọng Sơn thì khỏi nói, Dương thị nhất tộc hiện giờ có thể nói là đã ăn sâu bén rễ tại trấn Trọng Sơn, Dương Minh Chí và Dương Minh Hạo thống lĩnh hai lộ Tham tướng, Dương Minh Vũ, Dương Minh Trấn, Dương Thừa Trạch, Dương Thừa Húc các loại thì nắm giữ Trấn Tiêu doanh, còn có một lượng lớn đệ tử Dương gia đảm nhiệm các chức quan võ cấp thấp tại trấn Trọng Sơn.
Ngoài ra còn có Đằng Long tứ vệ, cùng một đám thông gia với Dương gia.
Thường Bình Hầu Lương Trữ, Hải Xương Bá Tiết Thường An, hiện tại lại thêm một Hưng Quốc Công Khúc Trường Không.
"Vậy ngươi là đảng nào?" Dương Chính Sơn nhìn hắn, có chút buồn cười nói.
Khúc Trường Không cười ha ha nói: "Ta gia nhập Dương đảng được không!"
". . ."
Dương Chính Sơn vuốt râu, có chút cạn lời.
Hắn thật đúng là không ngờ mình cũng có thể trở thành một thành viên của cuộc tranh giành phe phái, hắn thật sự không có ý định đi kết bè kéo phái, có điều hắn là người trọng tình cũ nghĩa, hắn đương nhiên sẽ chiếu cố một hai những bộ hạ cũ của mình.
"Tranh giành phe phái là chuyện của quan văn, liên quan gì đến đám huân quý chúng ta?"
"Chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ không tự chủ được!" Khúc Trường Không có ý riêng nói.
Mặc dù hắn ở trấn Nam Cương xa xôi, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không hiểu rõ sự biến động trên triều đình.
Đặc biệt là gần đây, Khúc gia của hắn muốn kết thân với Dương gia, nên hắn đặc biệt chú ý đến tình hình Dương gia.
Cũng chỉ tại vì Dương Chính Sơn hiện tại không có chức vị quan trọng nào, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ rơi vào vòng xoáy đấu đá bè phái.
Dương Chính Sơn im lặng, có một số việc không phải mình không muốn tham gia là có thể tránh được.
Hiện tại, việc tranh giành bè phái vẫn còn hạn chế ở quan văn, nhưng về sau thì sao?
Căn cứ vào tính cách thích chơi trò cân bằng của Diên Bình Đế, về sau e là không thể tránh được việc trong quân đội sẽ nâng đỡ một vài thế lực để chèn ép những huân quý kỳ cựu này.
Dương Chính Sơn bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, tạm thời bỏ qua những chuyện phiền lòng này.
Chuyện về sau thì hãy để sau này nói, bây giờ không cần phải lo lắng những điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận