Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 664: Lương gia nhất am hiểu tự vệ, không phải sao?

Chương 664: Lương gia giỏi nhất tự bảo vệ, chẳng phải sao?
Nhìn thấy Dương Chính Sơn, Lương Thắng Trạch rất kinh ngạc. Đợi Dương Chính Sơn nói rõ ý đồ đến, Lương Thắng Trạch nhìn chằm chằm hắn rất lâu không nói gì.
"Ngươi hẳn là hiểu rõ Lương gia ta từ Thái Tổ Hoàng Đế bắt đầu truyền lại đến nay, tất cả mọi người có thể p·h·ả·n· ·b·ộ·i Đại Vinh, chỉ riêng Lương gia ta thì không thể!" Lương Thắng Trạch ánh mắt phức tạp nhìn Dương Chính Sơn.
Dương Chính Sơn ngồi đối diện hắn, vuốt râu, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không sai, Lương gia từ Thái Tổ Hoàng Đế bắt đầu truyền thừa đến nay đã gần bốn trăm năm!"
"Bốn trăm năm hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng tiền bối cũng không muốn để con cháu Lương gia hủy hoại bốn trăm năm vinh hoa phú quý này đi!"
"Sau khi Tân triều thành lập, Lương gia vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, hậu thế có lẽ còn có thể tiếp tục hưởng thụ bốn trăm năm nữa!"
"Bốn trăm năm trước là Đại Vinh cho, bốn trăm năm sau là Dương gia ta cho!"
Lương Thắng Trạch chăm chú nhìn chằm chằm Dương Chính Sơn, "Dương gia ngươi có thể yên tâm về Lương gia ta sao?"
"Vì sao không thể? Lương gia giỏi nhất là tự bảo vệ, chẳng phải sao?" Dương Chính Sơn cười nói.
Hắn nói chuyện với Lương Thắng Trạch có vẻ ngay thẳng hơn nhiều, nói chuyện với Huyền Chân thì đơn giản hơn, nhưng lại không ngay thẳng như vậy. Với Huyền Chân, Dương Chính Sơn chỉ đơn giản nói một câu, Huyền Chân liền cho Ngộ Chân Đạo Cung đóng cửa sơn môn. Nhưng đối với Lương Thắng Trạch, Dương Chính Sơn cần phải nói rõ lợi hại.
Mặc dù Lương gia và Dương gia thân cận, nhưng muốn thuyết phục Lương gia p·h·ả·n· ·b·ộ·i Đại Vinh cũng không dễ, dù sao Lương gia thật sự là đồng sinh cộng tử với Đại Vinh.
Nhưng Dương Chính Sơn nói một câu rất đúng, Lương gia giỏi nhất tự bảo vệ.
Lương gia có thể truyền thừa bốn trăm năm là nhờ vào đạo "thủ xá". Trước kia cho dù Lương gia có vẻ vang đến đâu, Lương gia đều có thể nói bỏ qua là bỏ qua ngay. Dù địa vị cao hơn, quyền thế nặng hơn nữa, Lương gia đều có thể bỏ qua không hề lưu luyến.
Chính vì bọn họ có thể bỏ qua, mới giúp Lương gia truyền thừa bốn trăm năm mà không bị diệt vong. Với Lương gia, nhất thời thất thế cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần tước vị của Lương gia còn, con cháu Lương gia vẫn có thể giành lại quyền thế.
Dương Chính Sơn nói Lương gia giỏi tự bảo vệ có hai tầng ý nghĩa, tầng thứ nhất là nếu Dương gia đoạt được thiên hạ, Lương gia vẫn có thể dựa vào đạo "thủ xá" đặc hữu để tiếp tục kéo dài. Tầng thứ hai là Lương gia đã giỏi tự bảo vệ thì hẳn là phải thấy rõ cục thế trước mắt, giữa việc trung quân và tự vệ phải ưu tiên lựa chọn tự vệ.
Lương Thắng Trạch nhìn Dương Chính Sơn, lại nhìn Dương Vân Tuyết đứng sau lưng Dương Chính Sơn, cau mày. Việc này có chút phiền phức.
Bởi vì chuyện này không chỉ liên quan đến thiên hạ đại thế mà còn liên quan đến nội bộ Lương gia. Dương Vân Tuyết là con gái Dương gia, nhưng cũng là con dâu của Lương gia bọn họ.
Nếu Lương gia lựa chọn cự tuyệt Dương gia, kết quả không chỉ là việc Lương gia có kéo dài được hay không, mà còn có thể làm nội bộ Lương gia chia rẽ.
Hai đầu đặt cược? Rõ ràng là không thể nào, kẻ hai lòng nhất định sẽ bị ghét bỏ, đặt cược hai đầu kết quả chỉ có trong ngoài đều bị coi là kẻ thù.
Lương Thắng Trạch khẽ thở dài, Lương gia bọn họ không có nhiều lựa chọn khác. Hoặc là trốn đi không màng thế sự, hoặc là theo Dương gia đi đến cùng.
Thực tế là trước khi gặp Dương Chính Sơn, Lương Thắng Trạch dự định là để Lương gia trốn tránh không hỏi đến thế sự, chờ thiên hạ đại loạn đi qua, Lương gia lại xuất hiện mưu cầu tiền đồ. Dù làm vậy không thể giữ cho Lương gia địa vị hiển quý, nhưng ít nhất cũng không suy tàn hoàn toàn. Cho dù ai được thiên hạ, Lương gia với một môn bốn Tiên Thiên đều đủ để đảm bảo gia tộc được truyền thừa.
Nhưng Dương gia xuất hiện thế này, Lương gia bọn họ không thể tiếp tục trốn tránh nữa. Không có cách nào, quan hệ giữa Dương gia và Lương gia quá thân thiết, hai nhà lại là thông gia, mà vẫn là quan hệ thông gia không thể cắt đứt được. Nếu là những gia tộc thông gia khác, Lương gia có thể không thừa nhận, nhưng với Dương gia thì không được.
"Ai, ngươi cần lão phu làm gì, nói thẳng đi!" Lương Thắng Trạch cuối cùng vẫn quyết định. Thật ra cũng chẳng có gì phải do dự.
Thực lực của Dương gia ở đó, Lương gia phụ thuộc vào Dương gia cũng chẳng có gì mất mặt.
"Nếu có một ngày Kinh Đô thất thủ, xin tiền bối có thể che chở thân bằng Dương gia ta rời khỏi Kinh Đô!" Dương Chính Sơn nói.
Lương Thắng Trạch gật đầu, "Việc này dễ thôi, lão phu đồng ý!"
Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y chỉ ở Kinh Đô hai ngày, ban đầu hắn còn muốn đi gặp Chu Thiếu Ban, nhưng nghĩ lại thì Dương Chính Sơn cảm thấy không nên gặp Chu Thiếu Ban thì hơn.
Chu gia khác Lương gia, dù Chu gia cũng thân cận với Dương gia nhưng lại thiếu một tầng quan hệ thông gia. Dương Chính Sơn và Chu gia chủ yếu giao hảo với Chu Lan, với những người khác của Chu gia tuy cũng có chút quen biết nhưng chưa đến mức sinh tử nhờ nhau.
Ở Kinh Đô có Lương gia che chở là đủ, về phần những chuyện khác không cần phải làm quá nhiều. Để tránh bị lộ việc mình đã đến Kinh Đô, cũng tránh để người khác đoán được ý định của Dương gia, Dương Chính Sơn cảm thấy nên nhanh chóng rời khỏi Kinh Đô thì hơn.
Sau khi rời Kinh Đô, Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y lại đi Trọng Sơn trấn, bọn họ ở Trọng Sơn trấn không hề lộ thân phận, ngay cả Dương Thừa Nghiệp cũng không gặp mặt. Hai người cải trang rồi lẫn vào Trọng Sơn quan, sau đó thuê một căn nhà nhỏ không đáng chú ý ở.
Tương lai Trọng Sơn trấn nhân vật chính là Dương Thừa Nghiệp, Dương Chính Sơn đương nhiên không thể cướp công của cháu trai mình. Nhưng để phòng có chuyện bất ngờ xảy ra, Dương Chính Sơn vẫn phải đích thân đến yểm trợ cho cháu trai. Vì vậy, hắn chọn ở ẩn tại Trọng Sơn trấn, bí mật ngồi trấn cho cháu trai.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ âm thầm giúp cháu trai. Trước đây, hắn đã chuẩn bị một lượng lớn canh thuốc cho Dương Thừa Nghiệp, và sau khi đến Trọng Sơn quan, hắn cũng bỏ vào giếng nước một lượng lớn nước linh tuyền. Nước linh tuyền giống như không cần tiền cứ thế đổ vào giếng.
À, thì nước linh tuyền này đúng là không cần tiền thật. Vài cái giếng nước ở quan nha trong thành, giếng nước ở doanh trại ngoài thành, giếng nước trong viện của Dương Thừa Nghiệp... Dương Chính Sơn đều lặng lẽ bỏ vào một lượng lớn nước linh tuyền. Hắn cũng không đổ hết một lần mà là từ từ từng chút một. Dù sao họ cũng ở Trọng Sơn quan một thời gian nên không vội.
Cứ như vậy, Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y biến thành thường dân, ở Trọng Sơn quan.
Mà Dương gia ở Thần Mộc đảo thì âm thầm triển khai việc hỗ trợ Trọng Sơn trấn, một lượng lớn lương thảo, vũ khí, dược liệu được vận đến Trọng Sơn trấn, và rất nhiều võ giả cũng lặng lẽ đến Trọng Sơn trấn.
Lý Xương và Vương Lỗi lần lượt đến Trọng Sơn trấn, vào bên cạnh Dương Thừa Nghiệp làm hộ vệ. Tuy Dương gia hành động rất lớn nhưng không gây được sự chú ý của người có tâm, vì lúc này, mọi thế lực của Đại Vinh đều bị Đại Lương Vương và Trần Hằng Xương thu hút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận