Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 747: Võ đạo, Tiên đạo!

**Chương 747: Võ đạo, Tiên đạo!**
Ba đại tông môn ngồi mát ăn bát vàng thì thôi đi, đằng này ngay cả Lục gia cũng muốn từ trên người hắn moi ra một bút linh thạch, thật đúng là khiến người ta cảm thấy phiền muộn.
"Ta biết rõ, đến thời điểm ta sẽ chuẩn bị kỹ càng linh thạch!" Dương Chính Sơn nói.
Lam Bằng cười ha hả nhìn Dương Chính Sơn, ánh mắt kia tựa hồ muốn nhìn thấu Dương Chính Sơn.
Hắn và Dương Chính Sơn quen biết sáu năm, đối với Dương Chính Sơn hiểu rõ cũng coi là tương đối nhiều.
Hắn không phải là không có điều tra lai lịch của Dương Chính Sơn, thậm chí hắn còn từng suy đoán Dương Chính Sơn căn bản không phải người của Linh Khê Dương gia.
Phi Nô Ưng của Dương Chính Sơn là Hải Ưng, Dương Chính Sơn những năm này mua rất nhiều đồ vật, mà Linh Khê Dương gia lại không có quá nhiều con đường kiếm linh thạch.
Hiện tại bảo Dương Chính Sơn xuất ra một ngàn linh thạch, Dương Chính Sơn thế mà không chút do dự đáp ứng.
Dù Dương Chính Sơn có ẩn tàng kỹ càng đến đâu, trong mắt Lam Bằng, Dương Chính Sơn cũng đã lộ ra rất nhiều sơ hở.
Bất quá Lam Bằng cũng không có ý định truy đến cùng, mặc dù hắn rất hiếu kì bí mật của Dương Chính Sơn, nhưng hắn không muốn đuổi theo tìm tòi đến cùng.
Bởi vì hắn hiểu rõ một khi hắn tìm tòi nghiên cứu bí mật của Dương Chính Sơn, vậy thì giao tình giữa hắn và Dương Chính Sơn sẽ tan biến.
So với những bí mật kia, Lam Bằng vẫn thích kết giao bằng hữu với Dương Chính Sơn hơn.
"Đúng rồi, chuẩn bị nhiều một chút, ở bên trong, người còn nguy hiểm hơn cả dị thú!" Lam Bằng nhắc nhở.
Dương Chính Sơn khẽ gật đầu, "Ta hiểu rõ!"
Dị thú hung tàn, lòng người khó dò, tại loại hoàn cảnh hung ác này, không có bất luận chuẩn mực hay đạo đức nào ước thúc, nhân tính tà ác sẽ được thể hiện một cách tột cùng.
Những chuyện như giết người đoạt bảo khẳng định là chuyện thường ngày.
Dương Chính Sơn cũng không phải kẻ mới vào đời còn non nớt, há có thể không biết rõ những điều này?
. . .
Từ Nam Thanh sơn trở về, Dương Chính Sơn không thể không tạm gác lại việc luyện đan, ngược lại đem toàn bộ tinh lực và thời gian dùng vào việc tu luyện.
Lam Bằng nói năm sau tháng ba tiến vào Thượng Cổ di trận, nói cách khác còn bốn tháng nữa.
Thời gian bốn tháng dùng để tăng tu vi khẳng định là không còn kịp, nhưng Dương Chính Sơn có thể dùng nó để đề thăng thương pháp, thân pháp và cả Hóa Mộc Dưỡng Thân pháp.
Ngoài ra chính là mua sắm một chút linh binh và đan dược.
Tiến vào Thượng Cổ di trận là thật sự phải liều mạng, cho nên chuẩn bị bao nhiêu cũng không bao giờ là thừa.
Còn có hắn còn cần phải đưa cho Lục gia một ngàn linh thạch, xem như phí tổn để mua một suất tiến vào Thượng Cổ di trận.
Một ngàn linh thạch không phải là một con số nhỏ, hiện tại Dương Chính Sơn tự nhiên không có khả năng xoay sở được nhiều đến vậy.
Cho nên hắn không thể không bán ra một nhóm linh quả lần nữa.
Dương Chính Sơn dứt khoát để Chu Thiên Tứ, An Vũ Hành, Lương Thắng Trạch và Khúc Trường Không cùng nhau ra ngoài bán một nhóm linh quả, mà chính hắn cũng đích thân đi một chuyến đến quận thành, bán một chút linh quả và linh dược, sau đó mua hai thanh trường thương thượng phẩm linh binh.
Không còn cách nào khác, Khâu Kim đã không cách nào thỏa mãn nhu cầu của hắn, hắn chỉ có thể đến phường luyện khí ở quận thành mua trường thương.
Mất mấy ngày để chuẩn bị đầy đủ linh binh và đan dược, Dương Chính Sơn mới có thể tập trung tinh thần để tu luyện.
Trọng điểm tu luyện trước mắt của hắn là đặt vào Hóa Mộc Dưỡng Thân pháp, môn công pháp này rất lợi hại, có thể tăng cường khả năng hồi phục chân nguyên và tốc độ chữa trị vết thương.
Trong thời gian ngắn, Dương Chính Sơn không thể nào tu luyện nó đến mức đại thành, nhưng dựa vào Linh Nguyên chi địa sản xuất ra linh quả, Dương Chính Sơn tu luyện bộ Dưỡng Thân pháp này cũng tiến bộ vượt bậc.
Dựa theo tốc độ tu luyện « Hóa Mộc Dưỡng Thân pháp » hiện tại, Dương Chính Sơn đoán chừng khoảng hai, ba năm nữa, hắn có thể hoàn thành giai đoạn thứ ba là thân dung Mộc Linh, còn về giai đoạn thứ tư.
Trước mắt Linh Nguyên chi địa đã bắt đầu trồng trọt Bích Ngọc Linh Đào trên quy mô lớn, đợi thêm hai, ba năm nữa, hắn sẽ có một vườn cây ăn trái Bích Ngọc Linh Đào rộng lớn để cung cấp và nuôi dưỡng cho hắn tu luyện « Hóa Mộc Dưỡng Thân pháp ».
Nói tóm lại, tiền đồ tu luyện « Hóa Mộc Dưỡng Thân pháp » của Dương Chính Sơn là một mảnh đường bằng phẳng, ngoại trừ cần thời gian để chậm rãi tu luyện, không có bất kỳ trở ngại nào khác.
Về phần thương pháp và bộ pháp, Dương Chính Sơn đã không còn gò bó vào một loại công pháp, mà là dung hợp nhiều loại thương pháp và bộ pháp lại với nhau.
Thời gian tu luyện luôn trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến năm mới.
Linh Nguyên năm thứ ba mươi lăm, ngày hai mươi tháng hai.
Dương Chính Sơn và Lam Bằng đi tới phủ đệ của Lục gia ở Thượng Cổ quận thành.
Lục gia, một trong những thế gia mới nổi, bây giờ cũng có thể coi là đã có khí phái của thế gia.
Phủ đệ của Lục gia, cửa chính cao ngất, vòng đồng lạnh lẽo.
Bước chân vào trong phủ, tường xây làm bình phong ở cổng trên khắc hoa tinh xảo, tỉ mỉ, sinh động. Trong sân vườn, cây cổ thụ che trời, toả bóng mát. Hành lang uốn lượn, quanh co nối liền từng gian nhà. Đình đài được xây dựng ven mặt nước, thủy tạ nằm dọc theo bờ.
Xa xa, Trọng Lâu, Trùng Các xen kẽ nhau một cách tinh tế, gạch xanh ngói xám dưới ánh mặt trời hiện lên vẻ cổ kính, xưa cũ.
Vốn dĩ phủ đệ của Lục gia nằm tại Thiên Khuyết thành, nhưng vào ba năm trước, Lục gia đã chuyển đến Thượng Cốc quận thành.
Thiên Khuyết thành mặc dù cách Linh Tú Chi Hải không xa, nhưng dù sao cũng không nằm trong phạm vi của Linh Tú Chi Hải.
Mà Thượng Cốc quận thành cũng bởi vì Lục gia chuyển đến, trở nên càng thêm phồn vinh, càng thêm náo nhiệt.
Dương Chính Sơn đi theo Lam Bằng, xuyên qua hành lang thủy tạ của Lục phủ, đi tới một tòa sảnh phụ, còn chưa bước vào phòng, tiếng cười của Lam Bằng đã vang lên trước.
"Ha ha, Nhị gia, lão Lam ta tới, còn không mau ra nghênh đón!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, trong sảnh đường liền có ba bóng người đi ra, dẫn đầu là một nam tử trung niên, thân mặc trường bào màu xanh nhạt, khí chất nho nhã.
Khuôn mặt của hắn đường nét hài hoà, khuôn mặt gầy gò, vẻ trắng nõn trên mặt lộ ra mấy phần ốm yếu, nhợt nhạt. Đôi mắt nhỏ và dài tràn ngập ý cười ôn hòa, khóe mắt tuy có những nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng lại càng làm tăng thêm mấy phần thân thiện.
Hai người phía sau, một người là lão giả tóc và râu đều bạc trắng, người còn lại là một nam tử trung niên khuôn mặt tuấn lãng.
"Ha ha, Lam huynh, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi!"
Lục Hữu Ninh, con thứ của Lục Phù Sinh, Nhị gia của Lục gia, nhìn hắn tướng mạo chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, kỳ thật hắn đã hơn tám mươi tuổi, hắn cũng là một vị võ giả Tiên Thiên cảnh Thiên Cương kỳ.
Trên đường tới, Lam Bằng đã nói với Dương Chính Sơn về người mà Lục gia phái đi Thượng Cổ di trận lần này.
Số lượng người tiến vào Thượng Cổ di trận có một trăm hai mươi, ba tông môn mười hai gia tộc đều có suất, trong đó ba tông môn đều có hai mươi suất, mười hai gia tộc mỗi nhà đều có năm suất.
Lục gia là thế gia mới nổi, tự nhiên cũng có năm suất.
Lam Bằng là người đã từng tiến vào Thượng Cổ di trận, cho nên lần này trong số người của Lục gia vào di trận, hắn sẽ là người dẫn đội.
Ba người khác là Lục gia Nhị gia Lục Hữu Ninh, nghĩa tử của Lục Phù Sinh, Bạch Minh Nhạc, và lão tổ An gia, An Bác Thông.
Lục Hữu Ninh sau lưng lão giả chính là An gia lão tổ An Bác Thông, mà nam tử trung niên tuấn lãng kia dĩ nhiên chính là Bạch Minh Nhạc.
An Bác Thông này giống như Dương Chính Sơn, đều dùng linh thạch để đổi lấy một suất từ Lục gia, bất quá An gia và Lục gia là quan hệ thông gia, hai nhà quan hệ mật thiết, khăng khít.
So sánh ra, Dương gia ở chỗ này hoàn toàn chính là người ngoài, cũng chỉ có chút giao tình với Lam Bằng mà thôi.
"Dương lão đệ, vị này là Lục Nhị gia, trước đó ta đã nói với ngươi rồi!" Lam Bằng giới thiệu.
Dương Chính Sơn ôm quyền thi lễ, "Linh Khê Dương gia Dương Chính Sơn bái kiến Nhị gia!"
"Ha ha ha, Dương huynh khách khí, Dương huynh nếu là bằng hữu của Lam huynh, vậy chính là bằng hữu của Lục gia ta, mời vào, mời vào!" Lục Hữu Ninh khí chất nho nhã, nói chuyện lại cực kỳ êm tai, rất dễ khiến cho người khác sinh ra hảo cảm.
"Vị này là An gia An Bác Thông An tiền bối, vị này là Bạch huynh đệ!" Lam Bằng tiếp tục nói.
Dương Chính Sơn lại chào lần nữa, "Gặp qua An tiền bối, gặp qua Bạch huynh đệ!"
"Ha ha, gặp qua Dương lão đệ!" An Bác Thông cười ha hả đáp lễ.
Bạch Minh Nhạc cũng cười cười, chắp tay đáp lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận