Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 589: Võ giả bổng lộc

Chương 589: Bổng lộc võ giả Đối với việc quản lý của quan nha, cư dân trên đảo tỏ ra vô cùng thuận theo, mặc dù quan nha làm nhiều việc khiến một số cư dân rất khó hiểu, nhưng đối với Dương gia, bọn họ không dám có bất cứ phản kháng nào.
Nô bộc Dương gia không cần nói nhiều, bọn họ là người quen thuộc và hiểu rõ Dương gia nhất, đồng thời cũng là cơ sở quản lý chủ yếu của Tinh Nguyệt đảo.
Còn những tá điền và dân thường chuyển từ Đại Vinh đến, họ cũng không có ý kiến gì với Dương gia, tá điền vốn là tá điền, dân thường thì lấy Dương thị nhất tộc làm chủ.
Những tộc nhân Dương thị này thật ra cũng chỉ là dân thường, dù Dương thị nhất tộc quật khởi đã nhiều năm, nhưng trong Dương gia thôn vẫn còn dân thường.
Nếu không phải là dân thường, bọn họ cũng sẽ không chuyển đến Tinh Nguyệt đảo dễ dàng như vậy.
Về phần những cư dân chuyển đến đảo, bọn họ đã sớm quen với việc bị người khác sai khiến.
Không sai, chính là sai khiến.
La Kình Tùng tìm đến những cư dân trên đảo này đều là nô hộ của Tinh Nguyệt môn trước kia, trước đây họ không được ở lại trên Tinh Nguyệt đảo mà chỉ có thể sống ở những đảo nhỏ cằn cỗi, dựa vào trồng trọt ít đất đai cằn cỗi và đánh bắt cá mà sống qua ngày.
Họ đã sớm quen với việc bị sai khiến, mà ở Đông Nam hải vực, có rất nhiều cư dân đảo như vậy.
Thật ra họ cũng không khác gì nông nô, bị các thế lực võ giả sai khiến, thúc ép.
Chẳng qua hiện tại ở trên Tinh Nguyệt đảo, bất kể là nô hộ trước đây của Dương gia, hay là cư dân đảo từ nơi khác chuyển đến, hoặc là Dương thị nhất tộc, đều là dân thường của Tinh Nguyệt đảo.
Đương nhiên, nếu nói bọn họ đều là nô bộc của Dương gia thì cũng không sai.
Sự khác biệt này không lớn.
Dân thường và nô bộc, đối với Dương Chính Sơn mà nói đều như nhau, những người này làm việc cho hắn, dù là cày ruộng, hay làm quan lại sĩ tốt, đều là vì Dương Chính Sơn và Dương gia mà làm.
Bao gồm cả La gia, Chân gia cũng vậy.
Giấy bán thân thì chắc chắn là không có, nhưng quan nha sẽ lập Hoàng Sách cho bọn họ.
Sau khi sáu phòng của quan nha được thành lập xong, Khương Hạ liền bắt đầu lập Hoàng Sách và Ngư Lân Sách cho cư dân trên đảo, sau đó phân chia thôn xóm, thành lập trường tiểu học.
Bận rộn rối tinh rối mù hai tháng mới có thể sắp xếp mọi việc trên Tinh Nguyệt đảo ổn thỏa.
Còn bên phía La Thường và Chân Dương thị cũng tốn gần hai tháng để gây dựng hiệu buôn của Dương gia.
Trước mắt, phạm vi kinh doanh của hiệu buôn Dương gia lấy thương mại làm chủ, hiệu buôn Dương gia đã thiết lập cửa hàng ở Trọng Sơn quan, Phục Châu thành, Đằng Long vệ, mấy phủ thành ở Giang Nam và mấy thành trì quan trọng ở Phúc Hải.
Những cửa hàng này đều do La Thường và Chân gia cung cấp, về sau đều thuộc về hiệu buôn Dương gia, trên bảng hiệu mỗi cửa hàng đều có một chữ "Dương".
Cửa hàng kinh doanh rất nhiều mặt hàng, bao gồm muối tinh, các sản phẩm chế tác từ thủy tinh, dược liệu, tơ lụa, đồ sứ, da lông các loại.
La Thường và Chân Dương thị đã xử lý xong toàn bộ công việc kinh doanh trước đây, chỉ để lại một phần bất động sản và điền sản khá tốt.
Bọn họ cũng dự định thu xếp việc nhà mang đến Tinh Nguyệt đảo, quyết tâm theo Dương gia đến cùng.
Cứ như vậy, số tiền trong tay bọn họ có chút dọa người.
Một lượng lớn tiền bạc được chuyển đến Tinh Nguyệt đảo, chất đầy hai kho hàng lớn.
Hôm nay, Dương Chính Sơn được hai người mời đến, nhìn hai kho bạc này mà có chút ngỡ ngàng.
"Các ngươi đang khoe khoang của cải với lão phu sao?" Dương Chính Sơn quái dị nhìn Chân Dương thị và La Thường.
Nhìn xem trong kho hàng toàn là cái gì, từng rương vàng bạc, còn có đủ loại châu báu phỉ thúy giá trị không nhỏ.
"Ách, không có, chỉ là nhiều tiền như vậy thì nên xử lý như thế nào?" La Thường có chút ngượng ngùng nói.
Dương Chính Sơn cũng mộng, xử lý thế nào?
Đệch mợ, hắn biết cái gì chứ.
Trong không gian linh tuyền của hắn còn có mấy triệu lượng bạc nằm đấy, bây giờ hắn cũng không biết nên xử lý ra sao.
"Nơi này có bao nhiêu tiền?" Dương Chính Sơn có chút nhức đầu nói.
La Thường nói: "Lần này La gia chúng ta mang đến tổng cộng ba mươi hai vạn lượng hoàng kim, 568 vạn lượng bạch ngân, còn về các loại châu báu phỉ thúy khác thì số lượng quá nhiều, vẫn chưa định giá chính xác được!"
Chân Dương thị nói: "Chân gia chúng ta có ít hơn một chút, chỉ có 23 vạn lượng hoàng kim và 375 vạn lượng bạch ngân thôi!"
"Lần này là có ý gì? Chẳng lẽ còn có lần sau nữa sao?" Dương Chính Sơn có chút trợn mắt nhìn hai người.
La Thường trả lời: "Còn một số gia nghiệp khó xử lý chưa xử lý xong, nếu như xử lý hết, có lẽ còn bằng một nửa chỗ này!"
Chân Dương thị cũng gật đầu, "Chân gia chúng ta cũng gần như vậy."
Vì sao gọi là phú thương?
Đây chính là phú thương sao?
Dương Chính Sơn biết La gia giàu có, nhưng hắn thật không ngờ La gia lại giàu đến mức này.
Đơn giản có thể được xưng là giàu ngang một nước!
"Các ngươi thật biết kiếm tiền!" Dương Chính Sơn chỉ có thể cảm thán như vậy.
"Chủ yếu là lợi nhuận của thủy tinh rất cao." La Thường nói.
Dương Chính Sơn cười, "May mắn các ngươi rời khỏi Đại Vinh!"
Hai người không hiểu.
"Nếu các ngươi ở lại Đại Vinh, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bị người xem là con heo béo để làm thịt thôi!" Dương Chính Sơn cười lắc đầu.
Hắn nói đây không phải là nói bậy.
Một khi triều đình hết tiền, triều đình không tránh khỏi việc sẽ động đến các phú thương.
Một La gia đã có thể xuất ra hàng ngàn vạn lượng bạc, đây là khái niệm gì?
Chỉ cần tịch thu La gia, tài chính triều đình liền có thể thở phào một hơi.
La Thường và Chân Dương thị liếc nhau, rất tán thành gật đầu.
Việc bọn họ nguyện ý đi theo Dương Chính Sơn đến cùng cũng có một phần nguyên nhân này.
Có đôi khi quá giàu có cũng là một sai lầm.
Của cải làm động lòng người!
Những năm nay không biết có bao nhiêu người thèm muốn của cải của bọn họ, chỉ là vì có Dương gia che chở nên những người kia không dám làm bậy mà thôi.
Nếu không có Dương gia, có lẽ bọn họ đã bị người nuốt sạch không còn cặn rồi.
"Đảo chủ, số vàng bạc này nên xử lý thế nào?" La Thường lại hỏi.
Dương Chính Sơn lắc đầu, nói: "Các ngươi cứ xem mà xử lý, ở trên đảo cũng không có nhiều chỗ tiêu tiền!"
Tinh Nguyệt đảo chỉ là một hòn đảo nhỏ thôi, bán cả Tinh Nguyệt đảo cũng không đáng bằng ngần ấy bạc.
"Hay là chúng ta cho quan nha một chút?" Chân Dương thị đề nghị.
Dương Chính Sơn nói: "Quan nha cũng không thiếu tiền! Được rồi, vẫn là lão phu phân chia đi!"
Hắn đương nhiên sẽ không chiếm đoạt của cải của La gia và Chân gia, không cần thiết, cũng không nên.
Hơn nữa, còn một vấn đề mà hắn vẫn chưa cân nhắc đến, đó chính là vấn đề kinh tế trên đảo.
Cư dân trên đảo cần tiền để mua sắm các loại vật phẩm sinh hoạt, giá cả hàng hóa trên đảo phải khống chế ở một mức hợp lý mới được.
Lưu thông tiền bạc không thể quá nhiều, quá nhiều sẽ xảy ra lạm phát.
Một gia đình một năm có thể thu hoạch bao nhiêu lúa, ăn no cần bao nhiêu, số lúa thừa có thể bán được bao nhiêu tiền, rồi số tiền đó có thể mua được bao nhiêu vật dụng sinh hoạt.
Thu nhập và chi tiêu của dân thường, thu nhập và chi tiêu của võ giả, thu nhập và chi tiêu của võ giả cao cấp, những thứ này nên cân bằng như thế nào?
Không thể để dân thường mua không nổi đồ vật, cũng không thể để võ giả cấp cao có tiền mà không mua được đồ mình cần.
Dương Chính Sơn nghĩ ngợi rồi nói: "Các ngươi hãy lấy một ít cho hiệu buôn Dương gia, làm vốn khởi nghiệp của hiệu buôn Dương gia, lấy thêm một chút cho quan nha làm quỹ dự trữ, số còn lại các ngươi cứ giữ! Về sau chắc là sẽ có chỗ dùng..."
"Các ngươi tính có thể lấy ra bao nhiêu vàng bạc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận