Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 87: Tài đại khí thô Lư gia

Chương 87: Tài đại khí thô Lư gia
Chu Lan vẫn là bộ dạng bận rộn như cũ, Dương Chính Sơn cùng Lư nhị gia phải đợi nửa canh giờ trong trà sảnh Tham Tướng Mạc Phủ mới gặp được nàng.
"Sao ngươi cũng tới?" Chu Lan tỏ ra bất ngờ khi thấy Dương Chính Sơn.
Nàng hiểu rõ dạo gần đây Dương Chính Sơn đang bận những gì. Việc tu sửa đồn bảo, luyện binh, đốt than củi đều không qua khỏi mắt nàng.
Chu Lan thấy Lư nhị gia nhưng không để ý. Là tiểu thư Ninh Quốc công phủ, Tham tướng Kiến Ninh vệ, người Trọng Sơn trấn đáng để nàng để ý chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dương Chính Sơn cười nói: "Tướng quân, đây là Lư nhị gia của Lư gia ở An Ninh huyện!"
"Lão hủ bái kiến Chu tướng quân!" Lư nhị gia vội vàng hành lễ. Trước Dương Chính Sơn thì xưng lão phu, trước Chu Lan thì xưng lão hủ, Lư nhị gia quả là biết gặp người nói chuyện.
"Lư gia ở An Ninh huyện!" Chu Lan ngẫm nghĩ nhưng không tìm thấy ấn tượng gì trong trí nhớ.
Lư gia là vọng tộc nhất đẳng ở An Ninh huyện, thậm chí Tĩnh An phủ, nhưng so với toàn Đại Vinh thì chưa đáng kể.
Huống chi trước mặt Ninh Quốc công phủ, Lư gia càng không đáng nhắc tới.
Tuy vậy, Chu Lan vẫn nể mặt Lư nhị gia: "Ra là Lư nhị gia, mời ngồi!"
Đợi Chu Lan ngồi xuống, Lư nhị gia mới dám ngồi.
Dương Chính Sơn nói tiếp: "Tướng quân, Lư gia có lương thực!"
Hắn biết rõ Chu Lan tính tình, nàng không thích vòng vo tam quốc, nên nói thẳng.
Nghe tới lương thực, mắt Chu Lan sáng lên ngay: "Lư nhị gia muốn bán lương thực cho ta?"
"Một vạn gánh, chỉ cần Chu tướng quân cần, trong một tháng có thể vận tới Kiến Ninh vệ!" Lư nhị gia không giấu giếm chút nào việc Lư gia tài đại khí thô.
"Giá cả!"
"Mỗi gánh bốn lượng ba tiền!" Lư nhị gia nói.
Chu Lan cười, cười rất tươi.
Giá này dĩ nhiên là chiết khấu, nhưng không quá đáng.
Lư gia cũng biết chừng mực, không hề nói biếu không.
Biếu không không phải lấy lòng mà là muốn nắm thóp Chu Lan.
Bốn lượng ba tiền, có lẻ có chẵn, không cao không thấp, vừa bán ân tình, vừa không làm Chu Lan cảm thấy Lư gia quá m·ấ·t mặt.
Dương Chính Sơn nhìn rõ sự tình, Chu Lan dĩ nhiên cũng nhìn rõ.
"Ta nhớ Lư gia các ngươi lần này một ân tình, sau này chỉ cần không làm ta khó xử đều có thể tới tìm ta!" Chu Lan cười đến híp cả mắt.
Dương Chính Sơn nghe hai người đối thoại, chợt cảm thấy mình là đồ nghèo rớt mồng tơi.
So với hai vị này, hắn chẳng khác gì kẻ nghèo hèn.
Người ta nói chuyện mua bán mấy vạn lượng bạc, hắn đến một trăm lượng cũng không có.
Nghĩ tới đây, Dương Chính Sơn cảm thấy nghẹn lòng.
K·i·ế·m tiền, k·i·ế·m tiền!
Trước đó hắn không thấy t·hiếu bạc, giờ chợt p·h·át hiện mình rất nghèo.
Nhưng hắn mau chóng vực lại tinh thần!
Là người tr·u·ng gian, Lư nhị gia dĩ nhiên không bỏ qua Dương Chính Sơn.
Khi Lư nhị gia rời Kiến Ninh vệ, đã kín đáo đưa cho Dương Chính Sơn một chồng ngân phiếu.
Toàn bộ là ngân phiếu trăm lượng, chừng hai mươi tấm!
Dương Chính Sơn thấy hơi ngượng ngùng.
Chỉ là làm mối thôi mà đã k·i·ế·m hai ngàn lượng bạc, tiền này dễ k·i·ế·m quá.
Nhưng Dương Chính Sơn vẫn vui vẻ nh·ậ·n.
Đây không phải là t·ham ô· nh·ậ·n hối lộ, Dương Chính Sơn thu vào rất thoải mái.
Tuy việc này xem đơn giản, không phải ai cũng vào được cửa Chu Lan.
Không có ai dẫn tiến, Lư nhị gia khó gặp được Chu Lan.
Mà Dương Chính Sơn đạt được không chỉ là hai ngàn lượng bạc.
Sau khi tiễn Lư nhị gia, Dương Chính Sơn lại đi gặp Chu Lan.
"Lần này ngươi làm không tệ!" Chu Lan hào phóng khen ngợi.
Lương thực của Lư gia giải nguy cấp cho nàng, việc Dương Chính Sơn dẫn Lư nhị gia tới cũng coi như có c·ô·ng.
Tuy rằng nàng t·hiếu ân tình lại mất bạc, nhưng vẫn thấy rất hài lòng về Dương Chính Sơn.
"Tướng quân quá khen, tại hạ chỉ là trùng hợp thôi!" Dương Chính Sơn cười nói.
Đúng là trùng hợp.
Trùng hợp Lư gia muốn giao hảo với Chu Lan, muốn th·e·o Chu Lan đòi ân tình.
Việc này hắn có thể lấy bạc của Lư gia nhưng không thể giành c·ô·ng trước mặt Chu Lan.
"Chờ lương thực chuyển tới, chia ngươi năm trăm gánh!" Chu Lan nói.
"Vậy hạ quan đa tạ tướng quân chiếu cố!" Dương Chính Sơn càng cười tươi hơn.
Hắn mua không ít lương thực từ Dương gia thôn, có điều lúc này ai mà chê nhiều.
"Ngoài ra, ta có một đám người ở đây, ngươi mang về đi!" Chu Lan nói thêm.
Dương Chính Sơn giật mình: "Ai vậy?"
"Lưu vong sung quân phạm nhân!" Chu Lan đáp.
Dương Chính Sơn chợt hiểu ra, Trọng Sơn trấn nằm ở Đông Bắc Đại Vinh, là nơi bần hàn, triều đình chủ yếu chọn làm nơi lưu vong.
"Có ai cần đặc biệt chú ý không?" Dương Chính Sơn khẽ hỏi.
Chu Lan liếc hắn: "Lưu gia, không cần chiếu cố quá mức, chỉ cần đừng để họ bị ức h·i·ế·p là được!"
Dương Chính Sơn khẽ gật đầu, biết ngay là có chuyện, nếu không Chu Lan đã không đích thân nói với hắn.
Nhưng hắn vẫn tò mò: "Lưu gia này có lai lịch gì?"
"Lưu đại nhân vốn là Đô s·á·t viện hữu đô ngự sử!" Chu Lan không nói nhiều, chỉ nhắc nhở đơn giản.
Dương Chính Sơn vuốt râu nhưng trong lòng thì c·u·ồ·n·g loạn.
Hữu đô ngự sử?
Đây là đại quan nhất phẩm!
Vậy mà bị sung quân!
Đã phạm tội gì?
Hay là vì tranh đấu triều đình?
"Lão đầu kia vừa thúi vừa c·ứ·n·g, ngươi đừng so đo với hắn quá nhiều!" Chu Lan nhịn không được nhắc nhở thêm.
Dương Chính Sơn vội gật đầu: "Hạ quan sẽ chiếu cố tốt Lưu gia!"
Chu Lan hài lòng nhìn hắn.
······
······
Chu Lan nói là một đám người, chính là một đám người. Chừng hơn năm trăm người, toàn là t·ội p·hạm lưu vong sung quân.
Riêng người Lưu gia đã hơn ba mươi, chậc chậc, không hổ là quan lại gia tộc, xem người đông đảo thế nào.
Lưu Nguyên Phủ, chính là vị Đô s·á·t viện hữu đô ngự sử kia, năm nay khoảng hơn sáu mươi, có sáu con trai, ba con gái, tám cháu trai cháu gái, thêm cả nữ quyến, đúng là cả một nhà.
Mấu chốt là lão không x·ấ·u hổ hỏng bét lão đầu t·ử này còn có một phòng tiểu th·iếp rất trẻ tr·u·ng.
Hôm sau, Dương Chính Sơn dẫn đám người mênh m·ô·n·g đung đưa về phía Nghênh Hà bảo.
Đương nhiên, áp giải không phải lính của hắn, dù sao hắn đến chỉ có mười người, không đủ trông nom nhiều người vậy.
Đi cùng còn có Triệu Viễn, cùng một trăm lính dưới trướng.
Nhìn phạm nhân bị khóa gông xiềng, mắt Dương Chính Sơn dừng lại trên người Lưu gia.
"Lưu gia này là sĩ tộc?" Dương Chính Sơn hỏi Triệu Viễn nhỏ giọng.
Triệu Viễn lắc đầu: "Không phải, Lưu đại nhân vốn xuất thân từ làm ruộng học hành, hai mươi hai tuổi đã tên đề bảng vàng, là thám hoa năm T·hi·ê·n Hợp thứ năm."
"Làm quan bốn mươi năm, Lưu gia ba lần lên ba lần xuống, tuy có chút nội tình, nhưng xa không tính là sĩ tộc!"
Dương Chính Sơn nhìn lão già ngồi trong l·ồ·ng giam, chớp mắt mấy cái, đầy vẻ kinh ngạc.
Ba lần lên ba lần xuống?
Lão nhân này có bản lĩnh a!
T·hi·ê·n Hợp năm thứ năm?
Chẳng phải là nguyên lão tam triều?
Hiện tại là Thái Bình năm thứ hai mươi tư, trước Thái Bình là Kant Đế, trước Kant mới là T·hi·ê·n Hợp.
Đích thực là nguyên lão tam triều.
Mấu chốt là ba lần lên ba lần xuống, nếu chỉ một lần là số ph·ậ·n, nhưng cứ ngã rồi lại đứng lên, liên tục ba lần, không thể quy cho số ph·ậ·n được.
Nếu nội tình Lưu gia không thâm hậu, không thể nâng đỡ người chập chờn như vậy, chỉ có thể nói vị Lưu đại nhân này thật có năng lực.
Hả?
Quả thật có năng lực, hơn sáu mươi vẫn thỏa mãn được một tiểu mỹ nhân xinh xắn, không phải người thường làm được.
"Vì sao Lưu đại nhân lại rơi vào tình cảnh này?" Dương Chính Sơn hạ giọng hỏi tiếp.
Triệu Viễn nhìn quanh rồi nói nhỏ: "Bốn tháng trước, Lưu đại nhân thẳng thắn can gián trên triều đình, chọc giận bệ hạ!"
"Can gián gì?" Dương Chính Sơn hiếu kỳ.
Triệu Viễn ngập ngừng rồi nói khẽ: "Nói bệ hạ tuổi già lú lẫn!"
". . . . ."
Trâu a!
Đúng là ngưu nhân!
Nói Hoàng Đế tuổi già lú lẫn ngay trên triều đình!
Hoàng Đế không c·h·ặ·t hắn, quả là tốt tính.
Dương Chính Sơn âm thầm tắc lưỡi, rốt cuộc hiểu ý câu "vừa thúi vừa c·ứ·n·g" của Chu Lan.
"Việc này có liên quan tới Trọng Sơn trấn ta không?"
"Có, nhưng chủ yếu nhất là liên quan tới hậu cung!" Triệu Viễn nói.
Dương Chính Sơn không hỏi thêm, đã liên lụy tới hậu cung, hắn không nên hỏi nhiều.
Lão Hoàng Đế cũng là ngưu nhân, cũng quá tuổi lục tuần rồi mà hậu cung vẫn trăm hoa đua nở, đúng là càng già càng dẻo dai.
Vì phạm nhân lặn lội đường xa, thân thể hao tổn nhiều, nên bọn họ đi mất bốn canh giờ, đến chạng vạng tối mới tới Nghênh Hà bảo.
Tuy Nghênh Hà bảo mới được tu sửa và xây thêm nhiều phòng mới nhưng vẫn không đủ chỗ cho nhiều người.
Không còn cách nào, Dương Chính Sơn đành cho họ chen chúc tạm một đêm.
Hôm sau, Dương Chính Sơn bảo Dương Thừa Triệt, Dương Thừa Húc đưa đám người này đến Tam Sơn bảo và Tương Viên bảo, chỉ để Lưu gia ở lại Nghênh Hà bảo.
Dương Chính Sơn có ý nghĩ riêng về những phạm nhân này.
"Lưu" là một trong ngũ hình, bốn loại kia là quất, trượng, đồ, t·ử. Lưu vong gần như là h·ình p·h·ạt t·ử hình, là hình phạt vô cùng nghiêm trọng thời Thanh Vân cổ đại.
Mà sung quân giống như một hình thức cải tạo lao động, nhưng lại hung hiểm hơn nhiều, dễ m·ấ·t m·ạ·n·g vì t·hiếu ăn t·hiếu mặc, gặp chiến sự thì thành p·h·áo hôi.
Còn việc phạm nhân trốn hay không thì rất khó.
Trước hết, họ là phạm nhân, đến nơi lưu vong sẽ được đăng ký lại, hộ tịch khác với dân thường, không có giấy tờ tùy thân nên không thể vào thành, coi như nửa bước khó đi.
Thứ hai, xã hội phong kiến là xã hội tông tộc, các thôn lại có chế độ bảo giáp, nếu tự dưng có người lạ xuất hiện sẽ dễ bị p·h·át hiện.
Nên dù trốn cũng chỉ trốn vào rừng sâu núi thẳm, cố gắng ít liên hệ với người.
Nhưng như vậy thà thành thật ở lại nơi lưu vong, may ra gặp được đại xá t·h·i·ê·n hạ, có thể hợp p·h·áp thoát tội trở về quê.
Bởi vậy phạm nhân lưu vong rất ít khi trốn.
Những phạm nhân này trong tay Dương Chính Sơn giống như sức lao động miễn phí, họ không phải quân hộ, không cần chia ruộng, không cần cấp lương bổng, chỉ cần nuôi cơm là đủ.
Có một đám sức lao động miễn phí như vậy, Dương Chính Sơn rất vui.
Vừa vặn hắn đang muốn tu sửa đôn đài và khói lửa, có đám phạm nhân này sẽ tiết kiệm được không ít bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận