Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 461: Đại Vinh Tiên Thiên võ giả có bao nhiêu?

Chương 461: Đại Vinh có bao nhiêu võ giả Tiên thiên?
Trọng Sơn quan, trước phòng Hầu phủ.
Lúc này Dương Chính Sơn đang tiếp khách, mà khách của hắn chính là chưởng môn nhân Hoành đao môn Kỷ Chân.
Trong thính đường, Dương Chính Sơn cùng Kỷ Chân sau một hồi khách sáo, mời khách ngồi xuống, Kỷ Hải đứng phía sau Kỷ Chân, mà bên cạnh Dương Chính Sơn cũng chỉ có Dương Minh Thành.
Cầm chén trà, Dương Chính Sơn cười ha hả nói: "Đã sớm ngưỡng mộ đại danh của tiền bối Kỷ, hôm nay được gặp thật khiến vãn bối rất vui mừng!"
Kỷ Chân xấp xỉ đã tám mươi tuổi, lớn hơn Dương Chính Sơn hai mươi tuổi, nên ông ta tự xưng vãn bối cũng xem là hợp tình hợp lý.
Việc ông nói ngưỡng mộ Kỷ Chân cũng không tính là nịnh nọt, Kỷ Chân là đệ nhất cao thủ Liêu Đông, Hoành đao môn lại là hùng bá Kế Châu, mà cho dù là Kỷ Chân hay Hoành đao môn đều có thanh danh vô cùng tốt ở Liêu Đông.
Thanh danh thứ này có thể có chỗ bất công, nhưng mấy chục năm qua, Kỷ Chân và Hoành đao môn đều có tiếng tốt, điều này đủ để chứng minh tác phong làm việc của bọn họ rất chính phái.
Dương Chính Sơn cũng đã từng giao thiệp với Kỷ Hải nhiều lần, những năm gần đây Đằng Long vệ và Trọng Sơn trấn đều hợp tác không ít với Hoành đao môn, ông cũng nhận thấy tác phong của Hoành đao môn rất tốt.
Nói Kỷ Chân là một đời hào hiệp cũng không hề quá đáng.
Vì thế Dương Chính Sơn rất kính trọng Kỷ Chân.
"Hầu gia trấn giữ biên cương, bảo vệ an nguy cho vạn dân, cứu vạn dân khỏi Thủy Hỏa, mới là mẫu mực của võ giả! Lão phu gặp được Hầu gia, đó là phúc khí của lão phu!" Kỷ Chân vuốt chòm râu trắng như tuyết, nói.
Hai người nhìn nhau, không khỏi cười lớn ha hả.
Sau khi cười to, Dương Chính Sơn cầm trà khẽ nhấp một chút, rồi mới nói: "Tiền bối Kỷ hẳn là đã bước vào cảnh giới Tiên thiên rồi phải không?"
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Kỷ Chân vuốt râu, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt Kỷ Hải nhìn mái tóc bạc phơ của Kỷ Chân, trong mắt hiện lên vẻ sáng ngời.
Kỳ thực, Kỷ Hải cũng không rõ sư phụ mình đã đột phá đến cảnh giới Tiên thiên hay chưa, mặc dù ông ta có suy đoán, nhưng Kỷ Chân chưa hề nói rõ, trong lòng ông ta cũng không chắc chắn.
Về phần Dương Minh Thành thì tò mò nhìn Kỷ Chân, trước đó Dương Chính Sơn đã nói với hắn, Kỷ Chân có thể đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên, giờ gặp người thật, trong lòng hắn vô cùng hiếu kỳ.
Dù sao đây là người Tiên thiên đầu tiên hắn gặp, không đúng, phải là người thứ hai, chỉ là hắn không rõ Dương Chính Sơn đã đột phá từ lâu.
Kỷ Chân cười nói: "So với Hầu gia, lão phu vẫn còn chậm một bước!"
Dương Chính Sơn mỉm cười: "Nhanh chậm không quan trọng, chỉ cần bước được vào cánh cửa này là tốt rồi!"
Kỷ Hải sững sờ, rồi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Dương Chính Sơn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Lời này chẳng phải đang nói hai người đều đã đột phá tới cảnh giới Tiên thiên hay sao.
Nếu chỉ có Kỷ Chân nói đã đột phá, vậy thì ông chỉ vui mừng quá đỗi, nhưng phải biết Dương Chính Sơn cũng là võ giả Tiên thiên, vậy thì chỉ có thể kinh ngạc mà thôi!
"Cha là võ giả Tiên thiên?" Dương Minh Thành phản ứng chậm một nhịp, còn không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ừm, lớn tướng từng này rồi, vẫn cứ làm chuyện bé xé ra to!" Dương Chính Sơn liếc cái tên ngốc này một cái, nhìn Kỷ Hải mà xem, dù ngạc nhiên, nhưng không hề có ý tứ xen vào.
"Ha ha, Minh Thành phẩm tính thẳng thắn, có người kế tục như vậy, lão phu ngược lại rất hâm mộ!" Kỷ Chân nhìn Dương Minh Thành, ánh mắt lại đầy vẻ thưởng thức.
Chất phác thành thật không phải là khuyết điểm, ngược lại đối với người thân cận thì đây lại là phẩm tính đáng tin nhất.
Còn trong võ đạo, chất phác thành thật cũng là phẩm chất tốt nhất, con đường võ đạo cần sự chân thành, người tập võ quá thông minh chưa hẳn là chuyện tốt.
Ngược lại những người có vẻ khờ khạo, tương đối thành thật sẽ đi được xa hơn.
Dùng sự thành thật đối đãi với võ đạo, võ đạo cũng sẽ thành thật với ta.
Mặc dù có câu nói "một ngày là thầy cả đời là cha", nhưng thực tế quan hệ thầy trò vẫn không thể thân mật bằng quan hệ cha con.
Kỷ Chân không có con cái, người thân cận nhất chính là đồ đệ.
Vì thế ông thích nhất những người đồ đệ giống như Dương Minh Thành.
Đây không phải nói Kỷ Hải không tốt, chỉ là nếu như thu nhận được Dương Minh Thành làm đồ đệ, đúng là phúc phần không cầu gì hơn.
Đáng tiếc Dương Minh Thành không thể bái ông làm thầy, có Dương Chính Sơn làm cha, lại là người kế thừa Tĩnh An Hầu phủ, Dương Minh Thành chắc chắn sẽ không bái nhập Hoành đao môn.
Dương Minh Thành nghe Kỷ Chân tán thưởng lại có chút ngượng ngùng.
Dương Chính Sơn cười, lại nói: "Bản hầu mời tiền bối tới, thực ra là có chút chuyện muốn thỉnh giáo tiền bối!"
"Hầu gia cứ nói thẳng, lão phu nhất định sẽ biết gì nói nấy!" Kỷ Chân nói.
"Chúng ta ở Đại Vinh có bao nhiêu võ giả Tiên thiên?" Dương Chính Sơn hỏi.
Ông biết rất ít về võ giả Tiên thiên ở Đại Vinh, thứ nhất là vì ông luôn ở vùng Đông Bắc xa xôi của Đại Vinh, đừng nói đến giang hồ Đại Vinh, mà ngay cả các võ giả Tiên thiên trong triều đình Đại Vinh, ông cũng biết rất ít.
Thứ hai là trước kia thân phận và địa vị của ông hơi thấp, đời trước vốn chỉ là một lão nông ở nông thôn, mà sự quật khởi của ông cũng chỉ mới mấy năm, ít tiếp xúc với các cao thủ võ đạo.
So với ông, Kỷ Chân lại trải qua nhiều chuyện hơn, mà ông ấy lại ở trong giang hồ, thông tin nơi phát ra cũng rộng hơn, chắc chắn hiểu rõ về võ giả Tiên thiên hơn Dương Chính Sơn.
Kỷ Chân nghĩ một chút, rồi nói: "Nói nhiều thì không nhiều, nói ít thì cũng không ít!"
"A, cụ thể có bao nhiêu?" Dương Chính Sơn hỏi.
Kỷ Chân khẽ lắc đầu: "Chuyện này lão phu cũng không rõ, nhưng lão phu đoán toàn bộ võ giả Tiên thiên ở Đại Vinh sẽ không vượt quá con số bốn mươi người!"
"Nhiều vậy sao?" Dương Chính Sơn ngạc nhiên.
Lúc đầu ông cảm thấy Đại Vinh có mười võ giả Tiên thiên đã rất đáng gờm rồi, không ngờ lại có gần bốn mươi người!
"Ừm, tuổi thọ của võ giả Tiên thiên dài hơn người thường rất nhiều, thậm chí có người sống đến hơn một trăm tuổi, mà một số lão ngoan đồng thích ở trong rừng sâu núi già, nếu không quen biết thì căn bản không biết bọn họ tồn tại!" Kỷ Chân nói.
Võ giả Tiên thiên thích ẩn mình, đây không phải là họ hoàn toàn thoát ly thế tục, mà là họ đã không còn dục vọng với thế tục, dù là quyền thế, tiền tài hay sắc đẹp, đều không còn sức hấp dẫn quá lớn với họ.
Những điều họ theo đuổi là võ đạo ở cấp độ cao nhất.
Do đó họ rất ít xuất hiện trong giang hồ hay triều đình.
Tất nhiên, họ cũng sẽ không hoàn toàn thoát ly thế tục, họ vẫn cần vật tư sinh hoạt cơ bản và tài nguyên tu luyện.
Nhưng vật tư cơ bản họ có thể nhờ đồ đệ, con cháu chuẩn bị, nếu đã là võ giả Tiên thiên thì làm sao lại không có vài đồ đệ, con cháu.
Cho dù không có đồ đệ con cháu, họ cũng có thể tự đi mua sắm, một ông lão xuất hiện trong thành trấn, chắc chẳng mấy ai để ý.
Về tài nguyên tu luyện, tài nguyên thế tục không còn quá nhiều tác dụng với họ, cho dù là bảo dược, cũng ít có thứ lọt vào mắt họ.
Như Kỷ Chân, có lẽ chẳng bao lâu nữa ông sẽ truyền lại chức chưởng môn Hoành đao môn cho Kỷ Hải, đến lúc đó ông sẽ ẩn cư ở Hoành đao môn, có thể mấy chục năm thậm chí cả trăm năm cũng không ra ngoài, mà mấy chục năm sau, người đời có lẽ cũng không còn mấy ai nhớ đến ông.
Cho dù ông không ẩn cư tại Hoành đao môn, mà muốn ra ngoài dạo chơi, thì cũng sẽ không tới nơi phồn hoa, mà lại sẽ đi đến rừng sâu núi già.
Sự phồn hoa của thế gian, ông đã sớm trải nghiệm, không còn sức hấp dẫn với ông, chỉ có trong rừng sâu núi già còn ẩn giấu rất nhiều thiên tài địa bảo, đó mới là thứ ông muốn.
Có thể ông cũng sẽ đi tìm những người cùng đạo giao lưu, nhưng người cùng đạo của ông chắc cũng giống ông, trên cơ bản đã thoát ly thế tục.
Do vậy, ở thế tục rất ít khi thấy võ giả Tiên thiên.
"Nhiều võ giả Tiên thiên như vậy, chắc ở Liêu Đông chúng ta cũng có võ giả Tiên thiên chứ?" Dương Chính Sơn tiếp tục hỏi.
"Có, nhưng vị tiền bối kia ẩn cư ở Trường Thanh sơn, lão phu chỉ nghe nói, chứ chưa từng gặp!" Kỷ Chân nói.
Tốt, đây đúng là một cao nhân thích ở núi rừng ẩn mình!
"Vậy còn ở triều đình thì sao? Có võ giả Tiên thiên không?" Dương Chính Sơn vẫn tò mò về võ giả Tiên thiên ở triều đình hơn.
Kỷ Chân trầm ngâm một chút, rồi nói: "Hầu gia có biết đến Tam Sơn cốc không?"
"Tam Sơn cốc!" Dương Chính Sơn lắc đầu.
Kỷ Chân giải thích: "Chính là ba ngọn núi Vạn Phúc, Vạn Thọ và Vạn Tuế ở phía tây kinh thành! Ba ngọn núi ở giữa chính là Tam Sơn cốc!"
Dương Chính Sơn bừng tỉnh, đương nhiên ông biết ba ngọn núi này, trong đó trên núi Vạn Phúc có Đại Thừa tự, nhưng ông chưa từng đến.
"Tam Sơn cốc chính là nơi triều đình cung phụng võ giả Tiên thiên, ở đó có lẽ có khoảng bảy tám võ giả Tiên thiên!"
"Ngoài ra, trong các huân quý triều đình cũng có một số võ giả Tiên thiên!"
Nói đến đây, Kỷ Chân nhìn Dương Chính Sơn, cười nói: "Ví như Thường Bình Hầu phủ!"
"Thường Bình Hầu phủ!" Dương Chính Sơn lần nữa lộ vẻ kinh ngạc.
"Tổ phụ Thường Bình Hầu hiện nay vẫn còn sống!" Kỷ Chân nói.
Đồng tử trong mắt Dương Chính Sơn đột nhiên co rút lại.
Việc này ông thực sự không biết.
Mẹ nó!
Thường Bình Hầu phủ lại giấu sâu như vậy?
Gia tộc Dương gia ông cùng Thường Bình Hầu phủ là thân gia, vậy mà không hề biết Thường Bình Hầu phủ còn có một vị lão tổ tông ở cảnh giới Tiên thiên.
"Chẳng phải Hầu gia nghĩ vì sao Thường Bình Hầu phủ có thể truyền thừa hơn ba trăm năm hay sao!" Kỷ Chân nói.
Dương Chính Sơn vuốt râu, ông vẫn nghĩ Thường Bình Hầu phủ là để tránh sự nghi kỵ của Hoàng đế mới không muốn hòa nhập vào giới huân quý, hiện giờ xem ra Thường Bình Hầu phủ căn bản xem nhẹ việc hòa nhập đó.
"Còn các huân quý khác thì sao?" Dương Chính Sơn tiếp tục hỏi.
Kỷ Chân khẽ lắc đầu: "Cái này lão phu không rõ, lão phu biết Thường Bình Hầu phủ có cao thủ Tiên thiên cũng là do Thường Bình Hầu trước kia từng làm Tổng binh ở Trọng Sơn trấn, còn các huân quý khác lão phu không tiếp xúc, không hiểu rõ!"
Dương Chính Sơn khẽ gật đầu: "Vậy trong hoàng thành thì sao?"
Kỷ Chân bất đắc dĩ cười nói: "Lão phu chưa từng vào hoàng thành!"
Dương Chính Sơn toát mồ hôi, vấn đề của ông hơi quá đáng.
Nếu là chuyện giang hồ, Kỷ Chân tự nhiên kiến thức rộng rãi, nhưng nếu là chuyện triều đình và hoàng thành thì Kỷ Chân không rõ cũng là rất bình thường.
Dương Chính Sơn nhớ lại ba lão thái giám mà ông đã từng thấy bên cạnh Thừa Bình Đế!
Xem ra, triều đình chắc hẳn có hơn mười võ giả Tiên thiên, xấp xỉ chiếm một nửa số võ giả Tiên thiên ở Đại Vinh.
Chỉ là không biết thực lực và tu vi của những võ giả Tiên thiên này như thế nào.
Nhập Môn, Ngự Khí, Huyền Cơ, Nhập Vi, Nhập Đạo!
Tiên thiên chi cảnh có năm cấp độ, có hay không võ giả Tiên thiên ở cấp độ Nhập Đạo?
Nếu có, Dương Chính Sơn muốn đi thỉnh giáo một phen.
Tuy Dương Chính Sơn có tu vi Tiên thiên ở cấp độ Nhập Đạo, nhưng nói thật ông hiểu về cấp độ này còn rất nông cạn.
Sau đó, Dương Chính Sơn và Kỷ Chân lại trao đổi một chút tâm đắc tu luyện.
So với Kỷ Chân, Dương Chính Sơn ở thâm niên kém hơn rất nhiều, hiểu biết về võ đạo cũng nông cạn hơn một chút.
Còn tu vi ở cảnh giới Tiên thiên của Dương Chính Sơn lại thâm hậu hơn nhiều so với Kỷ Chân, đã có sự hiểu biết của riêng mình về Ngự Khí.
Hai người giao lưu, đều thu được không ít lợi ích.
Nhưng nếu nói người có lợi nhiều nhất, có lẽ phải kể đến Dương Minh Thành và Kỷ Hải.
Cả hai đều đã bắt đầu tu luyện công pháp Tiên thiên, đang ở giai đoạn ngưng tụ chân khí Tiên thiên, việc Dương Chính Sơn và Kỷ Chân giao lưu, cho dù họ chỉ hiểu và lĩnh hội được vài câu cũng đã là một sự thu hoạch không nhỏ.
Sau một hồi trao đổi, Dương Chính Sơn và Kỷ Chân đều có chút chưa đã, dứt khoát Dương Chính Sơn liền giữ Kỷ Chân ở Hầu phủ chơi hai ngày.
Chủ yếu là do cả hai đều đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên, vẫn chưa từng giao lưu với ai cùng cảnh giới, hôm nay khó được gặp được người đồng đạo, nên cả hai đều không muốn rời xa.
Ách, nói vậy có phải là hơi dính nhau không?
Dù sao cũng là ý đó!
Cứ như đôi tình nhân mới xác nhận yêu nhau, có vô vàn chủ đề để nói, làm gì cũng tràn đầy hưng phấn, hận không thể dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi.
Hai ngày sau, Dương Chính Sơn vẫn phải tiễn Kỷ Chân đi, mặc dù ông còn muốn cùng Kỷ Chân giao lưu thêm vài ngày nữa, nhưng Kỷ Chân còn phải đi kinh đô, không nên ở Trọng Sơn quan quá lâu.
Còn về việc vì sao phải đi kinh đô, thực ra không khó để lý giải.
Đã trở thành võ giả Tiên thiên, cũng nên thông báo với triều đình một tiếng.
Đối với triều đình mà nói, võ giả Tiên thiên là một nhân tố không ổn định, thông báo một tiếng cho triều đình cũng là để tránh về sau có sự hiểu lầm và phiền phức.
Tất nhiên, Dương Chính Sơn bây giờ chưa có ý định bại lộ tu vi, ông cũng nhờ Kỷ Chân và Kỷ Hải giúp ông che giấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận