Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 325: Lại cùng lão tử cáu kỉnh, liền đem ngươi phiến!

Chương 325: Lại còn dám cáu kỉnh với ông đây, có tin ông thiến không!
Dương gia thôn.
Lúc này Dương gia thôn so với mười năm trước, đã thay đổi long trời lở đất.
Những căn nhà cũ nát ngày xưa, bây giờ toàn bộ biến thành nhà ngói xanh tường gạch, những con đường lầy lội ngày xưa, lúc này cũng toàn bộ biến thành đường đá xanh, thôn nhỏ ngày xưa đã được mở rộng gấp mấy lần.
Những năm này Dương thị nhất tộc p·h·át triển có thể nói là nhanh như gió cuốn, năm thứ hai sau khi Dương Chính Sơn rời khỏi Dương gia thôn, Dương thị nhất tộc liền xây dựng tộc học, mà mấy năm nay, tộc học không ngừng được xây dựng thêm, từ mấy gian nhà đất thô sơ ban đầu cho tới bây giờ đã mở rộng xây thành một tòa học viện chiếm diện tích hơn mười mẫu.
Tộc học không chỉ là nơi đọc sách, mà còn là nơi tập võ.
Bây giờ đệ t·ử Dương thị nhất tộc đều phải đọc sách tập võ, hơn nữa còn là bắt buộc, vô luận nam nữ, năm tuổi liền phải vào tộc học vỡ lòng, tập luyện võ nghệ.
Đây là quy củ mà Dương Chính Sơn đã quyết định từ trước.
Lúc này, đang vào giờ tan học, từng đám đầu củ cải nhỏ từ trong các phòng học được khắc số trên lầu đá đi ra, bọn chúng phần lớn đều là hài đồng từ sáu đến mười tuổi, còn đám t·h·iếu niên lớn hơn, phải muộn một chút mới tan học.
Dương Chính Tường hai tay chắp sau lưng đứng trước lầu các phòng học, vuốt vuốt chòm râu hoa râm nhìn đám hài đồng cười nói vui vẻ, tr·ê·n mặt tràn đầy nụ cười hiền lành.
"Tộc trưởng gia gia!"
"Lão tổ tông!"
Không ít hài đồng chào hỏi hắn, hắn đều cười đáp lại.
Đợi bọn trẻ đều đi hết, hắn mới chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía nhà mình.
Bây giờ việc hắn ưa t·h·í·c·h nhất chính là đi dạo trong tộc học, đặc biệt là khi nhìn thấy những đứa trẻ chơi đùa, lòng của hắn lại tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Nhà của Dương Chính Tường vẫn ở trong thôn, nhưng bây giờ nhà của bọn họ sớm đã biến thành một căn nhà ba gian rộng rãi, không còn là kiểu nhà n·ô·ng nhỏ hẹp như trước nữa.
Dương gia thôn tự nhiên không phải nhà nào cũng ở nhà rộng ba gian, kỳ thật phần lớn phòng ốc cũng đều là kiểu nhà có sân riêng, chỉ là từ phòng đất thô sơ đổi thành nhà gạch ngói mà thôi.
Dương gia thôn chỉ có hai căn nhà ba gian, một của Dương Chính Tường, một của Dương Chính Sơn.
Đừng nói là không c·ô·ng bằng, Dương Chính Tường là tộc trưởng, đương nhiên phải ở nhà lớn, còn nhà Dương Chính Sơn, người không có ở đây, sân của nhà họ vẫn được người quét dọn mỗi ngày.
Những phòng ốc này kỳ thật đều do tộc kiến tạo t·h·ố·n·g nhất, tiền là từ gia sản dòng họ bỏ ra.
Bây giờ gia sản dòng họ Dương thị nhất tộc cũng không ít, chỉ riêng ruộng đồng đã có hơn ba vạn mẫu, chỉ tính riêng việc Dương thị nhất tộc cho người tá điền cũng đã có mấy trăm hộ, huống chi Dương thị nhất tộc còn có rất nhiều cửa hàng.
Hàng năm chỉ tính riêng thu nhập từ gia sản dòng họ đã có vài ngàn lượng bạc, xây cho mỗi thôn dân một căn nhà nhỏ có sân cũng là chuyện rất nhẹ nhàng.
Dương Chính Tường về đến nhà, vừa vặn gặp Dương Minh Huy.
"Cha, Chính Sơn thúc gửi thư về!"
"Thư đâu?" Dương Chính Tường chắp tay sau lưng đi vào trong sân.
"Đây ạ!" Dương Minh Huy vội vàng đưa thư cho ông.
Dương Chính Tường tìm một nơi có ánh sáng, cẩn t·h·ậ·n xem nội dung trong b·ứ·c thư.
Mấy năm này Dương Chính Sơn gửi thư không còn thường xuyên như trước nữa, không sai biệt lắm cứ ba bốn tháng mới có một phong thư.
Sở dĩ có thể như vậy, một là vì mọi việc trong tộc đều đã đi vào quỹ đạo, những việc cần quyết định đều đã quyết định rồi, Dương Chính Tường không cần phải liên tục gửi thư để thương lượng với hắn, hai là vì Dương Chính Sơn có lúc khá bận rộn, cũng không có thời gian để thường xuyên viết thư.
Mà đối với Dương thị nhất tộc, Dương Chính Sơn tự nhiên không thể chỉ đưa một phần t·h·iếp mời, hắn đã viết một phong thư, thuật lại đại khái tình hình Đằng Long vệ và quy hoạch tương lai, để trong tộc xem có đệ t·ử nào có kinh nghiệm buôn bán có thể đến Đằng Long vệ p·h·át triển hay không, hoặc là trong tộc cũng có thể mua một chút gia sản dòng họ ở Đằng Long vệ.
Dương Chính Tường xem xong thư, cau mày nhẹ giọng nói: "Buôn bán tr·ê·n biển?"
"Ngươi có hiểu biết về buôn bán tr·ê·n biển không?" Ông hỏi Dương Minh Huy đứng bên cạnh.
Dương Minh Huy lắc đầu, "Ta nghe nói ở Liêu An phủ có rất nhiều thương nhân có thuyền biển, nhưng đối với buôn bán tr·ê·n biển thì hoàn toàn không biết gì cả."
Lúc này, điểm t·h·i·ế·u hụt của Dương thị nhất tộc liền n·ổi b·ậ·t ra, mặc dù những năm này Dương thị nhất tộc p·h·át triển rất tốt, nhưng nội tình của Dương thị nhất tộc vẫn còn quá n·ô·ng cạn, thế hệ trước biết rất ít về tình hình thế cục bên ngoài.
Bọn họ nghe nói về thuyền biển, nhưng đến cả thuyền trưởng trông như thế nào cũng không biết, huống chi là buôn bán tr·ê·n biển.
"Được rồi, nghe Chính Sơn thúc ngươi thì không sai đâu, ngươi đi hỏi xem mấy người kinh doanh trong tộc có ai nguyện ý đi Đằng Long vệ p·h·át triển không."
Dương Chính Tường có một ưu điểm, đó là những việc mà chính mình nghĩ không ra thì cứ nghe theo Dương Chính Sơn.
Đã Dương Chính Sơn gửi thư hỏi thăm việc này, thì tự nhiên không cần phải lo lắng gì cả.
"Đến lúc đó ngươi tự mình dẫn bọn họ đi một chuyến đến Đằng Long vệ." Dương Chính Tường nói đến đây, đột nhiên dừng lại một chút, rồi nói: "Thôi được, đến lúc đó vẫn nên mang cả ta đi cùng! "
"Cha, người cũng muốn đi sao?" Dương Minh Huy kinh ngạc nói.
"Ừm, ta đã nhiều năm không gặp Chính Sơn thúc ngươi rồi! Nếu không đi gặp hắn một chút, ta sợ rằng đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa!" Dương Chính Tường có chút phiền muộn nói.
Ông bây giờ đã sáu mươi lăm tuổi, nếu là đặt ở Dương gia thôn ngày trước, ông đã được coi là sống thọ, nhưng ở hiện tại thì thân thể ông vẫn còn coi như c·ứ·n·g cáp.
Chính vì thân thể còn c·ứ·n·g cáp, ông mới nghĩ đến việc đi gặp Dương Chính Sơn, nếu đợi thêm vài năm nữa, ông sợ rằng mình sẽ không còn ra khỏi nhà được.
"Vậy thì tốt, đến lúc đó con sẽ đưa ngài đi cùng!" Dương Minh Huy đáp ứng.
"Ừm, ngươi chọn thêm mấy đứa trẻ có t·h·i·ê·n phú tốt cùng dẫn đi!"
"Chính Sơn thúc ngươi mấy năm nay không còn chọn người trong tộc nữa, lần này ta tự mình qua đó, thế nào cũng phải bắt hắn bồi dưỡng thêm mấy nhân tài cho tộc mới được!" Dương Chính Tường cười tủm tỉm nói.
Kỳ thật bên cạnh Dương Chính Sơn vẫn có không ít đệ t·ử Dương thị, mười đệ t·ử Dương thị theo Dương Minh Trấn đến nương nhờ Dương Chính Sơn trước đây, bây giờ đều ở dưới trướng Dương Chính Sơn.
Chỉ là vì bây giờ dưới trướng Dương Chính Sơn cũng có thể coi là nhân tài đông đúc, đệ t·ử Dương thị muốn nổi bật lên cũng không dễ dàng, chỉ có Dương Minh Trấn là tương đối siêu quần bạt tụy.
Còn việc Dương Chính Sơn vì sao không còn chọn người từ trong tộc, kỳ thật chủ yếu vẫn là vì nhân tài có thể thành danh trong đệ t·ử Dương thị tương đối ít.
Đám người đi theo Dương Chính Sơn c·hố·n·g cự Hồ tộc kia bây giờ đều đã trưởng thành, những đệ t·ử Dương thị khác không có nước linh tuyền tẩm bổ, t·h·i·ê·n phú và tiềm lực đều kém hơn rất nhiều.
Cho nên Dương Chính Sơn cũng lười tìm trong tộc nữa.
"Vậy con chọn mười người nhé?" Dương Minh Huy hỏi.
"Hai mươi người! Chính Sơn thúc ngươi bây giờ c·ô·ng vụ bận rộn, đoán chừng là không có nhiều tinh lực để chiếu cố trong tộc, nhưng cái mặt mo này của ta thì hắn vẫn phải chiếu cố."
"Cơ hội chỉ có một lần, lần sau sẽ không còn cơ hội nữa đâu, chọn nhiều một chút đi!"
Dương Chính Tường nói.
"Nhưng trong tộc học không có nhiều võ giả như vậy đâu!" Dương Minh Thành có chút khó khăn nói.
Bây giờ số t·h·i·ếu niên trong tộc học có thể đếm được có lẽ k·i·ế·m ra được mười võ giả, như vậy đã là không ít, đặt ở nơi khác, đoán chừng không góp được nhiều như vậy đâu, cũng chỉ có Dương thị nhất tộc là có thể thôi.
Mặc dù Dương Chính Sơn không cố ý đưa nước linh tuyền về Dương gia thôn, nhưng hắn cũng đã cho Dương Chính Tường không ít Bách Thảo Nhưỡng và Động Linh Xuân.
Dương Chính Tường cũng không phải là một người keo kiệt, người Dương gia thôn ít nhiều gì cũng dính chút ánh sáng.
"Không phải võ giả cũng được, đưa đến chỗ Chính Sơn thúc ngươi dạy dỗ một năm nửa năm, nhất định có thể trở thành võ giả!" Dương Chính Tường nói.
Dương Minh Huy nghĩ cũng phải, "Vậy con đi chọn người đây."
Không nói Dương Minh Huy chọn người như thế nào, Dương Chính Sơn sau khi đưa hết chỗ t·h·iếp mời ra ngoài, lại trở nên thanh nhàn.
Bận rộn hơn nửa năm trời, cuối cùng hắn cũng tìm được chút thời gian thanh nhàn.
Có thời gian rảnh rỗi, Dương Chính Sơn tự nhiên muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.
Tiểu Minh Chiêu đã biết đi, lại còn đi rất nhanh nữa, Dương Chính Sơn mỗi ngày đều sẽ mang theo nó đi dạo trong sân.
Từ khi biết đi, tiểu gia hỏa liền không t·h·í·c·h bị người ôm, cứ bước đi bằng hai cái chân ngắn tủn ngủn, lon ton lon ton chạy loạn khắp nơi.
"Cha, cha, ăn t·h·ị·t t·h·ị·t!"
Bên cạnh chuồng ngựa, tiểu gia hỏa chỉ vào Hồng Vân hô.
Hồng Vân hai lỗ mũi phì phò thở ra sương trắng, một đôi mắt to trừng mắt tiểu gia hỏa, như muốn nói 'Mi cái thằng nhóc con mà dám đòi ăn ông!'
"Đây là Hồng Vân, là bạn của cha ngươi, không được ăn đâu!"
Dương Chính Sơn có chút cạn lời nói, đồng thời hắn lấy ra một quả đào lớn tươi mới đút vào miệng Hồng Vân, "Trẻ con không hiểu chuyện, ngươi đừng so đo với nó!"
Hồng Vân rất đại khí ngẩng đầu lên, một ngụm nuốt luôn quả đào lớn, không thèm để ý đến thằng nhóc con Minh Chiêu này nữa.
Nhưng Tiểu Minh Chiêu mắt sắc thấy Dương Chính Sơn vừa cho Hồng Vân ăn đào, lại hô: "Ăn quả!"
Khóe miệng Dương Chính Sơn có chút co giật, thằng nhóc này sao lại biết ăn thế này? Sau này có khi nào ăn thành một cái mập ú không đây?
"Cha, ăn quả!" Tiểu Minh Chiêu thấy Dương Chính Sơn không để ý tới mình, liền ôm chân Dương Chính Sơn, tiếp tục hô.
"Được, được, ăn quả!" Dương Chính Sơn chỉ có thể lấy ra một quả táo lớn, đưa cho nó.
Sau đó nhìn nó ôm quả táo lớn g·ặ·m, hệt như một con chuột Hamster nhỏ vậy.
"Cha ôm con nhé!" Dương Chính Sơn ngồi xổm xuống.
"Không muốn!" Tiểu gia hỏa vừa g·ặ·m táo, vừa lắc đầu.
Dương Chính Sơn bất đắc dĩ, thằng nhóc này tay chân lanh lợi, lại không t·h·í·c·h bị người ôm, ngay cả cha ruột cũng không được.
Hắn nhìn Minh Chiêu, vuốt râu trầm tư.
Hắn cảm thấy Minh Chiêu p·h·át dục nhanh hơn những đứa trẻ khác một chút, Minh Chiêu bây giờ mới mười bốn tháng tuổi, nói chuyện và đi lại đều rất lưu loát, còn biết chạy nữa.
Hắn nhớ là những đứa trẻ khác trong nhà phải đến hai tuổi mới có thể làm được như Minh Chiêu.
"Chẳng lẽ con trai ta là một t·h·i·ê·n tài?" Dương Chính Sơn nghiêm túc nghĩ thầm.
Minh Chiêu từ nhỏ đã uống nước linh tuyền, trở thành t·h·i·ê·n tài cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Huống chi cha và mẹ nó đều được nước linh tuyền tẩm bổ lâu dài, ngay từ hạt giống và trong bụng mẹ đều mạnh hơn người khác, Tiểu Minh Chiêu t·h·i·ê·n tài hơn người khác một chút cũng là phải thôi.
Ngay lúc Tiểu Minh Chiêu g·ặ·m xong quả táo lớn, từ đằng xa lại chạy đến một Tiểu Đậu Đinh.
"Gia gia, gia gia ~~"
Từ xa, Tiểu Đậu Đinh này đã kêu lên.
"Thừa Hữu à, lại đây gia gia ôm một cái nào!" Dương Chính Sơn hiền hòa cười nói.
Tiểu Đậu Đinh này chính là Dương Thừa Hữu, con trai cả của Dương Minh Hạo, nó chỉ lớn hơn Dương Minh Chiêu có ba tháng.
Dương Chính Sơn ôm Thừa Hữu vào lòng, Tiểu Minh Chiêu ngẩng đầu nhìn Thừa Hữu, hô: "Ta là tiểu thúc thúc của ngươi! Ngươi phải gọi ta là tiểu thúc thúc!"
"Tiểu thúc thúc!" Thừa Hữu thật thà gọi.
"Cha, thả nó xuống, con muốn dẫn nó chơi!" Tiểu Minh Chiêu tiếp tục nói.
Dương Chính Sơn bị con sai khiến cũng không tức giận, chỉ có thể thả Thừa Hữu xuống đất.
Sau đó là tiếng vui đùa líu ríu của hai tiểu gia hỏa, cả hai đều nói chuyện rất trôi chảy, nhưng đôi khi vẫn dùng mấy từ trẻ con, chi chi a a chẳng biết đang kêu cái gì.
Dương Chính Sơn không để ý đến bọn chúng nữa, lại đi vào chuồng ngựa, dùng bàn chải chải lông cho Hồng Vân.
Bên cạnh có không ít nha hoàn bà t·ử trông nom, không cần hắn phải canh chừng từng giây.
"Hí hí hii hi .... hi. ~~"
Hồng Vân vẫy đầu kêu lên.
"Được rồi, ngày mai ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, hôm nay cứ ngoan ngoãn ở đây đi!"
"Hí hí hii hi .... hi. ~~"
Hồng Vân hướng về phía hai đứa trẻ đang đùa ầm ĩ ở đằng xa kêu.
"Ngươi còn hờn dỗi đấy à, Minh Chiêu còn nhỏ, không hiểu chuyện đâu!"
"Hí hí hii hi .... hi. ~~" Hồng Vân vung vẩy bờm, hất Dương Chính Sơn một thân nước.
Dương Chính Sơn không còn gì để nói, thằng cha này thế mà dám cáu kỉnh với hắn, đến lông cũng không cho hắn chải.
"Khụ khụ, dạo gần đây chuồng ngựa ở ngoại thành mua một lô ngựa cái, ngày mai ta dẫn ngươi đi xem!"
Chuồng ngựa Đằng Long vệ đã được dựng lên, gần đây đang mua ngựa ở khắp nơi, hai hôm trước vừa mới mua một lô ngựa cái.
"Hí hí hii hi .... hi. ~~"
Hồng Vân cọ đầu to lên người Dương Chính Sơn.
". . ."
Khóe miệng Dương Chính Sơn có chút co giật, "Ngươi cái tên sắc phôi này!"
Người ta thì người xuyên việt làm giống ngựa, ta đây người xuyên việt lại nuôi một con ngựa giống!
"Hay là ta thiến ngươi đi, t·i·ế·t bỏ cái rễ phiền não đi, tính tình có lẽ sẽ tốt hơn đấy!" Dương Chính Sơn vừa nói vừa nhìn xuống dưới bụng Hồng Vân.
Ngay sau đó, một cái móng đen đá về phía hắn, hắn thân hình lóe lên, đưa tay chộp lấy cái móng to lớn kia.
"Lại còn dám cáu kỉnh với ông đây, có tin ông thiến không!"
"Thu thu ~~"
Hồng Vân xin tha, Dương Chính Sơn buông móng của nó ra, "Hừ, còn dám đấu với ta, quên ai là chủ rồi à!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận